Chương 10: Cố ý kiếm chuyện

Diệp Ngữ Thần đột nhiên nhớ lại.

Lúc đó, sau khi chụp xong ảnh bìa tạp chí, người phụ nữ nắm tay Vũ Tu – có lẽ là mẹ hắn – nói với Vũ Tu: "Tạm biệt anh đi."

Vũ Tu liền buông tay mẹ hắn ra, đi đến trước mặt Diệp Ngữ Thần, kiễng chân ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh một cái, nói: "Tạm biệt anh đẹp trai."

Người lớn lại khách sáo nói gì đó, Diệp Ngữ Thần không nhớ rõ, anh chỉ nhớ đứa trẻ hôn anh hình như có một đôi mắt rất trong sáng.

Nghĩ tới đây, Diệp Ngữ Thần nhìn đôi môi đỏ mọng vì uống bia của Vũ Tu, còn vô thức dùng ngón trỏ gãi gãi má trái bị hôn, nghĩ thầm Vũ Tu nhìn trông thật ngoan ngoãn, như thế nào lại là đứa nhỏ háo sắc chứ?

Hôn chị gái xinh đẹp còn dễ hiểu, nhưng ngay cả anh đẹp trai cũng hôn thì thật là không biết ngượng.

"Này." Diệp Ngữ Thần lấy cùi chỏ huých Vũ Tu, "Sau này, không cho phép cậu gọi tôi như vậy nữa."

Diệp Ngữ Thần không dùng sức, nhưng Vũ Tu lại lảo đảo ngã xuống, dựa vào tay vịn của ghế sô pha bất động.

"Vũ Tu?" Diệp Ngữ Thần nghiêng người qua, đẩy bả vai Vũ Tu, nhưng không có phản ứng, chỉ có lông mi thật dài kia run rẩy hai cái, rồi cuối cùng khôi phục như cũ.

Vũ Tu ngủ thϊếp đi.

Diệp Ngữ Thần vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười, tửu lượng kém như vậy, sao lại có gan uống phóng khoáng như vậy?

Hơn nữa, là người của công chúng, vậy mà lại ngủ trong nhà người lạ như thế, người vô tâm như vậy sao có thể lăn lộn trong giới giải trí?

"Chậc." Diệp Ngữ Thần mở tiếp một lon bia, liếc nhìn Vũ Tu, một mình uống cạn, "Xem ra, sau này chỉ có thể là tôi che chở cậu."

***

Không biết ngủ bao lâu, Diệp Ngữ Thần bị chuông điện thoại đánh thức.

Anh hơi nhíu mày, nhìn điện thoại, là giám đốc điều hành gọi tới.

"Thầy Diệp," Triển Dương nghe thấy động tĩnh, vén rèm cửa đi vào, "Còn mấy phút nữa mới kết thúc vật lý trị liệu."

"Ừ." Diệp Ngữ Thần lười biếng đáp lại, sau đó nằm sấp nhận điện thoại, "Nói đi."

"Thầy Diệp, tôi có một chuyện, cũng không muốn làm phiền anh." Giám đốc điều hành ấp úng nói, "Chính là có một vị khách cậu ấy..."

Diệp Ngữ Thần giọng điệu bình thản hỏi: "Làm sao vậy?"

"Có một vị khách khiếu nại chúng ta vệ sinh không đạt tiêu chuẩn." Giám đốc điều hành nói.

Đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, Diệp Ngữ Thần cảm thấy có chút kỳ lạ: "Anh không xử lý được sao?"

Giọng điệu của giám đốc điều hành rất khó xử: "Cậu ấy khăng khăng muốn gặp anh."

Vậy cũng không đến mức phải tìm tới Diệp Ngữ Thần.

Nếu bất kỳ vị khách nào muốn gặp ông chủ sơn trang, Diệp Ngữ Thần cũng phải đích thân đi giải quyết, vậy anh mời giám đốc điều hành về còn có giá trị gì?

Ngược lại, giám đốc điều hành cũng cần phải biết, nếu không có chuyện quan trọng gì thì cố gắng đừng làm phiền Diệp Ngữ Thần, trừ khi...

Vị khách này rất đặc biệt.

Trong đầu hiện lên bóng dáng người nào đó, Diệp Ngữ Thần khẽ thở dài một hơi, hỏi: "Là Vũ Tu sao?"

Giám đốc điều hành đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe Diệp Ngữ Thần hỏi, vội vàng đáp: "Đúng vậy, chính là cậu ấy! Anh nghĩ mà xem nếu cậu ấy đăng Weibo nói chỗ chúng ta vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, vậy thì ảnh hưởng sẽ là..."

"Tôi biết rồi." Diệp Ngữ Thần thản nhiên nói, "Tôi xuống ngay."

Túi vật lý trị liệu đặt ở dưới lưng vẫn còn hơi ấm, bình thường lúc này Diệp Ngữ Thần sẽ nằm nghỉ một lát.

Anh từ trên giường massage đứng dậy, để mặc cho chăn mỏng từ trên người rơi xuống, xe lăn đã được Triển Dương đẩy tới, nhưng anh không ngồi lên, mà duỗi chân đi về phía cửa.

"Thầy Diệp, Vũ Tu làm sao vậy?" Triển Dương đẩy xe lăn vào tường để đó rồi đuổi theo Diệp Ngữ Thần.

"Em ấy khiếu nại chúng ta." Lúc nói lời này, Diệp Ngữ Thần có chút buồn cười.

...Muốn kiếm cớ cũng không cần phải rõ ràng như vậy chứ?

"Khiếu nại?" Triển Dương nhíu mày.

"Không sao." Diệp Ngữ Thần cũng không quá để ý, "Tôi đi giải quyết là được."

Lái xe đi tới biệt thự bên sườn núi, Diệp Ngữ Thần không chút do dự đi thẳng vào trong biệt thự.

Lúc này, quản lý và giám đốc điều hành đều đang đứng trong phòng khách, hơi cúi người tỏ vẻ cung kính, trái lại bên kia, Vũ Tu ngồi trên ghế sô pha thoải mái nhàn nhã nhìn điện thoại, giống như không biết mình đang tạo bao nhiêu áp lực cho hai nhân viên vô tội kia.

Diệp Ngữ Thần gật đầu ra hiệu cho bọn họ rời đi, chờ bọn họ đi khỏi, lúc này anh mới nhìn về phía Vũ Tu, ung dung mở miệng nói: "Khiếu nại gì?"

"Trên giường tôi có tóc của phụ nữ." Vũ Tu hất cằm về phía bàn trà, Diệp Ngữ Thần nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy trên bàn đặt một tờ khăn giấy, mà trên khăn giấy có một sợi tóc dài màu đen.

Sợi tóc này không thể là của Vũ Tu, thật sự hơi khó mà giải thích.

Nhưng bộ chăn ga gối trên giường đều được thay mỗi khi khách trả phòng, cho nên sợi tóc này rốt cuộc có phải xuất hiện trên giường hay không, Diệp Ngữ Thần giữ nguyên thái độ.

"Anh biết trên giường tôi không thể nào xuất hiện thứ này mà." Vũ Tu chống khuỷu tay lên ghế sô pha, rõ ràng là đang phàn nàn vệ sinh của sơn trang, nhưng lại không hề tỏ ra tức giận.

Đương nhiên, Diệp Ngữ Thần tin tưởng, nếu Vũ Tu muốn diễn một vị khách tức giận, hắn chắc chắn sẽ diễn đến mức không có chút sơ hở nào. Mà sở dĩ hắn vẫn có thái độ nhàn nhã này, chỉ có thể là do hắn lười diễn.

"Anh bảo người đến thay một bộ chăn ga gối mới cho em." Diệp Ngữ Thần nói.

"Chỉ vậy thôi sao?" Vũ Tu nhướng mày, không hài lòng với cách giải quyết này.

"Tiền phòng cũng miễn cho em." Diệp Ngữ Thần lại nói.

"Chưa đủ."

"Anh đừng có mà cố ý kiếm chuyện." Triển Dương ở bên cạnh không nhịn được đứng ra, "Một sợi tóc thôi mà có cần chuyện bé xé ra to như vậy không?"

"Triển Dương." Diệp Ngữ Thần quay đầu nói với Triển Dương, "Cậu đi ra ngoài chờ tôi."

Triển Dương nhíu mày: "Thầy Diệp..."

"Nghe lời."

Lời nói nhẹ nhàng uyển chuyển mang theo uy lực to lớn, Triển Dương thành thật đi ra ngoài đợi, nhưng bên kia ánh mắt Vũ Tu lại có chút tối sầm.

"Em nói thẳng đi." Diệp Ngữ Thần không chú ý tới sự thay đổi của Vũ Tu, đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, "Em muốn thế nào?"

Từ lúc nhận được cuộc gọi, Diệp Ngữ Thần đã biết chuyện này không có liên quan gì đến vệ sinh.

Nhưng nguyên nhân là gì thì anh không đoán được, có lẽ là do tối hôm qua chơi cờ, Vũ Tu hỏi anh: "Nếu được quay trở lại, anh vẫn chọn không làm diễn viên sao", anh trả lời "Phải", mà câu trả lời này Vũ Tu không hài lòng.

"Anh đối với nhân viên của mình đều kiên nhẫn như vậy sao?" Vũ Tu không trả lời câu hỏi của Diệp Ngữ Thần, "Trông không giống anh."

"Kiên nhẫn là việc nên làm," Diệp Ngữ Thần nói, "Chỗ này tuyển nhân viên không dễ."

Ngoài dân bản địa ra, thì rất nhiều người đều không muốn làm việc ở một nơi xa xôi như vậy.

Cuộc sống tuy nhàn nhưng không thể dạo phố, không có chuyển phát nhanh, gần như bị cô lập, những người trẻ tuổi không thể ở lại lâu.

Cho dù là Triển Dương, cũng là Diệp Ngữ Thần trả mức lương cao gấp ba lần tiêu chuẩn, hắn mới yên tâm ở trên đảo.

"Cho nên, anh liền dung túng nhân viên như thế sao?" Vũ Tu nhíu mày hỏi.

Diệp Ngữ Thần không khỏi có chút tò mò: "Ý em là người dọn dẹp phòng cho em hay là Triển Dương?"

Vũ Tu mím môi, nói: "Cả hai."

Diệp Ngữ Thần không nhịn được bật cười: "Thế nào, em là phu nhân của ông chủ sao? Còn quản nhân viên của người khác."

Nghe vậy, Vũ Tu đột nhiên nhíu mày, giữa hai hàng lông mày có tức giận: "Diệp Ngữ Thần."

Được rồi, mình không nên đùa giỡn với bạn trai cũ như vậy.

Diệp Ngữ Thần ở trong lòng tự kiểm điểm một chút, nhưng anh không khỏi nghĩ đến chuyện cũ mà mình vừa rồi nằm mơ thấy trong lúc làm vật lý trị liệu.

Khi đó, Vũ Tu vẫn còn ngoan ngoãn gọi anh là "Anh đẹp trai", mà bây giờ hắn động một chút liền tức giận, thật là càng ngày càng không đáng yêu chút nào.

"Được rồi, đừng vòng vo nữa." Diệp Ngữ Thần nói, "Em gọi anh xuống rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vũ Tu nhìn đi chỗ khác, dáng vẻ không muốn nói chuyện với anh, nhưng một lát sau, hắn vẫn quay đầu lại, nói với Diệp Ngữ Thần: "Tôi muốn tự do ra vào khu vực tư nhân trên núi."

Diệp Ngữ Thần hơi ngạc nhiên, anh không ngờ kiếm chuyện cả buổi thì ra lại là vì chuyện này.

Tấm biển bị gió thổi bay đã được treo lên lần nữa, chắc là Vũ Tu lại đi qua nhìn thấy khẩu hiệu trên tấm biển, nếu không hắn sẽ không có nhận thức 'khu vực tư nhân' này.

"Yêu cầu này của em," Diệp Ngữ Thần bật cười, "Có cần tốn công tốn sức như vậy không?"

"Không cần." Vũ Tu khôi phục vẻ hờ hững vừa rồi, "Nhưng tôi thích kiếm chuyện đó."

Diệp Ngữ Thần: "..."

Cũng không quá ngạc nhiên.

Quả nhiên là đàn em thối.

"Được rồi." Diệp Ngữ Thần đứng lên, "Anh sẽ bảo nhân viên, em muốn lên thì lên."

Khi anh đi ra khỏi biệt thự, Triển Dương đang chờ ở bên ngoài lập tức đi tới: "Thầy Diệp, rốt cuộc anh ấy muốn làm gì?"

"Không có gì."

Diệp Ngữ Thần chỉ đơn giản nói một câu 'Em ấy muốn đi lên', Triển Dương trông giống như muốn phản đối. Nhưng chỉ cần ánh mắt Diệp Ngữ Thần lướt qua, hắn liền nuốt lời vào trong, sửa lại nói: "Vừa rồi, Vũ Tu nói, anh biết trên giường anh ấy sẽ không xuất hiện tóc của phụ nữ."

Diệp Ngữ Thần ngồi lên xe, không nói gì.

Triển Dương không đợi câu trả lời, dứt khoát hỏi thẳng: "Đây là có ý gì?"

Còn có thể là ý gì?

Trên giường Vũ Tu sẽ không xuất hiện tóc của phụ nữ, bởi vì hắn là Gay.

Diệp Ngữ Thần sở dĩ biết, bởi vì người cùng Vũ Tu lên giường chính là anh.

Đương nhiên, những lời này Diệp Ngữ Thần sẽ không nói cho Triển Dương biết, anh chỉ nói một câu 'Không liên quan đến cậu', rồi không nói gì với Triển Dương nữa.

Sau khi trở về, Diệp Ngữ Thần lại ngồi trên xe lăn.

Tuy trải qua vật lý trị liệu, bệnh đau lưng của anh đã thuyên giảm, nhưng khi không cần đi lại, anh vẫn cố gắng nghỉ ngơi thật tốt.

Gần trưa, dì giúp việc làm xong đồ ăn, Triển Dương đẩy Diệp Ngữ Thần đến bàn ăn, nhưng anh còn chưa nhấc đũa lên, điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Nhìn ID người gọi, là Chu Tuyền, chị họ Diệp Ngữ Thần, cũng chính là biên kịch 'Tạ Hiểu' mà Vũ Tu quen biết.

"Có chuyện gì không?" Diệp Ngữ Thần nhận điện thoại.

"Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao?" Chu Tuyền oán giận một câu, lại nói, "Chị đến đảo em nghỉ ngơi, sắp đến bến tàu rồi, em cho người lái xe đến đón chị đi."

...Sắp đến bến tàu?

Nhận ra Chu Tuyền đang ở đâu, thầy Diệp từ trước đến nay vẫn luôn thận trọng, kiềm chế đột nhiên từ trên xe lăn nhảy dựng lên: "Chị mau trở về đi!"