Vết sẹo vốn đã đẫm máu của Trình Diệp Xuyên lại bị Cảnh Huân không thương tiếc rạch ra một lần nữa. Đôi mắt cậu đỏ hoe, cậu nắm chặt tay nhìn về phía Cảnh Huân.
“Trình Diệp Xuyên, đừng nhìn tôi như vậy,” Cảnh Huân đột nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Trình Diệp Xuyên, “cô ta nên vui mừng vì mình chết sớm.”
Đối mặt với Cảnh Huân, Trình Diệp Xuyên không có dũng khí tự vệ, chỉ có thể nhìn sang cầu xin: "cho dù quá khứ đã xảy ra chuyện gì, hiện tại chị ấy đã không còn ở thế giới này nữa..."
Lông mày của Cảnh Huân rất đậm, hốc mắt sâu đặt dưới đó, tạo cho hắn khí chất đa chủng tộc. Nhiều người khen ngợi đường nét khuôn mặt ba chiều như tượng điêu khắc của hắn, nhưng lúc này khuôn mặt của Cảnh Huân hung dữ đến mức gần như bị xé nát.
"Cậu biết không, khi bố tôi bị liệt và chết trong bệnh viện,chị gái cậu Trình Diệp Loan đã về nhà thu dọn hành lý nhanh chóng đưa cậu đi trốn, cô ta thậm chí còn không nhìn bố tôi lần cuối."
“Sau đó, công ty chúng tôi phá sản, toàn bộ tài sản đều bị phong tỏa và bán đấu giá, chỉ còn lại những thứ mà Trình Diệp Loan đã được chuyển nhượng trước đó.”
Cổ họng Cảnh Huân đột nhiên bật cười, như thể đang kể câu chuyện của người khác, “Cuối cùng, tôi đã tự tay ký giấy từ bỏ điều trị và nhìn bác sĩ lấy từng ống ra khỏi cơ thể cha tôi.”
“Bởi vì toàn bộ số tiền đều ở trong tay Trình Diệp Loan, nên một xu tôi cũng không có năng lực lấy ra.”
“Tôi thậm chí còn hạ thấp lòng tự trọng của mình, cầu xin cô ta cứu cha tôi, nhưng cô ta nói rằng tôi xứng đáng với tất cả mọi thứ.” Giọng Cảnh Huân càng lúc càng trầm, hắn đột nhiên đứng dậy khỏi giường, dùng tay ôm lấy vai Trình Diệp Xuyên, ném xuống giường, "Vậy cậu nói cho tôi biết, một câu nói đơn giản về cái chết của cô ta có thể lấy lại được tất cả những gì tôi đã mất không? Cậu có thể không?"
Trình Diệp Xuyên đã không ngủ suốt mười mấy tiếng, từ tối qua đến giời cậu vẫn chưa ăn cái gì. Lúc này, cậu giống như một tờ giấy, không cần dùng tay cũng có thể thổi bay cậu trong một hơi thở.
Cột sống mỏng manh trực tiếp đập vào mép giường, xương và gỗ phát ra âm thanh nghèn nghẹn, Trình Diệp Xuyên đau đến mức hô hấp ngưng trệ, cậu cảm thấy cơ thể sắp bị gãy, cậu còn chưa kịp phản ứng Cảnh Huân dùng hai tay tóm lấy cổ Trình Diệp Xuyên, tư thế từ trên cao nhìn xuống đè hết trọng lượng lên cổ Trình Diệp Xuyên, "Bây giờ có phải cậu rất hận tôi không?"
Đôi mắt của Cảnh Huân sắp nổ tung,
tiếng gầm của hắn trở nên khàn khàn, "Tôi muốn cậu nhớ kỹ cảm giác của mình bây giờ, hãy nhớ lại sự hận thù của cậu hiện tại! Ghi nhớ cuộc sống của tôi mỗi ngày đều đau khổ như thế nào trong bốn năm qua!!"
Lực trên cổ cậu giống như một gọng kìm sắt, lực càng lúc càng mạnh, chặn hết hơi thở của Trình Diệp Xuyên, não của cậu trở nên mờ mịt vì thiếu oxy, trong khoảnh khắc mơ hồ, Trình Diệp Xuyên dường như nhìn thấy Cảnh Huân đang khóc.
Người xưa nói rằng trước khi chết, một người sẽ nhìn thấy những người và những điều mình quan tâm nhất trong tâm trí.
Những cảnh tượng trong quá khứ nối tiếp nhau hiện ra, cậu nhìn lại cuộc đời mình như một người ngoài cuộc.
Cậu nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ bị nhốt trong phòng tối, nhìn thấy chính mình bị nhiều người đấm đá, nhìn thấy chính mình vừa khóc vừa chạy.
Những hình ảnh bay qua nhưng nỗi đau như đọng lại trong từng khung hình, nỗi đau đó vô cùng chân thực.
Vào giây phút cuối cùng, Trình Diệp Xuyên nhìn thấy khuôn mặt của Cảnh Huân.