Chương 19

Trình Diệp Xuyên lẻ loi dựa vào gốc cây, cảm giác toàn thân từ bụng đến ngực đều bị ném vào dung nham nóng chảy, toàn thân tràn ngập đau đớn.

Đồng phục học sinh sạch sẽ ban đầu đã thay đổi đến mức không thể nhận ra. Chiếc áo sơ mi trắng đầy vết bẩn, khó có thể biết đó là vết giày hay bụi bẩn.

Trình Diệp Xuyên kỳ thực đã quen với cuộc sống bị đánh.

Cha cậu thường về nhà sau khi uống quá nhiều, đánh cậu một cách điên cuồng mà không có lý do gì cả. Ông ta nhặt chiếc ghế đẩu gãy cụt hai chân đập lên đầu cậu, sau khi mọi thứ có thể đập nát trong nhà đều bị phá hủy hoàn toàn, ông ta dựa vào tư cách là một người cha, biến ánh nhìn nhận được bên ngoài thành nắm đấm để trút giận vào con trai mình.

Trình Diệp Xuyên từ nhỏ đã gầy, tay chân gầy guộc cũng không dày hơn cây gậy đã đánh cậu là bao nhiêu.

Khi còn nhỏ, cậu không thể chạy trốn hay trốn tránh, cơ thể cậu luôn có màu xanh đen và ít có chỗ tốt. Kể cả mùa hè, cậu cũng không dám mặc áo dài tay,cậu luôn mặc áo khoác dài, luôn trốn tránh người khác, sợ những vết sẹo lộn xộn sẽ khiến người khác sợ hãi.

Khi lớn lên, có thể trốn chạy, cho dù lấy hết can đảm để chống cự, cũng chưa chắc có thể đánh bại được tên cha khốn nạn đó. Nhưng Trình Diệp Xuyên luôn nghĩ, ba cậu đem lửa đều rải lên người cậu, đánh cậu mệt mỏi, sẽ không có cơ hội đi quấy rầy chị gái, đây coi như là chỗ duy nhất có giá trị của cậu.

Chỉ cần cậu kiên trì cho đến khi được nhận vào đại học và đưa chị gái đến thành phố với mình, họ có thể bắt đầu một cuộc sống mới và mọi thứ sẽ ổn.

Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của Cảnh Huân và Cảnh gia giống như một ngọn núi không thể vượt qua, đâm thẳng vào trước mặt cậu, khiến cậu không có cơ hội trốn thoát.

Cậu nghĩ về chị gái mình đêm qua, rõ ràng là đã suy sụp tinh thần đến cùng cực, nhưng chị vẫn nắm tay an ủi cậu, dặn cậu đừng xung đột với Cảnh Huân khi gặp hắn vào ngày mai, dù thế nào đi nữa cũng phải tránh xa hắn ra. .

Chị đã nhiều lần nói với cậu rằng dù Cảnh Huân có làm gì cậu thì cậu cũng không được sợ hãi và phải nói cho cô biết ngay lập tức.

Vì cậu chưa bao giờ có cuộc sống tốt đẹp nên chị cậu ở thời khắc quan trọng nhất trong đời bị nhục nhã mất hết tôn nghiêm, lại còn phải phí tâm tư lo lắng cho cậu.

Và ngoài việc khóc vì đau đớn và tự trách mình, cậu thậm chí không thể nói được một lời an ủi.

Trình Diệp Xuyên hận mình là gánh nặng, hận bản chất yếu đuối, hận mình đến thế giới này chỉ để gây phiền phức cho người khác.

Nhưng sự oán giận mà cậu tích lũy suốt mười tám năm qua cũng không hề mạnh mẽ hơn khi nghe thấy lời xúc phạm thẳng thắn của Cảnh Huân. Những lời nói và biểu cảm đó giống như những con dao sắc bén, không thương tiếc khoét đi chút phẩm giá cuối cùng trong lòng cậu.

Trình Diệp Xuyên buộc thân thể ngồi dậy, ít nhất không được ngã xuống đất như rác. Cậu mò mẫm trên mặt đất hồi lâu, cánh tay phải vừa chạm đất, cơn đau dữ dội truyền từ cổ tay truyền đến ngực, cơ thể càng trở nên yếu ớt.

Người ở gần nhất là Lưu Tùy, nhìn thấy Trình Diệp Xuyên cuối cùng cũng có động tác, vội vàng chạy tới: "cậu còn có thể đứng dậy được hay không a!?

"Đừng giúp cậu ta."Tiếng gầm gừ khó chịu của Cảnh Huân khiến tay Lưu Tùy run lên vì sợ hãi.

Cha của Lưu Tùy cũng không phải người tốt, phụ nữ trong nhà còn nhiều hơn số phòng. Đã nhiều năm như vậy, cách duy nhất để hòa hợp với cha mình là lùi một bước và không làm phiền người khác.

Nếu thật sự có mâu thuẫn với người phụ nữ là cha ruột của mình, dù là vì cái gọi là tình cảm hay thể diện, chỉ cần người phụ nữ cố tình ra tay thì gia đình sẽ không bao giờ chết.

Xuất phát từ thiện ý của một người bạn và một người anh em, Lưu Tùy đã nhịn rất lâu mới nói: “Hôm nay cậu đánh cậu ta, nếu cậu ta tố cáo thì lần sau cậu đánh chết cậu ta cũng được.” ..."

“cậu ta dám!” Cảnh Huân hoàn toàn không cho rằng Lưu Tùy đang nghĩ tới mình, nghe được lời này chỉ càng tức giận hơn.

Hắn hướng về phía Trình Diệp Xuyên chửi rủa: “Sau này mỗi ngày cậu sẽ sống dưới mắt tôi, nếu cậu dám phàn nàn một lần, tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết. Trình Diệp Loan chẳng phải quan tâm đến cậu nhất sao? Vậy tôi sẽ hủy hoại người cô ta quan tâm nhất, khiến cô ta đau đến không muốn sống."

Trình Diệp Xuyên sắc mặt tái nhợt, trên thái dương đổ mồ hôi lạnh, nghe thấy Cảnh Huân uy hϊếp, cậu gần như cố gắng hết sức để nói, nhưng vừa mở miệng lại ho khan vài tiếng: “..cậu...đừng chạm vào chị gái tôi..."

“cậu thật sự muốn bảo vệ chị gái mình à?” Cảnh Huân cười toe toét như đang nghe thấy một trò đùa, nhìn tên phế vật đứng không vững trước mặt kêu gào với mình.

Hắn đút tay vào túi đi tới trước mặt Trình Diệp Xuyên, liếc nhìn Lưu Tùy, ánh mắt rõ ràng ý bảo hắn tránh xa việc của mình ra, "Trình Diệp Xuyên, cậu cũng không nhìn xem chính mình là cái thá gì, tôi muốn cậu hôm nay chết, cậu liền sống không tới ngày mai, vậy mà còn dám ra lệnh cho tôi? Cậu lấy đâu ra sự tự tin như vậy? Cậu cho rằng Trình Diệp Loan có thể bảo vệ cậu sao?" Cảnh Huân túm lấy tóc Trình Diệp Xuyên, buộc cậu phải ngẩng đầu nhìn hắn, "Hay là cậu thật sự cho rằng tôi sợ lão già Cảnh Hồng Đức?”

Trình Diệp Xuyên bị kéo đến da đầu tê dại, ý thức dần dần khôi phục, cậu dùng sức tập trung ánh mắt vào khuôn mặt Cảnh Huân, cố gắng nói vài câu: “Muốn làm gì thì làm với tôi, nhưng đừng làm tổn thương chị tôi."

“Ha ha ha ha,” Cảnh Huân cười một mình, cười khoa trương đến mức buông Trình Diệp Xuyên trong tay ra, “làm gì cậu cũng được nhưng đừng động đến chị cậu, cậu đây muốn cho tôi thấy mối quan hệ chị em tình thâm sao?”

Trình Diệp Xuyên tựa hồ không nghe thấy Cảnh Huân đang nói gì, vì thế kiên quyết lặp lại: "Chỉ cần cậu không chọc tức chị ấy nữa, làm gì tôi cũng được!"

"Làm cái gì cũng được?"

Ánh mắt Cảnh Huân hung dữ, vẻ mặt đáng sợ trở lại như cũ, nhưng khóe miệng nhếch lên: “cậu cảm thấy trên người cậu có chỗ nào đáng để tôi đi làm chút gì đó sao?"

"Tôi nói cho cậu biết Trình Diệp Xuyên, tôi không chỉ khiến hai ngươi cút khỏi nhà tôi, còn để cho mọi người tận mắt chứng kiến

Trình Diệp Loan vì tiền và địa vị mà bỏ rơi ngay cả em trai ngốc nghếch của mình!"

“Không thể nào,” Trình Diệp Xuyên nắm chặt nắm đấm, nhìn Cảnh Huân với ánh mắt thương hại xen lẫn tức giận, “Không phải ai cũng chỉ có tiền trong mắt!”

Toàn thân Trình Diệp Xuyên đều tìm không ra một chỗ sạch sẽ, chỉ có khuôn mặt kia là trắng bệch, phía trên treo nửa dấu tay chói mắt, làm cho đáy mắt cậu càng thêm tối tăm.

Cảnh Huân nhìn thấy sự phản kháng dũng cảm và tự cho mình là đúng của Trình Diệp Xuyên, cơn tức giận biến mất, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.

Cái gì mà tỷ đệ tình thâm, cái gì mà tình cảm chân chính, tất cả đều chỉ là chuyện nhảm nhí.

Chỉ cần đứng trước tiền bạc và lợi ích thì mọi tình cảm trên đời này đều vô giá trị.

Ba cậu với bác cả cùng cha khác mẹ, ngoài mặt là anh em tay chân, nhưng trong lòng chỉ quan tâm đến tài sản của đối phương.

Để được chia thêm tài sản của gia đình sau khi ông nội qua đời, ba hắn hàng tuần đều về nhà cũ, dù nắng hay mưa, ra vẻ là một người con hiếu thảo, về nhà lại lập tức thay đổi khuôn mặt, nguyền rủa cha ruột mấy tiếng đồng hồ.

Người phụ nữ điên khùng tên Trần Phong Lam ngày xưa thật vất vả mới vào được nhà hắn, rõ ràng là một cô bé không thể ngây thơ hơn, khi mím môi cười, trên mặt cô có hai cái lúm đồng tiền hình quả lê, vừa ngây thơ lại vô tội

Nhưng chính người phụ nữ có khuôn mặt cực kỳ hiền lành này đã đẩy mối quan hệ giữa Cảnh Huân và ba hắn đến mức gần như trở thành kẻ thù của nhau. Thậm chí không tiếc dùng chuyện phá thai hãm hại Cảnh Huân, nói là hắn vô tình đẩy cô ta xuống cầu thang.

Trong nửa năm đó, ánh mắt Cảnh Hồng Đức nhìn hắn tựa như dao găm, mỗi một ánh mắt đều giống như lăng trì, đâm Cảnh Huân tuổi còn nhỏ đến thương tích đầy mình, chỉ có thể dùng phản kháng ngoan cố che giấu nội tâm sợ hãi của hắn.

Sau này, có lẽ là do quả báo, Trần Phong Lam mắc bệnh ung thư. Cảnh Huân không hỏi cụ thể bệnh tình, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn đến bệnh viện xem cô ta đã chết chưa.

Vào ngày Trần Phong Lam chết, Cảnh Huân chân trước vừa bước ra khỏi phòng bệnh,giây sau người đã không còn.

Ba hắn từ sau khi Trần Phong Lam nằm viện, số lần đi thăm thậm chí còn không nhiều bằng hắn, nhưng vẫn mắng hắn, nói hắn là động vật máu lạnh không có tâm can.

Người duy nhất trên đời thực sự tốt với hắn là mẹ hắn, nhưng bà đã bỏ rơi hắn ở độ tuổi hắn ngu dốt nhất. Dấu vết thời thơ ấu để lại trong cuộc đời hắn nông cạn như một lớp cát mỏng, bị thổi bay trước khi hắn có thể chạm vào chúng.

Dù hắn có cố gắng thế nào để trở thành một người tốt bụng như mẹ mình, cố gắng làm hài lòng người khác bằng sự ngây thơ, hắn vẫn từng bước bị đẩy xuống vực sâu bởi ác ý vô cớ.

Những trải nghiệm và tổn thương trong những năm đó khiến Cảnh Huân chán ghét phụ nữ, huống chi là tin vào sự tồn tại của tình cảm chân thật trên đời.

Cho nên khi Trình Diệp Xuyên nói ra những lời này, Cảnh Huân chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Cho dù là chị em ruột thịt thì sao? Dưới sự cám dỗ của địa vị và quyền lực, con người có thể từ bỏ bất cứ thứ gì, huyết thống chỉ là một thuật ngữ vô cảm.

Hắn có rất nhiều cơ hội để làm cho Trình Diệp Loan đau khổ, làm cho cô ta lộ ra bộ mặt thật giương nanh múa vuốt của mình, làm cho Trình Diệp Xuyên thấy rõ ràng tình thân mình muốn bảo vệ rốt cuộc rẻ tiền đến mức nào.

Sự căm hận trong mắt Cảnh Huân giống như một con rắn độc đang tích tụ động lực, giây tiếp theo có thể dồn người vào chỗ chết, nhưng nửa dưới khuôn mặt của hắn đang mỉm cười, trông cực kỳ giằng xé, “Vậy chúng ta hãy chờ xem! "

Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Trình Diệp Xuyên, nói từng chữ một: “Xem rốt cuộc là cậu quan trọng, hay là tiền của ba tôi quan trọng hơn."

Trình Diệp Xuyên không muốn tranh cãi với Cảnh Huân, cuộc sống gian khỏi của cậu ở trong mắt Cảnh Huân tuy rằng không bằng chó nhà hắn nuôi.Nhưng cậu có được tất cả tình yêu thương từ chị gái mình, và chút bảo vệ nhẹ nhàng đó cũng đủ thắp sáng cuộc đời u ám của cậu, giúp cậu có thể cố gắng tiến về phía trước.

Cảm giác chân thành nhất này là điều mà những người lớn lên trong một gia đình như Cảnh Huân không bao giờ có thể hiểu được.

“Bây giờ tôi có thể về lớp chưa?” Trình Diệp Xuyên ánh mắt lạnh lùng, giọng nói khàn khàn, tôi không muốn ngày đầu tiên đi học đã tới muộn."

"Cậu bây giờ trở về làm việc này cho ai xem?"

Cố Đình ban ngày vừa nhìn thấy Trình Diệp Xuyên đã không vui, sau khi biết chuyện giữa cậu cùng Cảnh Huân, liền hoàn toàn không nể mặt nữa "Hay là con mẹ nó cậu định trở về nói bọn tôi bắt nạt cậu?"

Cố Đình vừa nói vừa đẩy Trình Diệp Xuyên, lực không mạnh, nhưng Trình Diệp Xuyên vẫn yếu ớt lui về phía sau mấy bước, cúi đầu nói: "Là tôi đổ rác không thấy đường, tự mình ngã."

Trình Diệp Xuyên nắm chặt tay, không có đáp lại sự khıêυ khí©h của Cố Đình, chỉ là lại liếc nhìn Cảnh Hoan một cái, nói: "Đừng làm tổn thương chị gái tôi nữa, tôi cũng sẽ không nói gì."

Trình Diệp Xuyên ôm hai cái thùng rác rỗng đi khập khiễng trở về, lưng yếu ớt đến mức tưởng chừng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cảnh Huân liếc nhìn bóng người đó, khóe miệng dần dần chìm xuống, ngón cái bất cẩn xoa xoa đốt ngón trỏ, trong mắt chợt lóe lên một tia hắc ám không đáy.