Mấy ngày gần đây, khí trời dần lạnh, từ hôm qua đã bắt đầu đổ tuyết, đến nay vẫn chưa ngừng.
Sau núi Thanh Thạch là một đường mòn phủ tuyết mỏng, cả ngọn núi bị bao phủ trong một màn sương trắng. Từ xa nhìn lại, mây mù cuồn cuộn quanh sườn núi, qua tầng mây, đỉnh núi như ẩn như hiện, thoáng nhìn qua còn như thấy tiên cảnh.
Trong núi, gió gào thét, rừng cây đong đưa, vang lên những tiếng xì xào. Có người đang bước lên núi, tóc bạc áo trắng, dường như muốn hòa cùng một thể với núi tuyết.
Bước chân giẫm lên lớp tuyết mỏng, dần tan ra, trên bậc thang đá xanh lưu lại một chuỗi dấu chân, lại bị áng mây giấu đi. Những bậc đá xanh rêu chìm trong mây mù, rất khó để nhìn rõ phía trước.
Bước chân người kia vững vàng, lưng thẳng tắp, ô hạ thấp, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ lộ ra tay cầm ô.
Mu bàn tay kia nổi gân xanh, da dẻ nhăn nheo, màu da hơi tái, rõ ràng là tay của một ông lão.
Ông lão đi vòng ra sau núi, bước trên đường mòn dẫn vào rừng, tuyết rơi lên vạt áo, lại lăn xuống bên chân ông.
Bên hông ông có một miếng ngọc bội tròn màu xanh, gió thổi xuyên qua, tiếng vang vọng.
Miếng ngọc bội kia rất trang nhã, chỉ cần một vài nét khắc đã vẽ ra được bát quái đồ, ở giữa ngọc bội được chia làm hai, tựa hồ có thể thấy được thái cực. Đây cũng là điểm tinh xảo nhất, đường viền thái cực vô cùng mềm mại, theo động tác của ông lão mà khẽ đung đưa, mơ hồ lộ ra hai chữ được khắc cực nhỏ bên trong.
___ Côn Luân.
Đường mòn dẫn đến sau núi không dài, chỉ một chốc đã đến, trước mắt cũng trở nên sáng sủa, thoáng đãng hơn.
Cuối con đường đá xanh là một vách núi nhô ra từ sườn núi, tạo thành một thềm đá thiên nhiên.
Ông lão bước lên bậc thang cuối cùng, liền nghe thấy phía trước truyền đến tiếng binh khí.
Mũi kiếm sắc bén phá tan không khí, tiếng gió vang vọng, cành mận bị kiếm khí khiến cho lung lay. Dười tàng cây, người thanh niên cầm một trường kiếm cực kỳ tinh xảo, tiếng gió vui tai phát ra theo động tác của y, thân kiếm hiện ra quầng sáng, hàn khí bức người.
Động tác của y lưu loát, từng chiêu thức thu thả rất tự nhiên, thật là làm người vui tai vui mắt.
Ông lão dừng lại ở khoảng đất trống cách đó không xa, tiện tay nén chặt chút tuyết, tìm chỗ sơ hở rồi bắn về phía thanh niên. Quả cầu tuyết nho nhỏ này phá gió mà đi, tiến thẳng tới yếu điểm của thanh niên, trong tuyết mang gió, tựa như còn có tia sét chớp nhoáng.
Chỉ thấy thanh niên cả thế kiếm cũng không thu, hơi dồn lực xuống chân rồi bật mạnh lên, cong người giữa không trung, trở tay nâng kiếm chặn trước tim. Chỉ nghe keng một tiếng, cầu tuyết va chạm với thân kiếp mỏng hẹp, thanh niên vừa lúc cong gối, vững vàng đáp trên mặt đất.
"Tốt." Ông lão híp mắt cười, khen một tiếng, cầm ô tiến về trước: "Phản ứng rất tốt."
Thanh niên kia đứng thẳng dậy, thu kiếm vào vỏ, đi về phía ông lão, cúi chào thật sâu.
"Sư phụ."
"Không cần đa lễ." Lục Phong đưa tay ra đỡ: "Những ngày ta ra ngoài, công phu của con cũng không kém đi, rất tốt."
Thanh niên thẳng người, cúi đầu cười cười: "Nhận sư phụ dạy dỗ, con không dám lười biếng."
Tuyết dần lớn hơn, trên bả vai thanh niên đã phủ một lớp tuyết mỏng, y nghiêng đầu, nhìn hoa tuyết rơi xuống.
Vẻ mặt y lãnh đạm ôn hòa, dù chỉ là một động tác bình thường cũng toát ra vẻ vô cùng nghiêm túc.
Lục Phong nhìn gò má đối phương, thầm thở dài.
"Thanh nhi."
"Vâng, sư phụ?" Sắc mặt Lục Phong có hơi ngưng trệ, thanh niên quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: "Người có chuyện gì phiền lòng sao?"
Lục Phong không trả lời ngay mà khẽ nghiêng ô giấy dầu, nhẹ nhàng giúp y phủi tuyết trên vai, lúc này mới nói: "Con có thể xuống núi rồi."
Thanh niên ngẩn ra: "Sư phụ..."
"Ta nuôi con kể từ khi con còn nằm trong tã lót, bây giờ cũng đã hơn 20 năm." Ánh mắt Lục Phong nhìn qua bả vai y, hướng về phía núi mênh mông. "Con đã học được những gì?"
"Sư phụ dạy con luân lí làm người, cách thức suy nghĩ." Nhan Thanh mím môi, đáp: "Cũng dạy con võ nghệ, truyền cho con đạo pháp, giảng cho con về âm dương."
"Âm dương là gì?" Lục Phong lại hỏi.
"Sinh là dương, vong là âm, sinh tử luân hồi, càn khôn nhật nguyệt, đúng sai, đen trắng, hóa sinh vạn vật." Nhan Thanh nói: "Vạn vật trong trời đất này đều có thể quy về âm dương."
"Vậy thế nào là đúng, thế nào là sai?" Lục Phong nói.
"Con người biết cách tư duy, nếu làm trái quy tắc pháp luật, ấy là sai." Nhan Thanh đáp trôi chảy.
"Giới hạn của tư duy là ở đâu? Giới hạn của quy tắc pháp luật lại ở chỗ nào?"
Nhan Thanh ngẩn người, há miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Ta biết con chưa từng xuống núi, cũng không có ý vào đời." Lục Phong rốt cục thu hồi ánh mắt. Ông nghiêng người, nhìn vách đá cheo leo sau Nhan Thanh, nâng tay nhận một bông hoa tuyết.
Hoa tuyết lạnh lẽo tan trong lòng bàn tay, Nhan Thanh xoay người, nhìn bóng lưng sư phụ.
"Nhưng người chưa từng vào đời, sao có thể coi là được sinh ra?" Lục Phong nói: "Chỉ luôn chăm chú vào một chuyện là việc đơn giản nhất thế gian, nhưng đó cũng là việc khó khăn nhất."
"Đồ nhi không hiểu." Vỏ kiếm dưới gió thổi nên trở nên lạnh băng, hàn khí từ kim loại khiến tay thanh niên thoáng có chút hồng: "Mong sư phụ chỉ bảo."
"Du͙© vọиɠ của người bắt đầu từ tâm, người thấy càng nhiều, muốn càng nhiều. Được sinh ra không khó, nhưng sau khi bị trần thế nhuộm màu mà vẫn có thể thủ vững bản tâm, ấy mới là điều chẳng dễ dàng."
"Phái của ta từ trước đến nay chỉ truyền dạy cho một người, A Thanh, ngày sau con chính là chủ nhân của Côn Luân rộng lớn này." Lục Phong nói: "Chúng ta mang theo thiên ý để an ủi thế nhân. Thiên hạ cần có một người có thể nắm giữ lẽ phải, chuyện của người, của quỷ, của yêu, muốn tâm thanh, mắt cũng phải sáng."
Dưới chân núi, gió thổi phần phật, vạt áo Lục Phong bị gió thổi tung, ông đứng một mình bên vách núi, bỗng đem đến chút cảm giác tiêu điều.
"Vì lẽ đó, con phải ngắm nhìn thiên hạ này, chứng kiến non nước xinh đẹp, gặp muốn hình muôn vẻ người." Lục Phong dừng một chút, nói tiếp: "Thấy rồi, con mới có thể hiểu, như thế nào là tu hành, như thế nào là đạo trời."
Nhan Thanh yên lặng không nói.
"Con có thể hiểu thiên cơ, cũng có thể câu thông âm dương. Nhưng cũng bởi vậy, nếu con muốn thiên vị ai, thế gian này không ai có thể khống chế con." (*)
Lục Phong bỗng nở nụ cười: "Lại như thanh kiếm trong tay con, thân kiếm phủ sương, rồi lại tên Xích Tiêu." (mây đỏ)
Nói rồi, ông đi tới, tháo ngọc bội buộc bên eo, ngọc bội đung đưa, vang lên tiếng lanh lảnh. Ông xoay vòng ngọc bên trong lại, ngón tay nhẹ vuốt lên mặt chữ khắc, sau đó đeo ngọc bội lên hông Nhan Thanh.
"Việc trên thế gian, con phải tự mình nhìn mới có thể thấu tỏ."
Nhan Thanh trầm mặc chốc lát, lùi về sau một bước, cúi người thật sâu với Lục Phong: "Đồ nhi đã hiểu."
Y nói rồi đứng dậy, quay đầu đi về phía chân núi, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng.
Lục Phong nhìn theo hướng y rời đi, mãi một lúc sau mới lấy ra một tờ giấy từ trong ngực áo.
Tờ giấy kia thô ráp ố vàng, chỉ rộng hơn hai ngón tay, là một quẻ bói.
___ vạn sự vô thường.
Lục Phong lãnh đạm nhìn một chốc, chợt vò nát nó, để gió cuốn bụi giấy bay đi.
"Phúc đến họa theo, họa về phúc lại. Thiên hạ loạn lạc, cũng không biết kết cục cuối cùng sẽ ra sao."
"Đạo trời luôn tại." Lục Phong nhìn xuống, bỗng nở nụ cười: "Cũng thú vị."
(*) Đoạn này mình không hiểu lắm, nếu có ai hiểu thì góp ý để mình sửa lại nhé: 但也正因如此, 你一人若是偏颇, 这世间便无人能左右你了.