Mỗi một lời nói không ngừng nhắc nhở Trình Diệp Xuyên rằng cậu chỉ là một kẻ ăn bám sống dựa vào người khác, chỉ có thể sống bằng cách nhìn vào mặt người khác.
Chỉ khi Cảnh Huân vui vẻ cậu mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nếu Cảnh Huân không vui thì cậu sẽ gặp phải xui xẻo.
Trình Diệp Xuyên nắm chặt nắm đấm, mười đốt đốt ngón tay đều lồi ra thật sâu. Khóe miệng rũ xuống hồi lâu, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì.
Nhìn thấy bộ dáng vô dụng của Trình Diệp Xuyên, Cảnh Huân không những không hài lòng mà càng ác độc hơn. Hắn đút tay vào túi với vẻ mặt lạnh lùng bước chân ngả ngớn đi về phía cậu.
Thân thể gầy gò của Trình Diệp Xuyên giống như một cái vỏ giấy, nhìn thấy bóng dáng Cảnh Huân từng bước một tiến về phía mình, cậu thậm chí còn không kịp quay đầu lại, đã hoảng sợ lùi về phía sau.
Cảnh Huân nhìn thấy phía sau là điểm mù, Trình Diệp Xuyên mới lùi lại hai bước liền cảm thấy sống lưng lạnh buốt, thân thể cứng ngắc buộc phải dừng lại.
Thấy cậu vô dụng, không có nơi nào để rút lui cũng không có cách nào chống trả, Cảnh Huân cười khúc khích, "Cảnh Hồng Đức khắc chết phụ nữ. Mẹ ruột tôi chính là bị ông ta khắc chết, mẹ kế trước mới chết không bao lâu, chị cậu lại gấp không nhịn được muốn gả cho ông ta."
Trình Diệp Xuyên bị nhốt trong góc, trước trán phun ra những lời giễu cợt: “Đây là cuộc hôn nhân thứ ba của ba tôi, tôi đoán cũng sẽ không phải là lần cuối cùng."
"Chúc chị gái cậu may mắn."
Trình Diệp Xuyên ánh mắt tức giận đến đỏ bừng, l*иg ngực phập phồng càng lúc càng nhanh. Cậu có thể chịu đựng được sự tấn công của người khác nhắm vào mình, nhưng cậu không thể chịu đựng được việc chị gái mình bị xúc phạm vô cớ.
Nắm đấm dính chặt vào ống quần của cậu siết chặt rồi buông ra, Trình Diệp Xuyên trong lòng hít một hơi thật sâu, đột nhiên ngước mắt lên nhìn Cảnh Huân cao hơn mình nửa cái đầu, kiên quyết nói: cậu biết không, là bố cậu chủ động muốn cưới chị tôi."
Trình Diệp Xuyên người luôn ăn nói nhẹ nhàng, đột nhiên trở nên cứng rắn.
Cảnh Huân ngây ra một giây, sau đó đột nhiên giơ tay lên, nhắm ngay bả vai Trình Diệp Xuyên đẩy một cái, không tốn chút sức nào đem cậu hoàn toàn ấn vào góc tường, không thể động đậy.
Cảnh Huân căn bản không dùng sức, nhưng Trình Diệp Xuyên tưởng rằng Cảnh Huân muốn đánh mình, bị dọa đến run rẩy. Một đôi mắt tròn xoe chớp nhanh, bên trong còn xen lẫn vài tia giận dữ không cam lòng.
“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng của Cảnh Hồng Đức đột nhiên vang lên cùng với tiếng mở cửa.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy con trai mình đang dồn Trình Diệp Xuyên vào một góc, thân hình cao lớn của hắn che khuất hoàn toàn Trình Diệp Xuyên, khiến người ta không thể nhìn rõ hắn đang làm gì.
Trình Diệp Loan cau mày, nhìn thấy em trai mình bộ dáng hoảng hốt lo lắng, nhưng lại không thể chất vấn Cảnh Huân, đành phải hỏi: "Diệp Xuyên, sao em lại đứng đó?"
Trình Diệp Xuyên vẫn đang co ro trong góc, sắc mặt đỏ bừng không tự nhiên, đôi mắt hoảng sợ không biết nhìn đi đâu, tim đập thình thịch.
Cảnh Huân lại làm như không có chuyện gì, nhàn nhã đút hai tay vào túi quần, quay đầu lại cười vui vẻ: “con chỉ đang làm quen với cậu ta?”
"Bọn con đang trò chuyện vui vẻ thì hai người đi vào." Cảnh Huân cười đặt tay lên vai Trình Diệp Xuyên, dùng sức nhéo cậu vào trong lòng, dùng ngón tay ôm lấy lưng cậu, âm thầm dùng sức: "Đúng vậy không, Trình Diệp Xuyên?"
Cảnh Hồng Đức biết rất rõ bản chất xấu xa của con trai mình nên không tin lời nói dối của hắn, quay sang Trình Diệp Xuyên hỏi: "Tiểu Xuyên, vừa rồi hai đứa nói cái gì mà lâu thế."
Đôi mắt của Trình Diệp Xuyên rút lại, cậu không nói nên lời, "Bữa trưa hôm nay... rất ngon..."
Vô nghĩa, nhảm nhí.
Nếu Cảnh Huân không biết Trình Diệp Xuyên không có dũng khí, chắc chắn sẽ cho rằng cậu là cố ý lừa gạt hắn.
Cảnh Huân sốt ruột nói: “Tôi hỏi cậu học trường nào, bao nhiêu tuổi, điểm số ra sao, Cậu ấy ấp úng nửa ngày nói cũng không rõ nên con mới đi vào."
Cảnh Hồng Đức vẫn còn nghi ngờ, hắn bị lời nói của Cảnh Huân nhắc nhở, nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, Diệp Xuyên, ta đã bàn bạc với chị cháu một chuyện, nhưng lại quên nói với cháu.”
“Ta nghe nói cháu đang học lớp 11 trường cấp 3 số 14. Thành thật mà nói, môi trường và tỷ lệ trúng tuyển của trường này không tốt lắm,” ông mỉm cười giải thích. "Cảnh Huân cũng đang học lớp 11, trường cấp ba mà thằng bé theo học là trường cấp ba tốt nhất trong thành phố, ta đã liên hệ với nhà trường, đang định chuyển cháu đến đó, cháu nghĩ thế nào?”
Tuy giọng điệu có vẻ thắc mắc nhưng trong lời nói lại tràn đầy sự chắc chắn.
Ở nhà đã phải chịu sự khuất nhục, ngay cả đi học cậu cũng phải sống dưới cái bóng của Cảnh Huân, Trình Diệp Xuyên nghĩ đến chuyện đó liền cảm thấy cả người sợ hãi, cậu khϊếp đảm nhìn về phía chị gái, cố gắng cự tuyệt.
"Phải a, Diệp Xuyên," Trình Diệp Loan lên tiếng trước, như thể cô biết cậu định nói gì, "Trường số 14 cách nhà rất xa, môi trường không tốt, một mình em mỗi ngày chạy tới chạy lui, chị không yên tâm."
Cậu chưa bao giờ có thể từ chối lời nói của chị gái mình. Tuy có chút miễn cưỡng nhưng cậu cũng gật đầu nhẹ biểu thị sự chấp nhận.
Vẻ mặt Cảnh Huân ở một bên rất kích động. Kể từ khi ba hắn mang hai quả trứng tồi tàn này vào nhà, hắn đã mong đợi Trình Diệp Xuyên sẽ học cùng trường với hắn.
Ở nhà làm gì cũng khó, đi học sẽ tiện hơn. Dù sao chuyện đã xảy ra, hắn cũng không thể cứ thế đuổi hai thứ này ra ngoài, nếu hắn không lên kế hoạch trước thì thật kỳ lạ.
“Vậy thì để cậu ấy học cùng lớp với con đi.” Cảnh Huân vốn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, trong mắt hiện lên tia sáng khó che giấu.
Trình Diệp Xuyên mở to hai mắt, theo bản năng muốn từ chối, cậu còn chưa kịp mở miệng, Cảnh Huân đã đặt tay lên vai cậu, nửa cánh tay đặt ở trên ngực cậu, dáng vẻ thân mật giống như anh em kết nghĩa kiếp trước.
Cảnh Huân đè nén tà niệm trong ngực, vẻ mặt rất bình thường, giả vờ quan tâm nói thêm: “Ngoại trừ kỳ nghỉ hè, chưa đầy hai tháng nữa cậu sẽ lên lớp 12. Trường cấp 3 số 3 lớn như vậy, lần đầu vào trường sẽ không quen."
Trường cấp ba số 3 mà Cảnh Huân theo học là trường cấp 3 tốt nhất thành phố, một là vào bằng tài năng, hai là vào bằng tiền.
Cảnh Hồng Đức suy nghĩ một chút, cảm thấy con trai mình nói không sai, gật đầu nói: "Vậy ta sẽ gọi lại cho trường học, sắp xếp cho hai đứa học cùng nhau, để Diệp Xuyên có thể giám sát con nhiều hơn."
Trình Diệp Xuyên cảm thấy mình chỉ là một quân cờ trên bàn cờ, mặc cho người khác bài bố, cậu không có quyền từ chối.
“Còn một yêu cầu nữa.” Khi Cảnh Hồng Đức đang thắc mắc tại sao con trai mình lại dễ nói chuyện như vậy, Cảnh Huân đột nhiên nói thêm: “Đừng để bất kỳ ai trong trường biết về mối quan hệ của con và nó.”
Cảnh Hồng Đức xua tay, mạnh dạn đồng ý: "Không thành vấn đề."
Trước khi rời đi, Cảnh Hồng Đức ôm lấy Cảnh Huân, sau khi rời khỏi phòng lại nói với cậu: "Diệp Xuyên, cháu hãy nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai là đám cưới, lát nữa ta sẽ đưa hai đứa đi thử vest."