Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 4: Thất tình thì được, không được thất thố.

Tối hôm qua?

Anh đương nhiên nhớ rõ.

Tay Từ Dư niết gáy anh, anh buộc phải ngẩng đầu lên, sau đó nụ hôn liền hạ xuống, cậu cắn môi dưới anh, có chút đau, có chút ngứa còn có chút tê dại.

Anh uống rượu xong, đầu óc không thanh tỉnh, kết thúc mười năm tình cảm, tâm tình càng rơi xuống đáy vực.

Lúc ấy, anh ôm lấy Từ Dư, giống như ôm một khúc gỗ nổi, dưới thân là dòng nước chảy xiết, những con sóng sẽ nhấn chìm anh.

Tại sao Từ Dư không làm bước tiếp theo?

Bởi vì Chu Bùi khóc.

Anh đột nhiên ôm lấy Từ Dư, gục đầu vào vai cậu, quần áo mùa hè mỏng manh nhanh chóng bị nước mắt thấm ướt, thân thể anh khẽ run lên, trong mũi mơ hồ phát ra tiếng hít thở cùng nức nở.

Từ Dư sững sờ, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này, có chút hụt hẫng, cúi đầu liếc mắt nhìn người trong tay, cậu kiên nhẫn, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Người đàn ông lắc đầu, từ chối trả lời, nhưng nước mắt lại không ngăn được.

Anh khóc thêm một lúc, Từ Dư cảm thấy khó chịu, túm gáy người kia, như bắt thỏ mà xách lên.

Mắt người đàn ông đỏ hoe, chóp mũi cũng ửng đỏ, khuôn mặt trắng như tuyết lấm lem một mảng lớn phấn trang điểm, anh cảm thấy tình cảm của mình bị chà đạp, đến quán bar để trút bầu tâm sự, giải tỏa nỗi buồn chán.

Từ Dư không muốn nhìn thấy anh khổ sở, loại người thất tình như này mới là khó chịu, phiền phức nhất.

Cậu muốn bỏ đi, nhưng nhìn thấy người đàn ông khóc sướt mướt, ma xui quỷ khiến mà ở lại.

Ôm lấy eo của anh, lần nữa kéo anh dựa vào người mình, Từ Dư thở dài, rõ ràng cậu vẫn còn rất trẻ, nhưng lại giống như một vị trưởng lão, cậu vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông, ghé vào tai anh, nói: "Anh có biết không, thất tình thế này thì được, nhưng mà không được thất thố."

"Thất tình, không nên chạy ra ngoài uống rượu."

Từ Dư lại nói thêm một câu, cậu chạm vào mặt đối phương, nhìn vào mắt con thỏ kia, hiếm có lúc sinh lòng tốt, cậu nói: "Về sau đừng tới nơi này."

Buổi tối hôm đó cứ như vậy mà đi qua, ngày hôm sau tỉnh lại, mọi chuyện trở về bình thường, nỗi đau trong lòng anh tựa hồ như chuyển hóa thành cồn cùng biến mất đi, Chu Bùi thay quần áo chỉnh tề, đem chuyện hoang đường đêm qua ném ra sau đầu, nhưng lại không ngờ, sự việc hoang đường này còn có một nhân vật chính khác, nắm lấy tai thỏ của anh không chịu buông.

Lưng Chu Bùi dán lên mặt tường lạnh lẽo, anh bị buộc phải ngẩng đầu, nhìn Từ Dư.

Khuôn mặt thiếu niên dần có nét thành thục, lông mày của cậu lúc đó thật độc đáo mang theo vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi, dường như không để ai vào trong mắt, cậu kéo khóe miệng, tia sáng trong mắt dần dần thâm trầm, Từ Dư nghiêng đầu, lau đi giọt máu ở trên môi dưới, này là vừa rồi bị Chu Bùi cắn.

Cậu nở nụ cười, một nụ cười thản nhiên, nói: "Thầy, thầy trừng phạt thể xác của em đó."

Trong giọng nói mang theo nồng đậm ủy khuất, Chu Bùi cảm thấy cái ót phát đau, anh trừng mắt nhìn Từ Dư, "Rõ ràng là em......"

Anh tỉnh rượu hơn phân nửa, nhưng mặt vẫn còn đỏ bừng, Chu Bùi nhìn thấy đáy mắt Từ Dư mang theo ý cười, liền cảm thấy bản thân trước kia khi định nghĩa cậu là một đứa trẻ ngoan như là tự tát vào mặt mình vậy.

Anh hít sâu một hơi, cố đè nén giọng nói: "Em rốt cuộc là muốn làm gì?"

Từ Dư ngẩn người, cậu hoàn toàn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Cậu muốn làm cái gì?

Cậu thấy Chu Bùi thú vị lại đáng yêu, liền muốn trêu chọc anh, nhìn bộ dáng anh khóc, lòng Từ Dư như bị cái gì đó cào một cái, có chút ngứa, nhưng rất thoải mái.

Nhưng lúc này, Chu Bùi hỏi cậu, muốn làm cái gì?

Đè người này, nhìn anh khóc, quả thực vẫn còn chưa đủ.

Dẫu sao thì, cậu nắm được nhược điểm lớn nhất của anh trong tay.

Từ Dư vô cùng nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó trong lòng liền có dự tính.

Cậu tiến lại gần, môi áp vào tai thầy giáo, thanh âm mềm mại, giống như làm nũng, "Thầy, thứ bảy tới nhà em được không? Em theo không kịp thành tích, thầy giúp em học bù."

Thân thể Chu Bùi cứng đờ, tựa hồ là nghĩ tới cái gì, hơi ngẩng đầu, hốc mắt phiếm hồng, nhìn Từ Dư.

Nam sinh cười với anh, chỉ là nụ cười này, mang theo ác ý cùng trêu chọc.

Chu Bùi hốt hoảng xuống lầu, tới dưới lầu, lần nữa ngồi vào chỗ, Chu Bùi kẹt trên ghế dựa, thân thể vẫn còn run rẩy, hai tay anh cầm lấy cái cốc, cúi đầu, nhìn rượu trong cốc, dứt khoát uống một ngụm.

Giáo viên ngồi bên cạnh chú ý đến anh, thấy anh đi vệ sinh lâu như vậy, liền trêu ghẹo nói: "Thầy Chu, có chuyện gì sao, bị ngã vào bồn cầu à, đến giờ mới quay lại?"

Chu Bùi xua tay, với một nụ cười thường trực trên mặt, anh nói: "Uống có chút say, vừa mới tỉnh rượu."

"Xem ra tửu lượng của thầy Chu vậy là không được rồi, cái này luyện thêm đi."

Mọi người tán gẫu dăm ba câu, Chu Bùi ở bên cạnh an tĩnh nghe, trong lòng anh bực bội, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ là số lần rót rượu vào cốc trở nên thường xuyên một chút.

Cuối cùng, khuôn mặt vừa trắng bệch lại đỏ bừng, anh cúi đầu, trong lòng trống rỗng.

"Ơ? Mấy thầy cô cũng ăn cơm ở chỗ này ạ?"

Âm thanh quen thuộc truyền đến, thân thể Chu Bùi chấn động, anh ngẩng đầu, mí mắt xốc lên, thấy được nam sinh đang đi về phía mình.

Theo sau Từ Dư còn có Lý Nhiên cùng mấy bạn học khác, có học sinh trong lớp Chu Bùi, còn có học sinh ở lớp khác, một nhóm người đi với nhau.

Mấy giáo viên nhìn thấy bọn họ, biểu cảm cũng rất thoải mái, cười nói: "Đúng vậy, chúng ta đi ăn để chào mừng thầy Chu."

Từ Dư tiến lên một bước, nhìn Chu Bùi, vươn tay chạm vào mặt Chu Bùi, "Thầy Chu, có phải thầy uống say rồi không?"

Chu Bùi hoảng sợ, đột nhiên rụt người lại, cả người cũng đứng lên, anh duỗi tay ngăn Từ Dư, "Thầy không sao, các em mau về nhà đi, đều đã vào năm cuối rồi, sao còn nghĩ đến việc chơi."

"Ai nha, thầy làm tụi em mất hứng quá." Lý Nhiên bên cạnh cong môi không vui.

Từ Dư thu tay về, biểu tình phai nhạt vài phần, cậu không nhìn Chu Bùi, mà nhìn mấy vị giáo viên khác vẫy tay chào, "Thầy cô, vậy chúng em liền về đây."

Chu Bùi nhìn cậu, cảm thấy đứa nhỏ này, bề ngoài nhìn có vẻ lễ phép, nhưng nhìn kỹ có thể phát hiện, khi cậu nói lời này, tuy là mỉm cười, nhưng khóe mắt hơi rũ, lông mày cụp xuống, sự thiếu kiên nhẫn sớm đã lộ rõ.

Bọn học sinh đi rồi, mấy giáo viên cũng không ăn thêm bao lâu, lúc tính tiền, Chu Bùi đã thanh toán trước khi ăn rồi, các giáo viên muốn ngăn cản cũng không kịp, Chu Bùi trái lại mỉm cười, "Là tôi nên mời, lần sau ghé lại đây ăn mỗi người mời một lần là được."

Các giáo viên bị chọc cười, cùng Chu Bùi đi ra ngoài.

Chu Bùi sống ở gần đây, căn nhà nằm ở trung tâm thành phố với ba phòng và hai sảnh, là do năm đó Cao Khoát mua, nói là nhà của bọn họ, tính đến hiện tại giá của nó đã tăng gấp mấy lần, lúc chia tay, Cao Khoát mắt cũng không chớp cái nào mà cho Chu Bùi.

Hắn nói với Chu Bùi, đây là những gì em xứng đáng nhận được.

Chu Bùi nghĩ, xứng đáng thật.

Chu Bùi không làm bộ thanh cao, bỏ qua những thứ này, anh vẫn phải tiếp tục sống.

Mấy ngày nay bị anh làm rối tung cả lên, quả thực vô cùng kinh khủng, Chu Bùi trở về nhà, cởi giày, trực tiếp nằm lên sô pha, anh nghĩ đến việc ngày mai đến trường còn phải nhìn thấy Từ Dư, tâm tình liền buồn bực.

Anh đã làm gì trêu chọc đến tiểu quỷ này?

Chu Bùi hận đến ngứa răng, trong đầu như đi đánh giặc, quả thực muốn tra tấn anh tới chết.

Nhưng thế giới của người trưởng thành là như vậy, ban đêm khóc thút thít vì tất cả đau đớn, tất cả khó chịu, tất cả suy sụp, khi tới ban ngày, vẫn phải cắn nuốt tất cả vào trong bụng, không để lộ ra nửa phần.

Tiểu quỷ Từ Dư này nhìn đáng ghét, nhưng có câu nói rất đúng, thất tình thì được, không được thất thố.

............

Ánh mặt trời giữa hè kịch liệt chói mắt, màn cửa trong phòng khách không được xõa ra, Chu Bùi nằm trên sô pha, mí mắt mỏng manh bị ánh sáng chiếu vào đốt nóng.

Anh nheo mắt lại, "A" một tiếng, không bật điều hòa, trong phòng oi bức, quần áo nhớp nháp dính ở trên người, vài sợi tóc dán ở trên trán, Chu Bùi cảm thấy chính mình như con cá muối nằm trên thớt, cả người tản ra mùi chua sau khi say rượu, anh hoảng hốt vài giây, sau đó lấy di động ra nhìn thời gian.

Còn sớm, vẫn còn đủ thời gian để tắm rửa, ăn sáng, thay quần áo......

Hơn nửa tiếng sau, Chu Bùi chăm sóc bản thân thỏa đáng, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chìa khóa xe, ra khỏi cửa.

Ngày hôm qua không lái xe đến trường, may mắn là không lái xe, uống say rồi, là không thể lái xe về nhà.

Xe này là do anh mua, tích lũy đủ tiền đặt cọc, sau đó mua xe trả góp, vì cái này mà Cao Khoát còn nói với anh, Cao Khoát cảm thấy bản thân có tiền, thanh toán toàn bộ một lần là xong, không hiểu tại sao Chu Bùi lại phải trả góp.

Vì cái gì?

Còn không phải do lòng tự trọng của đàn ông làm hại, chi phí ăn mặc đều do Cao Khoát lo, lúc này chính mình đi ra ngoài, Chu Bùi nghĩ bản thân nên nỗ lực một phen.

Cao Khoát làm cho anh phụ thuộc vào những chuyện này, kỳ thật Chu Bùi đã sớm phát hiện.

Chu Bùi lái xe, thở dài một cái, anh có chút phiền muộn với chính mình, đã chia tay rồi, vì cái gì luôn nghĩ đến người đó?

Trên đường Chu Bùi đến trường, vừa lúc là giờ cao điểm buổi sáng, đường bị tắc nghẽn lợi hại, Chu Bùi nhìn về phía trước, thì thấy xe cộ chi chít chen chúc một mảnh, anh nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa mới bắt đầu tiết tự học buổi sáng, bản thân anh cũng không vội, buổi sáng không có lớp, đến muộn một tí cũng không sao.

Chu Bùi dựa vào trong xe, điều hòa phả ra khí lạnh rào rạt, nhưng anh rất bình tĩnh, mở âm thanh, tiếng nhạc chậm rãi truyền ra.

Chu Bùi nhắm mắt lại, tâm trạng thế mà nhẹ nhõm không ngờ, lúc này, mặt kính bị người bên ngoài gõ vang.

Từ Dư đứng ở ngoài xe, cười khanh khách nhìn anh, Chu Bùi giật mình, lưng căng ra, cả người ngồi thẳng.

Cánh tay Từ Dư kẹp ván trượt, tóc có chút rối, trên trán còn ra mồ hôi mịn, cậu cười với Chu Bùi, nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh nắng giữa hè, cậu dùng khẩu hình nói, "Chào thầy."

Chu Bùi cau mày, còn đang tự hỏi cậu muốn làm cái gì, Từ Dư liền phất tay với anh, cầm ván trượt, nhẹ nhàng ném đi, cả người nhảy lên, thân thể như chim chóc bay lượn, ngược nắng, xuyên qua con đường, bỏ lại dòng xe ùn ứ kéo dài.

......

Từ Dư bước vào lớp, cậu cất ván trượt vào ngăn tủ cuối cùng, ngồi vào chỗ, xin nữ sinh bên cạnh một bịch khăn giấy.

Lý Nhiên nhìn Từ Dư mồ hôi nhễ nhại, kinh ngạc nói: "Trời nắng nóng như vậy, còn trượt ván đi học?"

"Đã lâu không chơi, không quen lắm." Từ Dư cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, vẫn còn cảm thấy dinh dính, cậu đứng lên, nói với Lý Nhiên: "Tao đi nhà vệ sinh rửa mặt."

Cậu mới vừa bước ra khỏi phòng học, liền nhìn thấy Chu Bùi đi về phía này, thân thể Từ Dư dừng lại một chút, nhưng bước chân không dừng lại.

Chu Bùi nhìn cậu hai lần, trên chóp mũi Từ Dư đều là mồ hôi, khi cậu đi ngang qua Chu Bùi, còn để lại một câu, "Thầy, đừng quên thứ bảy, mười giờ sáng, đến nhà em."

Tác giả có lời muốn nói: Vì sao Từ Dư trượt ván đi học?

Công tử Từ đang thoải mái ngồi trong xe cho tài xế chở đến trường, khi kẹt xe, nhìn thấy thầy Chu ngồi ở trong xe.

Cậu kêu tài xế dừng lại, chạy đến cốp xe lấy ván trượt của mình ra, leo lên ván trượt, cố ý đến trước mặt thầy Chu, ức hϊếp một phen.
« Chương TrướcChương Tiếp »