Bốn năm sau.
Ban đêm mưa sa gió giật, Hạ Thụ ôm con trai đứng ở ven đường đón xe, nhưng mưa quá lớn không có một chiếc xe nào chịu dừng lại.
Hạ Thụ vì tiết kiệm tiền nên ở một nơi hẻo lánh, xe cộ qua lại vốn ít, cậu đã đợi nửa giờ cũng không gọi được xe.
Mưa càng lúc càng lớn, dù có ô vẫn bị ướt. Bị gió lạnh thổi, Hạ Thụ lạnh không khỏi rút vai lại, thân thể con trai trong l*иg ngực nóng bỏng. Nhìn con trai bị sốt đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Hạ Thụ đau lòng đỏ cả vành mắt.
Vừa ngẩng đầu liền thấy bức ảnh Nhâm Nghị xuất hiện ở thương trường đối diện. Mấy năm qua Nhâm Nghị tự mình mở công ty, hơn nữa làm rất thành công, mấy năm gần đây được người ta gọi là thanh niên tuấn kiệt, ngay cả Hạ Thụ cũng thường thấy tin tức về anh trên TV.
Hạ Thụ ôm chặt thân thể nho nhỏ của con trai, nhớ đến Nhâm Nghị, trong lòng một trận lạnh lẽo. Cậu cúi đầu xuống, nhìn con trai, nước mắt không nhịn được lăn xuống.
Lúc này có một chiếc xe chạy tới, người ngồi ở trong xe vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Thụ đứng ở ven đường, đôi mắt mở to, lớn tiếng nói: “Dừng xe!”
Tuy tài xế không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn vội vã dừng xe lại, vừa vặn dừng ở trước mặt Hạ Thụ.
Hạ Thụ ôm hài con trai gõ cửa xe, nhưng trong xe không có phản ứng.
Nhìn con trai bị sốt đến khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng bừng, cậu chỉ có thể mặt dày tiếp tục gõ.
Hồi lâu, cửa sổ xe mới chậm rãi hạ xuống.
Hạ Thụ vui vẻ, vội vàng nói: “Chào ngài, con tôi phát sốt, ngài có thể giúp đỡ đưa chúng tôi đi bệnh viện được hay không? Tôi sẽ đưa cho ngài nhiều tiền để cảm ơn…”
Còn chưa nói xong, hấy rõ người trong xe, hô hấp Hạ Thụ cứng lại, mắt không dám tin chậm rãi trợn to.
Trong xe là Nhâm Nghị với khuôn mặt lạnh lẽo cứng rắn, giống như lúc trước.