Chuyện cho tới bây giờ, Cảnh Huân càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Ban đêm yên tĩnh, vị trí xa xôi không có camera giám sát. Chân trước hắn vừa đυ.ng Trình Diệp Loan, chân sau ba hắn liền chạy tới. Trùng hợp hơn là hai người kém nhau gần hai mươi tuổi, vừa gặp liền yêu nhau.
Ba hắn tuy rằng không phải người tốt, nhưng quá trình này quá nhanh, nhanh hơn cả việc tạo ra một con người.
Những năm gần đây, phụ nữ mà Cảnh Hồng Đức đổi đủ để thành lập một nhóm nhạc.
Tiểu thư trưởng thành, tiểu yêu hồ ly, tiểu liên hoa trắng, thậm chí cả tiểu lolita đều xông tới cửa Cảnh gia tranh giành, nhưng trên mặt đều không thể hiện tình yêu của mình với ba hắn.... .
Thời gian lâu dài, hắn nhìn thấy nhiều thủ đoạn của phụ nữ hơn, Cảnh Huân trở nên chán ghét tất cả các sinh vật nữ.
Cảnh Huân khi còn bé cũng sẽ ngốc nghếch tin tưởng người khác, ỷ lại vào người khác.Những năm sau khi mẹ hắn rời đi, hắn sợ lại mất đi thứ gì đó, thậm chí còn chủ động lấy lòng người khác.
Chính một người phụ nữ tên Trần Phong Lam đã dần dần phá hủy mọi hy vọng của hắn.
Cảnh Huân sẽ không bao giờ quên người phụ nữ mà hắn gọi là mẹ một cách thận trọng sẽ đẩy hắn xuống đất với vẻ mặt lạnh lùng. Sau khi đánh hắn, còn cáo trạng trước, trở tay để cho ba hắn lại đánh hắn một trận.
Người phụ nữ mới một giây trước còn nói với hắn một cách ác độc: Cảnh Hồng Đức là người đàn ông của bà ta, còn hắn chỉ là một đứa con hoang không mẹ. Giây tiếp theo, bà ta lao vào vòng tay của Cảnh Hồng Đức, khóc lóc kể lể mình làm mẹ kế có bao nhiêu không dễ dàng.
Sự ngây thơ và thiện chí của một đứa trẻ đã tan vỡ vì bị hiểu lầm vô số lần, chỉ còn lại lớp vỏ lạnh lùng.
Ngày mai là đám cưới. Ba hắn đặc biệt tổ chức đám cưới vào cuối tuần, vì sợ mọi người không có thời gian đến để không gặp được người phụ nữ chỉ hơn con trai mình sáu tuổi.
Cảnh Huân sợ nếu đi quá xa, Cảnh Hồng Đức sẽ nhốt hắn trong phòng. Vì thế cho đến lúc thử đồ, hắn vẫn ngoan ngoãn hợp tác.
"Tiểu Huân... Cảnh Huân mặc vest nhìn đẹp trai quá. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một chàng trai mặc vest đẹp như vậy!" Trình Diệp Loan kinh ngạc nhìn Cảnh Huân đi ra khỏi phòng thử đồ.
Lời khen ngợi như vậy không chỉ để làm hài lòng. Từ góc độ thuần túy của phụ nữ, bất kể chọn điểm nào, Cảnh Huân đều là một anh chàng đẹp trai tuyệt vời.
Cảnh Hồng Đức liếc nhìn con trai mình từ đầu đến chân, không nói một lời, ông không thể kìm được ánh sáng tán thành trong mắt mình. Giống như gen tốt đó, đều đến từ người ba này.
So với những người cùng tuổi, Cảnh Huân sớm mất đi tính trẻ con trên người.
Ngũ quan của hắn trời sinh tinh xảo, sau khi mặc âu phục lại càng lộ ra đường nét góc cạnh, mặt mày sáng sủa. Hốc mắt sâu và sống mũi nối liền với nhau, từ bên cạnh nhìn qua, lập thể giống như con lai.
Cảnh Huân đã quen với việc tham dự nhiều sự kiện khác nhau từ khi còn nhỏ, hắn mặc vest như mặc trang phục thường ngày, nhanh chóng liền thử xong hai bộ. Trình Diệp Xuyên chưa từng mặc loại quần áo này. Thật vất vả mới mặc xong, cà vạt trên cổ lại không thắt được, cậu càng sốt ruột, cà vạt càng trơn bóng, tìm mọi cách đối nghịch với cậu
Trình Diệp Xuyên da mặt mỏng, xấu hổ khi bắt mọi người phải đợi mình, đành phải cầm cà vạt cúi đầu đi ra ngoài.
Nhìn thấy người tới, Cảnh Huân hít một hơi, trợn mắt, gần như nhịn thở.
Bộ vest của Trình Diệp Xuyên rõ ràng quá lớn, bờ vai đột nhiên trượt xuống. Cổ áo dính chặt vào tai, cổ áo cũng hở ra, xương quai xanh lộ ra rõ ràng, không rõ là do bị cậu ta tự kéo hay vì ngượng ngùng mà đã chuyển sang màu hồng.
Trình Diệp Loan vội vàng bước tới, chỉnh lại bộ quần áo lộn xộn của Trình Diệp Xuyên, đến lúc thắt cà vạt, cô sững sờ.
Cô chưa từng có bạn trai nên không biết kỹ năng này.
Đang định gọi nhân viên cửa hàng, Cảnh Hồng Đức lên tiếng trước, liếc nhìn mặt Cảnh Huân rồi ra lệnh: “Sao con còn đứng đó? Giúp Diệp Xuyên thắt cà bạt đi.”
Cảnh Huân đang giễu cợt thì đột nhiên bị chỉ ra, hắn không thể tin chỉ vào ngực mình hỏi: “Muốn con thắt cà vạt cho cậu ta?”
“không lẽ là ta?” Cảnh Hồng Đức hỏi.
Cảnh Huân chửi thầm trong lòng.
Đúng là một ông già vô dụng, để lấy lòng phụ nữ, ông ta bắt con trai đi làm thuê cho người khác.
Hắn kìm nén ham muốn đánh người,cố tỏ ra bình tĩnh.
Để thực hiện kế hoạch đã ấp ủ từ lâu mà không có bất kỳ sai sót nào, Cảnh Huân tự nhủ trước đám cưới ngày mai rằng mình không được phép tức giận.
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi về phía Trình Diệp Xuyên.
Tuy rằng hắn cố gắng hết sức ôn hòa, nhưng trong mắt Trình Diệp Xuyên, hắn giống như một con rắn độc giấu sự nguy hiểm bơi về phía cậu.
Trình Diệp Xuyên mở to hai mắt, trong đôi mắt trong veo có chút run rẩy, cậu không dám nhìn thẳng vào Cảnh Huân, đành phải cúi đầu, lông mi dày đặc phủ xuống một mảnh bóng ma.
“cậu chạy cái gì?” Cảnh Huân tiến lên một bước, Trình Diệp Xuyên sợ đến mức lùi lại một bước, bực mình, Cảnh Huân trực tiếp túm lấy cổ áo cậu, “Tôi tiến một bước, cậu lùi một bước, cậu đang tập luyện cùng tôi, phải không?"
"Không... không phải..." Trình Diệp Xuyên do dự, cậu tuy rằng lá gan không lớn, nhưng cũng chưa từng sợ một người như vậy, loại sợ hãi sâu sắc này giống như đã khắc sâu trong linh hồn cậu từ kiếp trước.
Cảnh Huân liếc ngang, rút
cà vạt ra khỏi tay, mỉa mai nói: “cậu đã là người lớn rồi, ngay cả cà vạt cũng không biết thắt… Nhìn kỹ, tôi chỉ dạy cậu lần này.”
Những ngón tay của Cảnh Huân giống như những khớp tre, tuy mảnh mai nhưng không hề mất đi sức lực. Ngón tay mảnh khảnh đặt ở trên ngực Trình Diệp Xuyên, trong lúc nhất thời không biết cậu đang khẩn trương hay sợ hãi, cậu chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực.
Cậu thấp hơn Cảnh Huân nửa cái đầu, trán vừa chạm đến môi Cảnh Huân, hơi thở của đối phương tùy ý chạm vào chỏm trán, khiến cậu đỏ bừng từ chóp tai đến cổ.
Cảnh Huân không để ý tới, thản nhiên nói: "Hồi nhỏ chắc hẳn cậu luôn đánh khăn đỏ."
"Cám ơn..." Trình Diệp Xuyên cúi đầu thấp giọng nói lời cảm ơn.
Cảnh Huân thực ra là một người miền Bắc chân chính, sau đó theo cha mình vào miền Nam làm ăn, ngoài việc cao hơn những người khác, nói chuyện cũng rõ ràng từng chữ nhưng hắn thường nói ngọng ở cuối câu.
Trình Diệp Xuyên là một chàng trai miền Nam cả về ngoại hình lẫn khí chất, cậu giống như dòng sông trong vắt chảy về phía nam sông Dương Tử, hiền lành và trong trẻo.
Trong gương có hai nam sinh cùng tuổi, một người tuấn tú, dáng người còn cao hơn người mẫu, bộ vest mặc ở trên người giống đo ni đóng giày.
Người còn lại thấp hơn nửa cái đầu, mặc dù không giữ nổi quần áo nhưng vẫn giữ được ý vị văn nhã, chỉ là khi đứng cùng Cảnh Huân thì lập tức bị lu mờ.
Lúc trở lại Cảnh gia thì đã rất muộn
Biệt thự Cảnh gia treo đầy chữ hỉ và dải lụa màu đỏ, từ tầng một lên tới tầng ba,mọi thứ đều bị bao quanh bởi màu sắc thô tục này, khiến chúng tràn ngập sự thô tục không thể chịu nổi.
Cảnh Huân cảm thấy mắt mình nhức nhối dù đã nhìn nó hai lần.
Cảnh gia bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ bậc cha của Cảnh Hồng Đức là Cảnh Nguyên Cường, ban đầu chỉ là người làm công ở công trường, sau đó dần dần thành lập đội thi công. Từ vật liệu xây dựng, trang trí, cho đến ông trùm bất động sản như hiện tại.
Thế hệ trước dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, may mắn giành được giang sơn, đến thế hệ Cảnh Hồng Đức cũng không thất vọng.
Nhưng gen cặn bã có lẽ đã truyền qua nhiều thế hệ trong Cảnh gia, Cảnh Hồng Đức là do mẹ nhỏ sinh ra, ông còn có một anh trai lớn hơn ông ấy ba tuổi, gọi là Cảnh Vĩnh Minh.
Bởi vì ông nội bỏ rơi người vợ cũ của mình, anh trai vẫn không lui tới, ngày lễ ngày tết thậm chí cũng không về nhà ăn cơm. Nhưng mối quan hệ với người em cùng cha khác mẹ vẫn hòa thuận.
Cảnh lão gia không đến dự đám cưới hôm nay nên Cảnh Vĩnh Minh với tư cách là chủ gia đình đến dự đám cưới.
Cảnh Hồng Đức không mời nhiều người, nhưng những người có thể đến đều là những ông chủ lớn thuộc mọi tầng lớp, địa vị của họ rất lớn.
Trình Diệp Loan ngồi trước bàn trang điểm, bên cạnh có ba thợ trang điểm đang trang điểm cho cô. Cô nhìn mình trong gương với lớp trang điểm lộng lẫy và bộ quần áo đắt tiền, khuôn mặt cô ánh lên niềm tự hào và hài lòng.
Dù Cảnh Hồng Đức đã 45 tuổi lớn hơn cô gần 21 tuổi. Nhưng đối với Trình Diệp Loan, trong đời chưa từng có người nào đối với cô tốt như vậy, người đàn ông này chính là mối tình đầu của cô.
Trước đây cô làm hầu bàn bị sỉ nhục, cô chưa bao giờ mơ rằng một ngày nào đó mình có thể ngồi trong một dinh thự giống như trang viên, được người khác sủng ái.
Trình Diệp Loan thề phải đem tôn nghiêm mình từng vứt bỏ, nhặt về từng chút một, không bao giờ để người khác khi dễ nữa.
"Chị, chủ lễ đã tới rồi, em giúp chị xuống lầu." Trình Diệp Xuyên từ trong khe cửa ló ra nửa đầu, cười nhìn Trình Diệp Loan.
Trình Diệp Xuyên một tay cầm bó hoa, một tay giữ váy Trình Diệp Loan, dưới sự cổ vũ của mọi người, cậu đặt tay Trình Diệp Loan vào lòng bàn tay của Cảnh Hồng Đức.
Trong nền nhạc "Dream Wedding", trong cơn mưa cánh hoa hồng, Cảnh Hồng. Đức quỳ một gối xuống.
Ông trìu mến nhìn Trình Diệp Loan, trong mắt nồng nhiệt như thanh niên mới biết yêu, “Diệp Loan thân mến, em nguyện ý gả cho anh, để anh chăm sóc quãng đời còn lại của em không?"
Cảnh Hồng Đức trong tay cầm một chiếc nhẫn kim cương khổng lồ, phản chiếu ánh sáng chói mắt, Trình Diệp Loan run rẩy đưa ngón tay ra, như thể cô đang giao phó số phận còn lại của cuộc đời mình, cô vừa khóc vừa nói: “em nguyện ý......"
Khán giả vỗ tay thật lớn, dưới ánh đèn nhiều màu sắc, Trình Diệp Loan rưng rưng nước mắt, hai người ôm nhau thật chặt và hôn nhau say đắm trong tiếng hò reo của đám đông.
Du khách lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, quay phim ghi lại cảnh đẹp này.
Đột nhiên, ánh đèn ở địa điểm sôi động đột nhiên tắt, tiếng đàn piano cũng dừng lại. Trong đêm tối, sân khấu rơi vào im lặng chết chóc.
Mọi người đều tưởng đây là một điều đặc biệt nào đó, đang hồi hộp chờ đợi đoạn cao trào tiếp theo thì màn hình trước mặt đột nhiên sáng lên.
Trong bóng tối, chỉ có màn hình sáng lên kinh người, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"A hèm..." Tiếng ho trong trẻo nghe có vẻ nhàn nhã, đặc biệt rõ ràng vào ban đêm, "Điều bất ngờ này là quà cưới đặc biệt tôi tặng cho ba tôi Cảnh Hồng Đức và mẹ kế Trình Diệp Loan."
Ngay lập tức, sắc mặt Cảnh Hồng Đức tái mét, ông đã đoán được con trai mình sẽ gây ra chuyện gì đó, nhưng không ngờ con trai mình lại điên cuồng ngang ngược như vậy.
Ông lập tức kêu trợ lý đi tìm Cảnh Huân nhưng đã quá muộn.
" tiếp sau đây,mời các vị hãy lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cẩn thận, cùng nhau chứng kiến
tình yêu vượt tuổi tác, danh tính và địa vị này tuyệt vời như thế nào..."
Trong đêm tối, khuôn mặt của Trình Diệp Loan chiếm trọn màn hình.
Trong ảnh, cô mặc áo yếm màu tím. Đó là bức ảnh quảng cáo cá nhân được chụp khi cô đang làm nhân viên ở một tiệm ngâm chân, tấm biển số nhân viên số 98 trên ngực cô vô cùng dễ thấy.
Những bức ảnh lóe lên nhanh chóng, cho thấy Trình Diệp Loan phát tờ rơi trên đường, cúi chào chào đón khách ở cửa khách sạn, thậm chí còn có ảnh cô quỳ xuống giúp khách thay giày trong tiệm giày...
Những cảnh tượng trong quá khứ lần lượt nối tiếp nhau, tất cả quá khứ mà Trình Diệp Loan không muốn nhớ lại trong nháy mắt bị phơi bày trước mặt mọi người, để mọi người trần trụi nhìn.
Khán giả thở phào nhẹ nhõm, Trình Diệp Loan tuyệt vọng đứng trên sân khấu, thân hình gầy gò chiếu vào giữa màn hình. Sắc mặt cô tái nhợt, thân thể run rẩy như trấu, muốn khóc muốn chạy trốn nhưng miệng lại không phát ra được âm thanh nào.
“Đưa chị gái cậu về!” Cảnh Hồng Đức lập tức phản ứng lại, nhe răng mắng Trình Diệp Xuyên: “Mau đưa cô ấy xuống!”
Trình Diệp Xuyên cũng sững sờ ở dưới khán đài, nghe được tiếng gầm gừ của Cảnh Hồng Đức, suýt chút nữa lăn lộn lên sân khấu. Trong khoảnh khắc ôm Trình Diệp Loan, cậu cảm thấy toàn thân chị gái mình không có chút hơi ấm nào.