"Cậu còn muốn làm việc ở đây không?" Những người phục vụ xếp hàng ở hành lang, tiếng chửi rủa của quản lý vang lên trên đầu Trình Diệp Xuyên,"Không muốn làm thì cút cho tôi!"
Một chồng giấy đập thẳng vào mặt Trình Diệp Xuyên, "tự cậu xem đi, từ lúc khách gọi đồ đến lúc giao đồ mất mười phút, cậu quỳ xuống đi, hay là bò qua vậy hả?"
Tóc mái Trình Diệp Xuyên bị xốc lên, xõa lộn xộn trên mặt, mím môi giãy giụa hồi lâu, cuối cùng chỉ nói được hai chữ “xin lỗi”.
“Nếu hôm nay bị khách hàng phàn nàn, cậu không còn có cơ hội nói ba chữ này nữa,” quản lý hung hăng mắng: “Hoặc là trừ nửa tháng lương, hoặc là cút ngay bây giờ."
Đuổi đi là uy hϊếp mà quản lý thích dùng nhất, cũng là điểm yếu trí mạng nhất của Trình Diệp Xuyên.
Bởi vì cậu sẽ khó tìm được một công việc khác có mức lương tốt như vậy, hơn nữa còn cho phép cậu đi làm lúc mười giờ đêm.
Để kiếm tiền, cậu đã sắp xếp liền mạch ba công việc cho mình, ban ngày ngoại trừ vài giờ ngủ, mỗi giây cậu đều bận rộn.
Trình Diệp Xuyên nắm chặt ống quần, gần như muốn nói ra hai chữ "nghỉ việc".
Bây giờ Cảnh Huân đã tìm thấy cậu, cậu không thể an toàn ở lại đây, việc cậu rời đi chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng nghĩ đến cuối tháng chỉ còn hai ngày nữa là trả lương, Trình Diệp Xuyên rốt cuộc cúi đầu xuống đất nhỏ giọng nói: “Tôi biết mình sai, tôi sẵn sàng nhận hình phạt.”
Bộ dáng nhẫn nhịn của Trình Diệp Xuyên càng khiến quản lý cảm thêm hứng thú, hắn khinh thường vỗ tay hét lớn: "Được rồi, hôm nay các người đều được tan làm sớm. Trình Diệp Xuyên sẽ dọn dẹp tất cả phòng riêng ở tầng này."
Những người phục vụ đứng cạnh nhau phát ra tiếng thở dài, nhưng không có ai đứng ra nói đỡ cho Trình Diệp Xuyên.
Bọn họ đều biết quản lý không muốn gặp Trình Diệp Xuyên chỉ vì một lý do đơn giản, cậu không biết nịnh nọt ai, cậu mỗi ngày đều mang một bộ mặt đờ đẫn, là một người làm cho người ta vừa nhìn liền thấy không vừa mắt.
Mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rồi đồng loạt cúi đầu giải tán, chỉ có Lưu Quang ở một bên ném tới một ánh mắt đồng tình. Nhưng hắn không dám đắc tội quản lý, chỉ có thể theo bước chân mọi người rời đi.
Trình Diệp Xuyên không biết mình đã thay bao nhiêu xô nước, chỗ bị Cảnh Huân đẩy cực kỳ đau nhức, mỗi lần di chuyển cây lau nhà, cái lưng sưng tấy của cậu đều sẽ đau nhức.
Cậu chịu đựng cơn đau, bước vào phòng riêng cuối cùng, vừa ngồi xổm trước quầy bar, một cơn đau nhói khác ập đến. Dạ dày chưa ăn gì từ trưa tới giời của cậu đang sôi sục với chất lỏng có tính axit trào ngược vào cổ họng.
Mồ hôi lạnh toát ra trên trán, cậu che cái bụng quặn thắt, tay còn lại yếu ớt nắm góc bàn để khỏi ngã xuống đất.
Cố gắng thêm chút nữa.
Mỗi lúc tuyệt vọng, Trình Diệp Xuyên đều tự an ủi mình như vậy, chỉ cần kiên trì một chút nữa là sẽ ổn thôi.
Dù cậu không biết ý nghĩa của sự kiên trì nhưng con người luôn phải tìm cho mình một lý do để sống.
Gió sớm thổi vào người cậu, trong gió tháng tư vẫn còn chút se lạnh. Áo sơ mi Trình Diệp Xuyên trống rỗng không sát vào người, gió lạnh tự do xuyên qua tấm lưng gầy gò của cậu, khiến thân thể cậu run lên.
Cậu vội vã giao hàng đến quán ăn sáng trước năm giờ sáng, hoàn thành công việc cuối cùng của mình.
Có lẽ gần đây cậu thật sự mệt mỏi, Trình Diệp Xuyên cảm thấy đường về nhà dường như dài vô tận.
Nhìn chằm chằm vào chiếc xe đạp, chân cậu như bị chì chi phối, tay đau nhức không thể kiềm chế nên cậu đành xuống xe và dắt nó đi.