Chạy cũng không thoát, Thành Hạ biết rất rõ điều đó.
Bây giờ không phải là hắn phải đối mặt truy tìm nguy hiểm mà nguy hiểm sẽ luôn theo hắn.
Thành Hà quay về phòng ngủ, nằm dạng ra giường, mở to mắt nhìn trần nhà, ngay cả Hề Hồng Vân gọi hắn cũng không biết.
"Thành Hạ." Hề Hồng Vân quay đầu nhìn về phía hắn.
Thành Hạ chầm chậm đi đến trước mặt Hề Hồng Vân, nhớ đến lời nói của [Mọi thứ đều là người], trong lòng dẫn bình tĩnh hơn trước.
"Muốn ăn gì không?" Thành Hạ nhẹ nhàng nói.
Hề Hồng Vân im lặng nhìn Thành Hạ.
"Người bệnh nên ăn cháo loãng thôi."
"..."
"Biết cháo là gì không?"
"..."
Thành Hạ vươn tay cách mặt Hề Hồng Văn một khoảng nhỏ.
Hề Hồng Vân nhìn theo cánh tay, trong mắt mê mang không hiểu rõ.
"Anh không hiểu cái gì đúng không?"
Hề Hồng Vân giống như hiểu được ý của câu hỏi, ánh mắt trầm xuống.
Không phòng bị, bị Thành Hạ dùng ngón tay chọc lên mặt, hỏi: "Hỏi anh một lần cuối, vì sao lại là tôi?"
Cảm nhận được thái độ của Thành Hạ đã khác trước, Hề Hồng Vân nhíu mày.
Một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng nói: "Vì cậu chính là của tôi."
...
Rời phòng ngủ chính, Thành Hạ không đợi Hề Hồng Vân phản đối, hắn cầm áo khoác trên ghế sô pha, chạy nhanh ra ngoài.
Hắn bắt xe đến thẳng đại học quốc gia ở trung tâm thành phố L, nhớ lại lời nói của [Mọi thứ đều là người]...
[Mọi thứ đều là người]: "Chạy đi người anh em, nếu không sẽ không kịp nữa đâu!
[Mọi thứ đều là người]: "Người anh em, chuyện này không thể dùng mấy câu chuyện truyền thuyết ngày xưa để giải thích đâu, chúng nó sẽ không thương hại con người, cũng không phải đấng cứu thế. Chúng đến đây chỉ có môt mục đích, thế giới loài người có thứ mà chúng cần!"
[Mùa hè]: "Thứ chúng cần ở đâu?"
[Mọi thứ đều là người]: "Chuyện này rất dài. Người anh em, cậu thành phố nào?"
[Mọi thứ đều là người]: "Nếu tin lời tôi, hãy đến địa chỉ này, có lẽ người đó sẽ giúp được cậu."
Thành Hạ ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mặt.
Đại học quốc gia giống như một thư viện cổ xưa sang trọng, yên tĩnh năm khuất sau các cây cổ thụ. Nếu là bình thường, Thành Hạ sẽ không bao giờ bước vào chỗ này. Nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ còn một cách này, thở dài bước nhanh về phía trước.
"Bạn học, cậu có hẹn trước không?" Một cô gái đứng trước cửa nhíu mày, che miệng và mũi ngăn hắn lại
"Tôi tìm giáo sư Lý." Nhìn phản ứng của cô gái, Thành Hạ nhớ lúc nãy hắn vừa lên xe, tài xế đã hạ cả bốn cửa kính xe xuống. Thành Hạ khó hiểu hỏi: "Trên người tôi có mùi gì à?"
Cô gái trước cửa giật mình, xấu hổi cười nói: "Không...không, bạn học, trên người cậu đúng ra có mùi gì đấy."
Thành Hạ ngửi người mình, chỉ thấy đó là một mùi hương hơi lạ. Mùi này rất quen với Thành Hạ, rất giống mùi trên người Hề Hồng Vân, có thể lúc nãy hắn giúp Hề Hồng Vân nên bị nhiễm mùi này.
Nhìn phản ứng của cô gái, không giống như bình thường: "Là mùi gì sao?"
"Bạn học, cậu đi khảo sát thị trường hải sản sao? Trên người của cậu nồng mùi tanh của biển đấy."
"Mùi tanh của biển?" Thành Hạ ra sức ngửi người mình, nhưng chỉ ngửi ra một chút mùi hương lạ, thì không thấy gì nữa cả.
"Giáo sư Lý ở phòng B05, tôi phải trông cửa, cậu có thể tìm ông ấy."
Cô gái vội vàng đưa cho hắn một tấm thẻ, đuổi hắn đi.
Biểu cảm của Thành Hạ nghiêm trọng, cầm tấm thẻ đi vào thư viện.
...
Cửa phòng B05 khép hờ, một người đàn ông đã ngoài 50 đang ngồi làm việc.
Trên bàn làm việc có một bảng tên: Lý Mẫn Học.
Thành Hạ gõ cửa, Lý Mẫn Học nhìn thấy Thành Hạ, hỏi: "Chu Thắng giới thiệu em đến? Mời vào."
Thành Hạ vừa đi được vài bước, Lý Mẫn Học vội vàng đứng lên.
"Đừng động!" Lý Mẫn Học khẩn trương, vội vàng ra hiệu cho Thành Hạ đứng lại.
Thành Hạ hoảng sợ, đứng yên một chỗ không dám nhúc nhích.
"Mùi hương này..." sắc mặt Lý Mẫn Học trắng bệch, mắt thường cũng nhìn thấy mồ hôi lạnh trên trán của ông.
Thành Hạ đã hiểu có chuyện không hay, hắn hỏi: "Em còn cứu được không?"
Lý Mẫn Học quá sợ, ông rút khắn giấy lau mồ hôi, kéo ghê dựa sát vào góc tường, ý bảo Thành Hạ ngồi ở góc trên ghế sô pha. Tay ông run run, đeo mãi không được kính: "Em nói tình hình của mình cho thầy nghe."
Thành Hạ không hề che dấu, kể lại rõ ràng từ đầu đến cuối: "...Chuyện là như vậy. Xung quanh em chết rất nhiều người, tránh né không phải là cách giải quyết, nó đến là vì em."
Lý Mẫn Học ngồi trong góc tường, cách rất xa Thành Hạ: "...Mùi tanh của biển, chàng trai trẻ, em chọc phải thứ phiền phức rồi."
Ông thở dài tiếp tục nói: "Sách cổ có nói: Từ cổ xưa, trên thế giới có những loài sinh vậy đến từ biển sâu, con người chưa thể chạm đến được, là hiện thân của thần linh. Khi thần linh xuất hiện, con người chỉ biết cú đầu mới có thể sống yên ổn...Nhưng đây cũng chỉ là sách cổ ghi lại."
Thành Hạ nghe rất nghiêm túc, Lý Mẫn Học tiếp tục nói: "Trên thế giới còn tồn tại một số loại sinh vật mà con người không biết chúng là gì, ngày xưa các học giả gọi chúng là sinh vật tối cao, không thể xúc phạm. Nhưng mấy năm gần đây, các nhóm học giả thông qua tìm hiểu các vụ án mất tích và những cái chết kỳ lạ, dần phát hiện ra một số cái mới..."
"Nó là một loại sinh vật, sống nhờ vào con người, nhà vào dinh dưỡng của con người nuôi lớn."
"Cung cấp dinh dưỡng?"
"Không sai, em có thể giải thích là tín ngưỡng."
Lý Mẫn Học giải thích: "Ngày xưa, tồn tại rất nhiều tín đồ ở khắp nơi đều cung phụng thần linh, những nới các tín đồ đi qua, sẽ xuất hiện các sự kiện mất tích và chết người kỳ lạ tăng vọt. Có một giả thuyết là, khi các thần linh bị con người quên đi, cũng sẽ dẫn biến mất. Vì để sinh tồn, chúng yêu cầu các tín đồ cuồng giáo cung cấp dinh dương để duy trì tồn tại của bản thân."
Nghe đến đây, sương mù giống như đã tản ra, Thành Hạ đã hiểu mọi chuyện: "Ý của thầy là nó theo dõi tôi bởi vì muốn tôi cung cấp dinh dưỡng cho nó? Nhưng tại sao lại phải là em, em có gì đặc biệt sao?"
Lý Mẫn Học ngồi im trên ghế, dùng ngón tay đẩy kính: "Không biết, có lẽ cậu là kiểu người nó thích thì sao."
"Đùng đùa, giáo sư Lý." Tim Thành Hạ nhảy một cái, vội vàng nói sang chuyện khác, "Nếu nó muốn lấy tín ngưỡng từ em, phải bắt đầu từ ý chí của me, nó sẽ không thành công đâu!"
Lý Mẫn Học cười nhào một tiếng: "Em quá ngây thơ rồi, em có chắc mình làm chủ được ý chí của mình?"
Thành Hạ lo lắng nhìn về phía Lý Mẫn Học.
Lý Mẫn Học nói: "Em cho rằng những người vô tội đó vì sao lại mất tích, vì sao lại chết? Ý chí là thứ yếu ớt nhất trên thế giới này, chỉ cần sơ ý hay bị dụ dỗ, ý chí con người sẽ sụp đổ. Nó đã quấn lên em, trên người em có mùi tanh của biển làm chứng cứ. Đến tiwf biển sâu thần linh là loại rất khó giải quyết, em cho rằng mình có thể chống lại sao?"
...
Im lặng thật lâu, Thành Hạ hít một hơi thật sâu: "Thầy có cách mà đúng không? Bàng không nói nhiều với em như vậy để làm gì?"
Lý Mẫn Học nhỏ giọng nói: "Loài người có quy tắc của mình, thần linh tự nhiên cũng có quy tắc của thần linh, đối đầu với thần linh, chỉ có dựa vào bản thân. Mà còn người đứng trước thần linh chỉ còn một cách..." Ông nói đến đây đột nhiên im lặng
Thành Hạ dò hỏi: "Ý của thầy là..."
Mặt trời bị mày đen dày đặc che khuất, ánh sáng trong phòng tối đi rất nhiều.
Lý Mẫn Học ngồi trong góc, hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nó sẽ từ từ ăn mòn ý chí của em...cướp đi thứ quan trọng nhất của mình, hòa nhập sinh mệnh còn sót lại với nó làm một.
"Thứ tín ngưỡng điên cuồng nhất chính là tình yêu...
"Khi sinh mệnh của em chỉ còn lại một mình nó, em sẽ yêu nó rất đậm sâu..."
"Khi em yêu điên cuồng sẽ trở thành món ăn ngon nhất của nó, nó sẽ thưởng thức từ từ..."
"Đó sẽ là sự hiến thế vĩ đại nhất..."
"Em sẽ đánh mất đi bản thân mình, sẽ trở thành con rối của nó mãi mãi..."
"Trở thành thứ sở hữu của nó vĩnh viễn..."
Lý Mẫn Học nói chậm rãi một hơi, giọng nói trở nên nghẹn ngào.
Da đầu Thành Hạ tê dại, nhưng rất nhanh Lý Mẫn Học khôi phục lại bình thường. Ông hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, giống như lời nói lúc nãy đã dùng hết sức của mình. Nhìn đồng hồ treo tường, Lý Mẫn Học nói: "Chàng trai trẻ, em về đi, khi nó chưa hiểu gì về con người, em vẫn an toàn. Trên người của em phát sinh tình huống phức tạp, thầy sẽ thảo luận với các học giả khác. Em lưu lại số điện thoại của thầy, sau này dễ liên lạc."
Lý Mẫn Học xua tay, ý tiễn khách đi.
Thành Hạ biết ý rời đi.
...
Chuyến này tuy rằng không tìm ra cách giải quyết nhưng Thành Hạ cảm thấy rất đáng.
Xem ra thế giới này xảy ra nhưng điều vô lý không phải không có nguyên nhân, chỉ là hắn chưa tìm hiểu hết mà thôi.
Thành Hạ đi lung tung trong trường, thỉnh thoảng lại ngửi tay áo của mình.
Nhưng hắn chỉ ngửi thấy mùi hương thoảng thoảng nhưng không nhận ra đó là gì.
"...Nhìn đi." Mấy sinh viên đi qua người Thành Hạ nói/
Một nữ sinh giơ điện thoại ra hưng phấn nói: "Sao lại đẹp như vậy?"
"Thật đẹp, rất giống minh tinh đấy, không biết còn ở đây không nữa."
Thành Hạ tò mò nhìn qua, phát hiện ở cổng trường đang rất ồn ào.
Hắn từ từ đi qua, không nhìn thấy thì tốt, chỉ liếc mắt khiến Thành Hạ đứng chôn chân tại chỗ.
Hề Hồng Vân mặc áo ngủ, đi chân đất đứng trong đám người, gương mặt vô cảm nhìn hắn.
"Thành Hạ" Vẫn một tiếng gọi đơn giản.
Đám người ồn ào bỗng yên lặng, giống như bị mê hoặc, tự nhiên tản ra hai bên.
Đường phố hỗn loạn, Thành Hạ bất lực đối mắt với Hề Hồng Vân.
Hề Hồng Vân đi từ từ đến bên cạnh Thành Hạ, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Đau."
Thành Hạ nhìn chằm chằm đường đi của Hề Hồng Vân, một hàng dấu chân đẫm máu ghê người.
"Anh..." Thành Hạ không biết tại sao lòng mình lại thấ khó chịu, cũng không muốn tmf hiểu rõ đó là loại tình cảm gì.
Hắn nhìn người trước mặt, cái gì cũng không hiểu, tức giận bế ngang hắn lên.
"Có phải đời trước ông đây nợ anh hay không! Đ*t mẹ!"