Phố Tây so với phố Đông mà nói, mô tả là đèn đuốc sáng choang cũng không ngoa.
Đối với thanh niên, tình cảnh này cũng không quá tốt. Phố Tây ồn ào bất kể ngày đêm, muốn bắt được hắn giữa đám người cần phí thêm nhiều công sức, nhưng không tốt ở chỗ nhiều người, biến số càng nhiều.
Tại phố Tây thành Bình Giang, đa số là quán đánh bạc và quán rượu, hoặc là tần lâu sở quán, tập trung những nơi này vào một khu, là tách ra khỏi khu vực cấm đi lại ban đêm, người dân có thể thoải mái đi lại ở chỗ này.
Thanh niên một thân y phục dạ hành, đứng giữa đường xá ngựa xe sặc sỡ thì hoàn toàn lạc quẻ. Hắn đi qua ngõ hẻm sau Túy Hương lâu, mùi son phấn nồng nặc xông vào mũi, khiến hắn căng cả đầu.
Sau tần lâu sở quán thường có công tử say khướt lảo đảo đi lại, thanh niên nấp vào chỗ tối, đi qua mấy hẻm, chỉ thấy cả người đều ám mùi rượu. Hắn ghét bỏ nhíu mày, đổi phương hướng, đi về phía yên tĩnh.
Vừa mới qua đầu hẻm, thanh niên đã va phải một người đàn ông trung niên say bí tỉ. Vết thương trên người hắn chảy quá nhiều máu, cả người không khỏe, bị đυ.ng một cái như vậy thì lảo đảo, chật vật lui về sau vài bước, đỡ tường mới có thể đứng thẳng.
Gói đồ trong ngực áo có vẻ như bị xô lệch, có thứ gì đó nhô ra, lộ ra khỏi áo hắn.
Người đàn ông trung niên kia một thân tơ lụa, trên eo đeo năm, sáu viên minh châu to bằng ngón tay cái, nhìn qua đã thấy toàn thân là hai chữ có tiền.
Ông ta có vẻ vô cùng say, ôm trán hùng hùng hổ hổ: "Thằng... Thằng nhãi kia từ đâu tới, còn dám va phải ta!"
Thanh niên lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta, không muốn dây dưa nhiều, nhấc chân định đi.
Ai ngờ người đàn ông kia không muốn bỏ qua, nắm lấy tay thanh niên kéo lại, híp mắt đánh giá, tựa hồ cảm thấy quần áo người này quá mức mộc mạc mới cười lạnh: "Hạ nhân nhà nào mà lại không quy củ như vậy, đi, dẫn ta đến gặp chủ nhân của ngươi."
Trong lúc lôi kéo, có thứ gì đó lộ ra khỏi áo, rơi xuống bên chân thanh niên, là một quyển sách mỏng. Dưới ánh đèn lờ mờ, bìa sách màu chàm lặng lẽ rơi, hòa thành một góc tầm thường trong ngõ tối.
Thanh niên không hề hay biết, hắn bị dây dưa đến phiền, hất tay người đàn ông ra, rút ra một thanh kiếm nhỏ dài bên người.
Mũi kiếm sắc bén chỉ vào yết hầu nam nhân, kiếm khí bức người, sau lưng người đàn ông thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa.
Ánh mắt thanh niên lạnh như băng, dường như chỉ cần hắn hơi động tay liền có thể cắt yết hầu đối phương.
Người đàn ông trung niên thân đầy mùi rượu kia bị hắn dọa sợ, run rẩy muốn gào lên.
"Ôi chao, chuyện gì vậy?"
Một giọng nũng nịu truyền đến từ phía sau, thanh niên hơi liếc nhìn, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp lộ nửa vai bước ra, sóng mắt nàng lưu chuyển, không hề sợ kiếm trong tay thanh niên, còn nhẹ nhàng ôm lấy tay người đàn ông trung niên.
"Ôi Chu công tử, ta ở trong phòng đợi ngài đã lâu." Nữ tử có vẻ từng va chạm xã hội, chỉ che miệng cười duyên, ánh mắt hơi lướt qua thanh niên, đưa tay đè lên thân kiếm, đẩy nhẹ ra: "Vị tiểu ca này, nếu muốn tới chơi thì cùng ta vào cửa, nếu không phải, vậy mời ngài đi cho."
Thanh niên như phải bỏng, mũi kiếm run lên, ghét bỏ tránh khỏi tay nàng, quay người rời đi.
Người đàn ông kia tựa hồ cảm thấy mất mặt mũi trước mặt nữ tử, hất tay nàng ra, tự mình bước vào quán.
Nữ tử như tập mãi thành quen, vén tóc mai, lắc eo mềm tiếp bước vào trong. Đi được vài bước, nàng liền cảm thấy giầy thêu đạp phải một vật gì đó. Nàng ta nghi hoặc cúi người, nhặt được một quyển sách mỏng. Nữ tử không biết nhiều chữ, lật qua lật lại, không biết là loại thiên thư gì, đoán là do vị Chu công tử kia làm rơi, liền không khách khí, dắt vào bên hông mình.
Thanh niên không vui nhíu mày, không muốn tiếp tục qua lại nơi trăng hoa, nhìn về hướng khác, đi tới khu yên tĩnh hiếm thấy nơi phố Tây.
Lúc này, các tòa nhà tại phố Tây đã chìm trong bóng tối, chỉ có một thư phòng là còn sáng đèn.
Giang Hiểu Hàn cất hộp gỗ, thay chân nến, đốt đèn.
"Cũng hết cách." Giang Hiểu Hàn cười tự giễu: "Ta chỉ là một thần tử bình thường, việc trong thiên hạ hay người đứng đầu vạn dân, đến cùng thì Bệ hạ mới là người đặt quân cờ."
Ánh nến leo lắt tạo ra một vùng bóng trên khuôn mặt hắn, Giang Hiểu Hàn nhìn xuống, ánh nến phản chiếu trong mắt, như là ngọn lửa của sự không cam lòng.
"Việc do con người." Nhan Thanh nói: "Tình thế trong Kinh không rõ, vẫn chưa thể đưa ra kết luận."
Giang Hiểu Hàn cười cười, vừa muốn nói gì đó, sắc mặt bỗng thay đổi, tiện tay cầm vòng đồng cạnh chân nến, ném ra phía ngoài.
Trong vòng đồng chứa nội lực, mạnh mẽ phá cửa sổ mà ra.
"Ai!" Giang Hiểu Hàn thấp giọng quát.
Ngoài sân truyền đến một tiếng rên, Giang Hiểu Hàn và Nhan Thanh cầm kiếm theo bản năng, đẩy cửa thư phòng bước ra ngoài.
Dưới ánh trăng, thanh niên mặc hắc y đứng trong sân, đỡ vai, cảnh giác nhìn Giang Hiểu Hàn. Tình trạng của hắn quá mức chật vật, tựa hồ trong lúc chạy còn bị rách áo, lộ ra phần cổ đã trắng bệch, trong bóng tối, dưới ánh trăng bạc lại giống như thứ gì đó có vảy.
Giang Hiểu Hàn: "Ngươi đến từ đâu?"
Thanh niên mím chặt môi, không nói chuyện. Nhan Thanh bước ra, ánh mắt nhìn đến thân kiếm lộ ra một nửa trong tay thanh niên, chần chờ nói: "Lưu Quang kiếm, Lạc Tùy Phong?"
Giang Hiểu Hàn không khỏi nhìn Nhan Thanh. Cái tên này như danh xưng của người trong giang hồ, hắn ở triều đình, không hiểu rõ chuyện giang hồ, nhưng nếu Nhan Thanh có thể nhanh chóng nói ra tên của đối phương như vậy, chỉ sợ người này cũng là một nhân vật có tiếng tăm.
Thanh niên nghe vậy thì lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Giọng hắn rất trầm, có lẽ không thường nói chuyện cùng người khác, trong giọng có vẻ hung dữ không tên. Giang Hiểu Hàn cau mày, cảm thấy không thoải mái.
"Giống ngươi, là người giang hồ." Nhan Thanh đáp.
"Nhưng ta không biết ngươi." Lạc Tùy Phong cũng không muốn nói nhiều, hắn lùi về sau, liếc về cửa viện cách đó vài bước, tính toán phương hướng thoát thân.
Là hắn thất sách.
Vốn định tìm bừa một khu nhà dân, tạm thời cầm cự qua đêm, không ngờ tại nơi long ngư hỗn tạp này mà cũng có những nhân vật khó nhằn.
Lạc Tùy Phong nhìn về phía thanh niên tuấn tú quý khí phía đối diện, nắm chặt kiếm trong tay.
Hắn từng gặp người này, ở chỗ Ôn bà bà.
"Hóa ra là thϊếp hiệp giang hồ." Giang Hiểu Hàn đổi kiếm sang tay trán: "Không biết đêm khuya đến đây, là có gì chỉ giáo?"
Lạc Tùy Phong mím môi, không nói gì.
Mùi máu tanh trong không khí càng thêm nồng, bước chân Lạc Tùy Phong nặng nề, không khỏi thở dốc. Giang Hiểu Hàn nhìn như không để tâm nhưng dường như có suy nghĩ khác, thêm nữa, dù sao đây cũng là đất của người khác, Lạc Tùy Phong cũng không dám tùy ý hành động.
Một lát sau, Giang Hiểu Hàn khẽ cười, coi như phá vỡ im lặng. Hắn lấy ra một hộp sắt nhỏ trong tay áo, ném qua, Lạc Tùy Phong theo bản năng dùng tay không cầm kiếm bắt lấy.
"Ban nãy là ta không cẩn thận khiến thiếu hiệp bị thương, thuốc này coi như bồi thường." Giang HIểu Hàn nói rồi quay người, xem như lui một bước: "Trong trạch viện này chỉ có một người làm và bạn tốt của ta, tiền viện để trống, nếu thiếu hiệp muốn, có thể tìm cho mình một gian khách phòng ở qua đêm."
Nếu có thể, Lạc Tùy Phong cũng không muốn có liên quan với quan phủ, nhưng tình huống bây giờ không cho phép hắn suy nghĩ nhiều. Hắn nắm hộp sắt, nhìn bóng lưng Giang Hiểu hàn, trầm mặc chốc lát, vẫn leo tường rời đi.
"Hắn sẽ không ở lại." Nhan Thanh nói: "Lạc Tùy Phong là người tâm tính khó dò, khi còn bé được thú hoang trong núi rừng nuôi lớn, mãi đến năm mười hai tuổi mới được sư phụ hắn đưa về dạy võ nghệ, bình sinh ghét nhất là giao lưu cùng người, sợ là sẽ không dễ bị ngươi lôi kéo."
"Ta không định lôi kéo hắn." Giang Hiểu Hàn nói: "Vừa rồi ngươi không chú ý sao, trong áo hắn có đồ vật."
"Ngươi cảm thấy hắn có liên quan đến việc Ôn Túy bị trộm đồ?" Nhan Thanh nhíu mày: "Vô duyên vô cớ, sao hắn lại có liên quan đến quan phủ?"
"Có lẽ cũng không phải." Giang Hiểu Hàn nói: "Nhưng đêm hôm khuya khoắt, hắn mang theo đồ vật xông vào phủ ta, trên người còn có vết thương, thật sự khả nghi. Ta phải điều tra mới an tâm."
"Ngoài mùi máu, trên người hắn còn có chút mùi son phấn, như là tùng ẩn hương." Giang Hiểu Hàn tiếp tục: "Đây là một loại hương hiếm, khắp thành Bình Giang, e rằng cũng chỉ có một nơi có."
"Là nơi nào?" Nhan Thanh hỏi.
Giang Hiểu Hàn cười cười, nói: "Vọng Xuân Các."