Mưa nhỏ đi, Giang Hiểu Hàn che dù rời khỏi ngõ hẻm, nhìn bóng đêm dần buông, khẽ thở dài.
“Ôn bà bà rất giống vυ" em của ta.” Giang Hiểu Hàn nói vậy.
Nhan Thanh bước ra khỏi hẻm, nghe vậy thì ngẩn ra. Đây là lần đầu y thấy Giang Hiểu Hàn chủ động nhắc tới chuyện nhà hắn. Y nhạy cảm phát hiện tâm tình đối phương có chút không đúng, rồi lại không biết phải làm sao cho phải.
Giang Hiểu Hàn không quay đầu lại, chờ Nhan Thanh đi đến cạnh mình rồi mới cất bước, dẫn đối phương về thành.
“Vυ" em của ta là nha hoàn theo mẹ ta làm của hồi môn. Vốn là muốn gả cho cha ta làm vợ kế, nhưng cha ta không muốn.” Giang Hiểu Hàn rũ mắt, ngữ khí xa xôi, tựa như vượt qua thời gian, trở lại cái ngày gió xuân ấm áp nhiều năm trước: “Nghe nói trước đây thân thể mẹ ta không tốt, vào cửa nhiều năm cũng không có hài tử. Lúc đó lão thái thái cầm quải trượng đầu rồng buộc cha ta cưới vợ lẽ, cha ta chết sống không chịu. Sau đó vυ" em của ta thích người quản gia bên cạnh ông ấy, cha ta thiện tâm, gạt lão thái thái, thực chất lại gả bà ấy cho quản gia… Nhắc tới cũng là số mệnh, vυ" em của ta gả cho quản gia chưa tới nửa năm đã mang thai, sau đó mẹ ta cũng vậy.”
“Người trong nhà đều vui vẻ, nói cha ta thiện tâm, ông trời mới phù hộ như vậy. Mẹ ta cũng mừng lắm, cho nên để bà ấy làm vυ" em của ta.”
“Quan hệ của mẹ cùng vυ" em rất tốt, cả đời tình như tỉ muội. Cũng vì vậy mà vυ" em rất thương ta, thậm chí còn thương ta hơn cả con ruột của bà.” Giang Hiểu Hàn nói: “Năm ta sinh ra, cha ta đã bốn mươi rồi. Khi còn nhỏ ta rất bướng bỉnh, cũng không chuyên tâm đọc sách luyện võ, cha ta luôn phạt ta chép sách, lúc giận lên còn muốn đánh, đều là nhờ vυ" em can ngăn.”
“Nghe thật tốt.” Nhan Thanh hỏi, “Sau đó thì sao?”
Giang Hiểu Hàn nhếch miệng, không hiểu sao, Nhan Thanh cảm thấy nụ cười kia thật lạnh lùng, không có sự dịu dàng ngày thường, thậm chí còn có mấy phần tự giễu.
Nụ cười lóe lên một cái rồi biến mất, chờ Nhan Thanh nhìn lại, hắn đã thu lại tâm tình, giấu vào trong lòng.
“Sau đó bà qua đời.” Giang Hiểu Hàn bình bình nói: “Đi cùng một ngày với nương ta.”
Ngữ khí của hắn rất bình tĩnh, Nhan Thanh nghiêng đầu nhìn vẻ mặt đối phương, một câu “lấy làm tiếc” đi một vòng trên đầu lưỡi, làm thế nào cũng không thể nói ra, chỉ có thể yên lặng đi bên cạnh hắn.
Nhan Thanh rất ít khi lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, Giang Hiểu Hàn biết bước đi này đã là cách thức an ủi rõ nhất mà đối phương có thể làm ra, không khỏi cảm thấy có chút vui mừng. Không rõ vì sao, vẻ u sầu giữa đôi mày hắn tan đi không ít. Giang Hiểu Hàn mím môi, chợt thu ô rồi nắm tay cầm ô của Nhan Thanh, kéo y về phía mình.
Đây là một khoảng cách rất gần, Nhan Thanh bỗng dưng bị hắn kéo đến, theo bản năng nghiêng ô về phía đối phương, để vai phải của hắn không bị mưa xối ướt.
Giang Hiểu Hàn không thể không thừa nhận, Nhan Thanh có khả năng khiến trái tim vốn lạnh lẽo của hắn ấm áp trở lại. Có lẽ vì Nhan Thanh khác những kẻ miệng nam mô, bụng bầu dao găm trong triều; cũng có lẽ là do đối phương không có xung đột lợi ích với hắn. Nói chung, Giang Hiểu Hàn không thể phủ nhận, hắn có thể tìm được cảm giác bình yên từ người đối phương.
Loại cảm giác an bình này khiến hắn có thể thả lỏng, cũng giúp hắn cảm nhận được sự ấm áp.
“Đạo trưởng biết bao nhiêu phần về triều sự?” Giang Hiểu Hàn hỏi.
“Bảy phần mười.” Nhan Thanh đá: “Mặc dù truyền nhân Côn Luân không dễ xuống núi, nhưng trong mắt thấy đều là chuyện thiên hạ.”
“Vậy đạo trưởng có muốn biết, võ công của ta là do ai dạy?” Giang Hiểu Hàn nói.
Nhan Thanh kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi đồng ý nói?”
Giang Hiểu Hàn khẽ mỉm cười. Hắn nhìn qua Nhan Thanh, hướng về một nơi cách đó không xa. Gò má hắn vô cùng đẹp đẽ, mặt mày cong cong, lúc này đây, xinh đẹp khiến cho người ta không dời nổi mắt.
“Thế nhân chỉ biết một trong song tướng Giang gia, đế sư Giang Thu Hồng nuôi dạy được Tể tướng trẻ nhất Đại Sở, lại không nhớ tới bốn mươi năm trước, Giang gia từng có một vị thiếu niên Tướng quân.”
“Nhị thúc của ta, Giang Thu Uyên.”
“Tố Y Tướng quân?” Nhan Thanh hỏi.
Đến phiên Giang Hiểu Hàn kinh ngạc: “Ngươi biết?”
“Năm đó, Tố Y Tướng quân trấn thủ Bắc Cương, giao chiến với Hung Nô, bảo vệ mười năm thái bình cho vùng biên cương.” Nhan Thanh ôm vai Giang Hiểu Hàn, rẽ ra đường lớn, không nhanh không chậm nói: “Sau đó chỉ nghe nói, ông ấy vì chống lại tiến công của Hung Nô, tử thủ Tuấn thành, dùng thân trả nợ nước. Dân bản địa cảm niệm ân đức một bước không lùi của ông, cho nên xây miếu thắp hương, còn có truyền thuyết.”
“Đã quá lâu rồi, ta cũng không biết rõ tình hình thực tế.” Nhan Thanh nói: “Có điều, tính thời gian, ngươi đáng ra chưa từng gặp ông ấy.”
“Lúc đó nhị thúc ta là Vệ tướng quân, cùng Phiêu kỵ tướng quân Tạ Lưu Y thủ tại Bắc Cương.” Giang Hiểu Hàn nói: “Ngày Tuấn thành thất thủ, Tạ Lưu Y phụ trách dẫn quân theo sau, hộ tống bách tính trong thành rời đi. Đến khi gấp rút trở lại Tuấn thành tiếp viện thì đã muộn, ông ấy chỉ kịp mang kiếm đôi của nhị thúc về cho cha ta, cùng một quyển kiếm phổ, nói là do nhị thúc nghĩ ra khi ở Bắc Cương, bởi vì kiếm pháp nhẹ nhàng, không thích hợp dùng đối phó với địch nên vẫn chưa dùng. Sau đó, ông ấy nhờ quân trạng mà được phong thành Đại tướng quân, nhưng vẫn không quên nhị thúc ta. Sau khi ta sinh ra, hàng năm mỗi khi Tạ tướng quân hồi Kinh báo cáo công việc, ông ấy đều đến Giang phủ chỉ dạy võ thuật cho ta.”
“Tạ Lưu Y.” Nhan Thanh nhẩm lại cái tên này, y hơi nhíu mày: “Có quan hệ thế nào với Tạ Vĩnh Minh, Tạ đại tướng quân bây giờ?”
“Là phụ thân của hắn.” Giang Hiểu Hàn nói: “Hai chữ Vĩnh Minh là vì nhị thúc ta. Tạ Lưu Y từng nói với cha ta, lúc đó lẽ ra nhị thúc mới là người bảo vệ bách tính rời đi, nhưng cuối cùng nhị thúc lại trộm lệnh bài của ông ấy, chết thay ông. Ông ấy muốn con trai mình nhớ kỹ, Tạ gia vĩnh viễn nợ Giang gia một cái mạng.”
“Mấy chục năm của ta đều là thời gian trộm được từ Thu Uyên, Giang gia chỉ có một mình con, nếu cả con ta cũng không chăm sóc được, vậy thì thật có lỗi với ông ấy.”
Lúc đó Tạ Lưu Y tuổi đã cao, nắm lấy tay Giang Hiểu Hàn trong cung. Áo giáp nặng nề khiến lưng ông còng xuống, nhưng lão Tướng quân vẫn có một đôi mắt có thần, lực tay mạnh, khiến tay hắn đau đớn.
“Minh Viễn, con là đứa trẻ ngoan. Nhưng con phải hiểu, trong cung hay tại triều đình, dù có vì cái gì, con cũng cần phải tự bảo vệ mình, cẩn trọng mà lên kế hoạch.”
Đó là một buổi chiều nóng bức, cách đó không xa là Ngự hoa viên tỏa ngát hương hoa, ánh mặt trời phủ lên tường cung, cũng chiếu lên người Tạ Lưu Y, giáp trụ màu bạc trên người ông sáng lấp lóa, khiến người đau mắt.
“Hiểu chưa, Minh Viễn?” Tạ Lưu Y lại hỏi.
“Con hiểu.” Giang Hiểu Hàn thấp giọng nói.
Khi Giang Hiểu Hàn còn nhỏ, thường được Tạ Lưu Y bế, kể cho hắn nghe về những chuyện ở biên cương, cũng nói cả những chuyện về Giang Thu Uyên. Đến khi hắn lớn một chút, còn từng chút chỉ dạy võ công cho hắn. Với Giang Hiểu Hàn mà nói, gọi đó là sư phụ hắn cũng không sai.
Lúc đó, Giang Thu Hồng đã qua đời được một năm, trong triều vẫn nổi sóng ngầm, hắn chỉ biết cắn răng, cố gắng đứng vững gót chân trong triều, dẫn theo một mạch nước trong, đứng ở vị trí trung lập, cống hiến cho bệ hạ. Hắn ném cả xương cả máu mình vào cái triều đình ăn thịt người ấy, trở thành thanh kiếm sắc bén nhất của Bệ hạ.
Thế nhân gọi hắn là quyền thần, là tân quý, là tâm phúc của đương kim Thánh thượng, độc tài quyền lớn, được lòng vua.
Chỉ có Tạ Lưu Y nhìn ra tình cảnh khó khăn của hắn, vào buổi chiều hôm ấy, đứng dưới tường cung đỏ rực nắm lấy tay hắn, dặn hắn phải biết giữ mình.
Có lẽ nghe được lời đảm bảo của hắn, Tạ Lưu Y thoải mái cười, lui về sau một bước, vỗ vỗ vai Giang Hiểu Hàn, cảm khái nói: “Lớn rồi… Còn có chút giống Thu Uyên năm đó.”
Ông nói rồi quay người rời đi.
Sau đó cũng không trở về nữa.
Cuối năm ấy, Hung Nô xâm chiếm biên cương, cướp bóc tài vật, Tạ Lưu Y bị trúng tên. Tuổi ông đã cao, chưa tới một tháng sau đã không chống đỡ nổi.
Khi tin tức truyền về Kinh thành thì đã tới giao thừa, Giang Hiểu Hàn ở một mình trong các, nhận được tin khẩn từ tám trăm dặm ngoài kia. Tin dữ được viết trên một tờ giấy thật mỏng, sau lưng hắn là hoàng cung đèn đuốc sáng choang, tiếng sáo trúc không ngừng.
Niềm vui và nỗi buồn trên thế gian này như được vạch ra bằng một ranh giới rõ ràng, hắn bị hai loại tâm tình này phân tách, trái tim như tê liệt, không biết mình phải bày ra vẻ mặt gì cho phải.
Giang Hiểu Hàn đứng giữa nội các trống rỗng, lúc ấy chỉ có thể nghĩ đến buổi chiều mùa hạ kia, ánh mặt trời phủ lên Tạ Lưu Y, hồ như là muốn hòa tan ông.