Nói xong, sự chú ý của Hề Hồng Vân quay trở lại màn hình TV.
Hắn chăm chú xem, cơ thể không còn như cứng nhắc như trước nữa ma trở nên sống động hơn.
Hắn đã biết cười, có khi buồn bã, có khi nhăn mày, có khi nghiến răng vì tức giận.
Thành Hạ nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mặt, mới ý thức được...
Đây không phải là người!
Hắn lảo đảo đi ra ngoài, tay chống lên tường, há to miệng cố gắng hít thở.
Chưa bao giờ Thành Hạ cảm thấy thấu hiểu mọi chuyện như bây giờ...
Đây không khác quái vật đội lốt người!
Âm thanh quỷ dị trong TV phát ra không ngừng.
Trong mơ hồ, Thành Hạ giống như bị giọng nói mê hoặc, cơ thể mơ màng đi qua lại ngoài hành lang không có chủ đích.
Đôi mắt hắn sưng đỏ, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.
Tựa như có ai đó thì thầm trong đầu hắn, nói với hắn...
Cậu nên yêu hắn...
Yêu hắn...Yêu hắn...Yêu hắn...
Yêu hắn...Được, tôi yêu...Không!
Thành Hạ nhìn chằm chằm vào đồ trang trí ở góc tường, cố gắng tập trung.
Hắn dùng toàn bộ ý chí để tìm về một tia tỉnh táo cho bản thân...
Nhưng, tại sao hắn lại yêu một con quái vật?
Lời thì thầm kết thúc.
Sau đó, giọng nói kia kiên nhẫn giải thích cho hắn: Nếu cậu không yêu hắn, hắn sẽ đau khổ...
Cậu nhẫn tâm...nhìn hắn đau khổ sao?
Thành Hạ nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay: Tại sao không đành lòng? Hắn là quái vật, nó hại chết bạn bè và người thân của mình!
Giọng nói mang theo oán trách, buồn bã nói: Nhưng hắn không làm gì cả, hắn luôn ở bên cạnh cậu...
Hắn rất ngoan ngoãn, cậu vẫn luông nhìn hắn...Hắn rất ngoan ngoãn, cậu vẫn luông nhìn hắn...
Câm miệng! Nó...Chúng nó, chắc chắn có cách khác!
Giọng nói kia gào rít: Nói bậy! Cậu có chứng cứ không? Sao cậu lại đổ lỗi cho hắn!
Chuyện này! Làm sao để tìm chứng cứ?
Thành Hạ nghiến răng, đầu đột nhiên trống rỗng...
Vậy thì...Gϊếŧ nó đi!
Như vậy, nó sẽ không còn làm hại đến người khác nữa!
...
Giọng nói kia im bặt.
Thành Hạ vào bếp, cầm con dao chặt lên, hắn nhìn chằm chằm lưỡi dao, ánh sánh phản chiếu theo chiều dài lưỡi dao.
Một lúc lâu, hắn cầm theo cao dao từ từ đi lên tầng.
Âm thành ồn ào trong Tv giống như hàng nghìn người gào thét, chói tai làm người khác buồn nôn.
Giống như âm thanh cao tần, hình thành bầu không khí quỷ dị, trôi nổi ở trong phòng.
Thành Hạ cầm dao đứng ở cửa phòng ngủ, đôi mắt vô thần.
Ý thức có người đến gần, Hề Hồng Vân ngồi trên giường quay đầu lại nhìn.
Trong không khí giường như có thứ gì rung lên, ngay sau đó âm thanh ồn ào dần biến mất, TV dần dần trở lại bình thường.
Bình thường? Không, trong hoàn cảnh này, nó hề không bình thường...
Một nam một nữ trong TV ôm nhau.
Cô gai nói: "Em yêu anh."
Người đàn ông trả lời: "Anh cũng yêu em."
Sau đó hai người hôn nhau thắm thiết, rồi xé rách quần áo của đối phương.
Cô gái rêи ɾỉ, người đàn ông cũng thể.
Hai người vật lộn trên giường, giống như hai con thú giao phối theo bản năng.
Âm thanh rêи ɾỉ xấu hổ phát ra từ TV, Hề Hồng Vân bị TV hấp dẫn sự chú ý một lần nữa, nhìn không chớp mắt.
Sau thoáng chốc hoảng hốt, Thành Hạ chớp chớp mắt. Tiếng rêи ɾỉ kí©h thí©ɧ thần kình hắn, mạch máu nở rộng, hô hấp dồn dập khôi phục lại một chút ý thức. Hắn cúi đầu nhìn con dao sắc trong tay, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại đứng ở đây. Dường như hắn bây giờ rất muốn làm, giống như trên màn hình TV vậy.
"Cậu muốn gϊếŧ tôi à?" Hề Hồng Văn vừa chăm chú xem, vừa hỏi nhẹ một cậu.
Thành Hạ cảm thấy choáng váng, dùng tay xoa trán: "...Không, tôi...tôi chuẩn bị nấu cơm."
"Cậu nói người đang bị bệnh nên ăn cháo thôi?"
"Cháo? Cũng được...Cháo thịt băm trứng bắc thảo, chắc chắn anh sẽ thích."
Thành vội vàng quay người, Hề Hồng Văn lại lên tiếng: "Thành Hạ, tôi biết điều đó có nghĩa là gì."
"Tôi muốn nắm tay cậu, muốn cậu yêu tôi."
"Cậu có yêu tôi không? Thành Hạ."
"..."
"..."
"Tôi cũng yêu anh..."
"Tôi biết, bởi vì cậu vẫn luôn yêu tôi."
Khóe miệng Thành Hạ mang theo ý cười thỏa mãn, nhưng tâm trạng hoảng hốt đi vào bếp.
Hắn mở cửa tủ lạnh, khí lạnh ập vào mặt hắn. Giật mình một cái, con dao trong tay Thành Hạ rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng chói tai.
Hắn đờ đẫn nhìn chằm chằm tủ lạnh, nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Giày chưa kịp mang vào, Thành Hạ loạng choạng chạy ra khỏi cửa.
Khi chạy đến cửa chung cư, ngón chân lúc nay va vào cửa, cơn đau khiến hắn ngã ra mặt đất.
Bảo vệ trực đêm vội vàng đỡ Thành Hạ đứng dậy: "Vội gì thế, cẩn thân một chút!"
Cú ngã vừa rồi làm cho Thành Hạ tỉnh táo hoàn toàn, khập khiễng đi đến bên cạnh bồn hoa rồi ngồi xuống, cố gắng cười nói: "Không...Không sao cả."
Bảo vệ lùi lại phía sau một bước, che mũi: "Trên người cậu sao lại toàn mùi tanh của biển thế."
Thành Hạ ngớ người: "...Lúc nãy ở nhà làm đồ hải sản, xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây nghỉ một chút được không?"
"Có thể chứ, cậu cứ tự nhiên." Bảo vệ che mũi chạy nhanh về nhà bảo vệ.
Thành Hạ mờ mịt ngồi ở bậc cửa nhà bảo vệ, không lâu sau, hắn nhìn thấy có người đi từ tòa chung cư ra.
Hề Hồng Văn ăn mặc chỉnh tề, cầm theo giày của hắn, đứng trong bóng đêm dịu dàng nhìn hắn.
"Thành Hạ.".
TruyenHDThành Hạ run rẩy, không thể cử động được.
Hề Hồng Vân tử từ đến gần, quỳ một chân xuống đất giúp Thành Hạ đi giày, hắn nói: "Thật xin lỗi, Thành Hạ, lúc nãy tôi không tỉnh táo đã đùa quá trớn với cậu. Ký ức của tôi đã hồi phục, mọi vấn đề của cậu tôi đều giải thích được."
Thành Hạ nhìn tóc của Hề Hồng Vân, đôi tay run rẩy không kiểm soát được.
"Làm thế bào anh mới buông tha cho tôi?"
Hề Hồng Vân cười khẽ: "Cậu nói lung tung gì đấy, Thành Hạ. Tôi không làm gì cả, vẫn luôn cố gắng bảo vệ cậu, vì sao từ miệng cậu tôi lại trở thành người hại cậu rồi."
"Anh muốn tôi...yêu anh..."
Hề Hồng Văn cột dây giày xong, nhẹ nhàng nói: "Yêu hay không là quyền của cậu, tôi không ép buộc."
Giọng nói Thành Hạ run rẩy: "Giọng nói trong đầu tôi, bạn bè của tôi đã chết..."
Giọng nói của Hề Hồng Vân lạnh lùng: "Không liên quan đến tôi."
"Vậy thì..."
"Thành Hạ, có thể do người khác làm."
Hề Hồng Văn cột dây giày xong, từ từ đứng lên, cảm xúc của hắn không kiểm soát tốt, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Đến lúc về nhà rồi, Thành Hạ."
Điện thoại bỗng vang lên.
Như vớ được cọng rơm cứu mạng, Thành Hạ luống cuống đi sang một bên nghe điện thoại.
"Thành Hạ? Em ổn không?" Là Lý Mẫn Học.
"Giáo sư Lý, em..." Thành Hạ liếc nhìn Hề Hồng Văn đang đứng gần, thấp giọng nói: "Không ổn lắm."
"Haizzz, thầy với vài giáo sư đã thảo luận một đêm, chuyện của em có tiến triển." Lý Mẫn Học an ủi, "Thành Hạ, hiện tại tình hình của nó như thế nào, giống con người được bao nhiểu phần trăm rồi? Ngôn ngữ hay hành vi có logic không?"
Thành Hạ hít một hơi thật sâu: "Rất giống."
"Tiểu Hạ, em đừng hoảng sợ, nhất định phải bình tĩnh! Thứ sinh vật đó rất thông minh và giảo hoạt, nó đã học được cách giao tiếp của con người, có khả năng sẽ dùng lời nói để bảo vệ em. Để em không nghĩ đến chuyện thoát khỏi nó nữa. Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, cho dù em chạy đến đâu cũng không thoát được, trên người em bị đánh dấu bởi mùi tanh của biển, nó sẽ gắn với em đến chết."
"Giáo sư Lý, thầy đợi một chút." Thành Hạ nhận ra được gì đó.
Hắn đi đến cửa nhà bảo vệ, hỏi bảo vệ đang đứng ở cửa đánh giá hắn: "Trên người tôi còn mùi gì không?"
Bải vệ hít vài cái, khó hiểu nói: "Không có."
Thành Hạ bước sang một bên, chắc chắn lời nói của Lý Mẫn Học không sai. Chỉ cần Hề Hồng Vân ở bên cạnh, người hắn sẽ không có mùi gì, chỉ khi hắn rời đi, mới xuất hiện mùi tanh nồng của biển. Hắn hỏi: "Giáo sư Lý, em phải làm gì bây giờ?"
"Muốn thoát khỏi nó thì không có cách, nhưng chỉ cần ý chí em kiên định, đừng để lời nói dối của hắn mê hoặc."
"Là con người, đứng trước thần giống như con kiến, không thể đối đầu với họ chỉ có tin tưởng bản thân. Với phổ cập tri thức bây giờ, mỗi thần sẽ cai quản lãnh địa riêng của mình, ví dụ như một số tín đồ cuồng sẽ lui tới một vài nơi."
"Tiểu Hạ, Thần có quy củ của thần, xâm phạm lãnh địa của thần minh là không được phép, chưa có sự cho phép sẽ bị tấn công ngược lại, đây chính là nguyên nhân sự mất tích của nhóm người ở những khu vực hẻo lánh. Vì thế, nếu muốn thoát khỏi một vị thần, chỉ cần làm nó rời bỏ lãnh địa của mình, tiến vào lãnh địa khác.
"Vị thần bên cạnh cậu vội vàng yêu cầu hiến tế con người, chứng minh hắn đã rất yếu, chỉ cần dẫn nó đến lãnh địa của vị thần khác mạnh hơn, không chừng nó sẽ bị tiêu diệt, em sẽ được tự do."
Lý Mẫn Học không yên tâm hỏi lại: "Em hiểu không?"
"Em hiểu."
"Thần minh nào cũng có người yếu kẻ mạnh, vị thần càng mạnh, lãnh địa của hắn sẽ phát sinh càng nhiểu chuyện kỳ lạ. Thành phố L của chúng ta, mọi người đều không dám đi một mình đến trấn Bình Khê. Nếu có thể, em hãy dẫn nó đến đó..."
Lý Mẫn Học muốn nói lại thôi, Thành Hạ nói: "Em hiểu rồi."
"Chuyện này rất nguy hiểm, nhưng so với mất đi tự do của mình, thầy nghĩ rằng rất đáng đánh đổi. Tiểu Hạ, nếu cần giúp đỡ, liên lạc với thầy, thầy cùng với mấy lão già sẽ giúp đỡ em một tay."
Thành Hạ im lặng một lúc, hỏi lại: "Vì một người xa lạ mới gặp một lần, thầy thấy có đáng giá không?"
"Hahaha, tại sao lại không? Là học giả, vì học thuật cống hiến hết mình, đó không phải lý lẽ thường tình sao?" Lý Mẫn Học cười qua điện thoại, "Lại nói, chúng ta theo đuổi chân lý, chỉ có thể tiếp xúc gần với thần minh, chỉ có cầu nhưng không được."
Cuối cùng, Lý Mẫn Học dặn dò: "Nhớ kỹ, cho dù như nào đi nữa phải giứ lý trí của mình! Không bị lời nói xảo quyệt mê hoặc!"
Ngắt điện thoại, Thành Hạ tìm lại chút tự tin.
Hề Hồng Vân từ từ đến gần hỏi: "Ai gọi thế?"
Thành Hạ lạnh lùng nói: "Hề Hồng Vân, bạn bè của tôi đã chết, chỉ còn mình tôi sống. Tôi hỏi anh một lần nữa, anh thật sự không liên quan đến chuyện này? Nếu không liên quan, thế lúc nãy tôi nhìn thấy nhũng chuyện quỷ dị là như nào, anh có thể giải thích không? Tại sao trên người tôi lại có mùi tanh của biển? Tất cả là do tôi ảo giác?"
Hề Hồng Vân đứng cách Thành Hạ ba bước chân.
Chân hắn đang cuốn băng gạc, nhưng vẫn cố gắng đứng yên ở đó. Thành Hạ nhìn thấy vết máu đã chảy thấm đỏ trên băng vải, hắn không đành lòng, bỏ qua mấy câu nói vừa rồi, lại trách bản thân nói lời vô tình.
Hề Hồng Vân yên lặng một lúc lâu, hắn mới nói: "Thành Hạ, con người làm sao để tin tưởng lẫn nhau? Cho dù hành vi của con người tôi đều biết, nhưng tôi không biết phải làm sao cậu mới tin tưởng tôi."
Hắn đi về phía trước một bước.
"Thành Hạ, cái chết của bạn học cậu có một phần trách nhiệm của tôi, nhưng tôi đã làm tất cả để bảo vệ cậu. Có thứ giống như tôi đang săn đuổi cậu, phải lấy mùi hương của tôi để át nó đi. Nhớ lại chuyện cậu đã trải qua ở bệnh viện, là con người, cậu nhỏ bé, bất lực chỉ mặc để chúng nó xâu xé mình, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cậu."
Thành Hạ buột miệng nói ra: "Không, tôi không cần anh bảo vệ!"
Hề Hồng Vân nhíu mày: "Nhưng mà...cho dù cậu không muốn, tôi cũng không buông tay đâu."
Hằn lại bước thêm bước nữa.
"Sinh mạng con người rất ngắn ngủi, để so sánh với tháng năm dài dằng dẵng cũng chỉ nhỉ sớm tối mà thôi. Nhưng mà, sinh mệnh của tôi sắp kết thúc rồi, chỉ còn lại khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi muốn lấy thân phận con người làm bạn với cậu, cho đến khi chết đi..."
"Chết?"
"Đúng vậy, chết. Cậu sẽ chết, tôi cũng sẽ chết, nếu có thể chết cùng nhau, giống như cách nói của con người đó là sự lãng mạn, tôi cũng rất vui. Nhưng cho dù biết sớm sẽ có kết cục như vậy, tôi vẫn hy vọng ngày đó kéo dài thêm một ít...Vì thế, tôi không cho phép thứ gì cướp đi sinh mệnh của cậu, càng không cho phép chúng nó gϊếŧ chết cậu."
"Vì sao? Vì sao chúng nó lại muốn mạng tôi? Vì sao anh phải làm như vậy!"
Đi về phía trước một bước nữa, Hề Hồng Vân ngẩng đầu nhìn Thành Hạ, trong mắt chỉ có hình bóng một mình hắn.
"Bởi vì cậu đặc biệt."
"Tôi yêu cậu, Thành Hạ."
"Cho dù chuyện gì xảy ra, tôi mãi mãi vẫn yêu cậu."
Đây chắc chắn là vực sâu mê hoặc, Thành Hạ nghĩ thế.
Khi Hề Hồng Vân hôn hắn, hắn không tự chủ được đáp lại mãnh liệt hơn.
Đường đi không một bóng người, chỉ có hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết.