Hạ Thụ hồn bay phách lạc trở về nhà, ngơ ngác sờ sờ bụng, không biết nên làm gì.
Mở cửa, Nhâm Nghị một mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon.
Lúc đó Hạ Thụ mới nhớ chuyện mình lén đi ra ngoài, lúng túng mà vô lực nhìn Nhâm Nghị nở nụ cười, hiện giờ cậu không có khí lực đối mặt với cơn giận của Nhâm Nghị.
Nhâm Nghị ngữ khí bình tĩnh hỏi: “Đã gặp Lâm Lập?”
Hạ Thụ ngơ ngác, há mồm nói: “Tôi không có gặp anh ta…”
Nhâm Nghị đột nhiên đứng dậy nắm cằm của cậu, cắn răng nói: “Tại sao nhất định phải chọc giận tôi! Cái tên Lâm Lập kia có cái gì tốt, cậu vì hắn lại dám gạt tôi một lần lại một lần!”
Nhâm Nghị dùng sức rất mạnh, Hạ Thụ đau nói không ra lời.
Rất may Nhâm Tri Liễu đúng lúc chạy tới, ngăn cản Nhâm Nghị, lo lắng cả giận nói: “Em làm đau Thụ Thụ rồi!”
Lúc này Nhâm Nghị mới buông lỏng tay, quay người đá một cước vào bàn trà.
Da dẻ Hạ Thụ vừa non vừa trắng, trên cằm đã xanh tím, cậu oan ức khịt khịt mũi, nói: “Tôi thật sự không gặp Lâm Lập.”
Nhâm Nghị xoay người lại, giận dữ hỏi: “Vậy cậu đi làm cái gì?”
Hạ Thụ không trả lời được.
Nhâm Nghị cười lạnh một tiếng, đi vào thư phòng, phẫn nộ đóng cửa phòng lại.
Hạ Thụ ngã trên ghế sa lon, ngón tay kéo vạt áo trên bụng.
Nhâm Tri Liễu nhìn cậu nửa ngày, thở dài một hơi, nói: “Em đi đi…”
Lông mi Hạ Thụ khẽ run rẩy.
Nhâm Tri Liễu nhìn cậu, người mà cô nhìn từ nhỏ đến lớn, trên mặt lộ ra vẻ bất nhẫn, nhưng vẫn đem lời tiếp theo nói ra.
“Chị không thể để cho em lại một lần nữa hại Nghị Nghị.”
Phản ứng của Nhâm Nghị nói rõ anh rất coi trọng Hạ Thụ, Nhâm Tri Liễu lo lắng những việc mình luôn sợ trở thành sự thật, cô không thể lần thứ hai trơ mắt nhìn Hạ Thụ phá huỷ Nhâm Nghị.
Hạ Thụ cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, rốt cục đỏ mắt khẽ gật đầu một cái.
Nhâm Tri Liễu thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhịn được đau lòng, cuối cùng chỉ có thể than nhẹ một tiếng: “Em là một đứa trẻ ngoan…”
Hạ Thụ cười khổ, ông bà Nhâm cũng nói cậu là một đứa trẻ ngoan, nhưng cậu lại hại họ, lần này cậu không thể hại Nhâm Nghị nữa…
Nhâm Nghị sắp kết hôn, anh sẽ cùng Khâu Nghiên Nghiên tổ chức một gia đình mới, sẽ có một đứa con thuộc về hai người.
Hạ Thụ sờ sờ bụng, cậu không thể để cho mình phá hoại tất cả những thứ này, đứa bé này là cậu trộm được, cậu phải tự chịu trách nhiệm, đây là bảo bối của một mình cậu.