Thành Hạ há miệng thở dốc, âm thanh ồn ào trong bệnh viện đập vào màng nhĩ của hắn, khiến hắn cảm thấy mọi thứ dường như chỉ là ảo giác.
Nhìn Hề Hồng Vân nằm trên giường bệnh, Thành Hạ chưa bao giờ có cảm giác mình có thể may mắn gặp được một người. Hắn đi hai bước đến mép giường của Hề Hồng Vân, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, nắm chặt tay Hề Hồng Vân đang ở ngoài chăn, cảm nhận hơi thở người sống trên người đối phương.
Tiếng gõ cửa vang lên, lúc Thành Hạ mới dần dần khôi phục lại tinh thần.
Hắn tập tễnh đi ra mở cửa, dùng tay lau mồ hôi trên mặt, hơi chần chừ khi mở cửa.
"Thành Hạ? Hề tổng? Hai người muốn ăn sáng không?" Là giọng nói của trợ lý.
Thành Hạ mở cửa ra, trợ lý thấy người hắn đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng, ngạc nhiên hỏi: "Em trai Thành, cậu làm sao vậy..." Không biết nghĩ gì, trợ lý vội vàng rướn cổ nhìn Hề Hồng Vân nằm trên giường bệnh.
Hắn nhìn quanh phòng không thấy có gì thay đổi, cười haha hỏi: "Em trai, cậu tập thể dục ở đâu thế?"
Thành Hạ giải thích: "Không, lúc nãy chạy ra ngoài có chút việc."
Biểu cảm trên mặt trợ lý trở nên lúng túng: "Lúc nào thế, tôi và lão Dư vẫn ở ngoài cửa mà, có thấy cậu ra ngoài đâu."
Thành Hạ giật mình, vội vàng quay đầu nhìn về phía Hề Hồng Vân.
Hề Hông Vân nhẹ giọng nói: "Tôi phải về nhà."
Thành Hạ chưa kịp phản ứng lại, trợ lý lập tức chân chó làm ngơ chuyện vừa rồi: "Được, Hề tổng, bây giờ tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện."
...
Sếp đã lên tiếng, mày không được phản đối.
Đoàn người hùng hậu, đưa Hề Hồng Vân và Thành Hạ về khu chung cư ở trung tâm thành phố.
Thành Hạ cũng nhìn ra, mấy người dưới trướng của Hề Hồng Văn không có ngu, chắc chắn đã nhận ra Hề Hồng Vân khác thường nên nhân cơ hội này ném củ khoai nóng này cho hắn.
"Em trai Thành, cần gì thì nói với anh, anh sẽ cho người mang đến cho cậu!"
Trợ lý mỉm cười vẫy tay tạm biệt, còn cẩn thận đưa hắn và Hề Hồng Vân đến cửa nhà, hoàn toàn không cho hắn cơ hội từ chối.
Thành Hạ lạnh lẽo nhìn cửa phòng đang đóng chặt bởi, hắn cười không nổi, cũng không rảnh quan tâm.
Hắn quay đầu hỏi Hề Hồng Vân: "Anh là ai?"
Chung cư này thuộc loại nhiều tầng, ở tầng cao, tầm nhìn rất tốt, từ cửa sổ có thể thấy biển rộng mênh mông màu xanh.
Giờ phút này, Hề Hông Vân đứng ở cửa sổ, quay lưng về phía Thành Hạ, nắng sớm chiếu lên bóng dáng cô đơn của hắn.
Hề Hông Vân vẫn không nói gì như trước. Thành Hạ đợi một lúc lâu cũng không nhận được một câu trả lời, hắn nhịn không được phát hỏa: "Hề Hồng Vân! Anh có thể cư xử như người bình thường được không? Giáo sư H.C, bạn cùng phòng của tôi, còn có Lệ Hoa nữa, cái chết của họ không thoát khỏi quan hệ với anh đúng không! Anh tram phương ngàn kế tiếp cận tôi làm gì?"
Hề Hồng Vân không nói, nhưng Thành Hạ có thể nhận ra hơi thở đối phương run rẩy, nhìn trạng thái không được ổn cho lắm.
Đúng ra lúc này phải cứng rắn, nhưng Thành Hạ vẫn mềm lòng quan tâm: "Anh không sao chứ?"
Lúc này, Hề Hồng Vân mới nói chuyện: "Khó chịu."
"Khó chịu? Khó chịu ở đâu?" Thành Hạ tưởng vết thương của Hề Hồng Vân chảy máu, vội vàng đi lên kiểm tra.
Trạng thái của Hề Hồng Vân không tốt, trong mắt đầy nước, cắn nhẹ môi dưới, biểu tình mất tự nhiên, giống như đang cố gắng chịu đựng cái gì đó. Hắn bất lực nhìn Thành Hạ, giữ chặt tay hắn, bảo hắn sờ lên bụng nhỏ của mình.
Cảm xúc mềm mại truyền đến làm Thành Hạ không biết phải làm gì, đành phải dỗ dành: "Ở đây khó chịu sao?"
Hề Hồng Vân gật đầu: "Trướng...Đau..."
Bụng dưới vừa trướng vừa đau? Thành Hạ đợ Hề Hồng Vân ngồi xuống ghế sô pha, ấn nhẹ lên bụng của đối phương, muốn tìm ra vị trí bị đau.
"Ở đây có đau không?"
Hề Hồng Vân lắc đầu.
"Ở đây?"
Hề Hồng Vân lại lắc đầu, sau đó kéo tay hắn xuống phía dưới, hình như đυ.ng phải bộ phận nhạy cảm mới dựng lại.
Hắn thành thật nói: "Ở chỗ này...vừa trướng...vừa khó chịu...giống như có gì đó muốn chui ra ngoài..."
Trên trán Hề Hồng Vân đổ mồ hôi, cau mày, khó hiểu về tình huống cơ thể của mình.
Thành Hạ vất vả cả buổi mới hiểu được vấn đề "khó chịu" của Hề Hồng Vân là gì, hắn tức giận nghiến rang nói: "Hề Hồng Vân, không cần làm như thế! Anh mất trí nhớ rồi quên luôn bản năng của mình à?"
Hề Hồng Vân vô tội nhìn Thành Hạ, chớp chớp mắt.
Cảm xúc tuyệt vọng đánh úp trở lại, Thành Hạ ôm đầu thốt ra một tiếng: "Đ*t mẹ!"
"Đ*t mẹ! Đ*t mẹ! Đ*t mẹ!"
...
[TOPIC] Tôi nghi ngờ mình bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©, nhưng tôi không có chứng cứ, thì phải làm sao đây? Online chờ gấp!
Thành Hạ ngồi bên ngoài ban công, bất lực cầm điện thoại trả lời bình luận trên diễn đàn.
Hắn không dám nhớ lại chuyện vừa xảy ra, mỗi khi nhớ lại cả người hắn đều khô nóng, màu lại dồn hết lên mặt.
[Quần chúng ăn dưa]: "Tình huống cụ thể như thế nào, chủ thớt nói rõ đi?"
[Mùa hè]: "Ông chủ của tôi bị mất chỉ nhớ, sau đó không biết làm sao để đi tiểu, muốn tôi giúp."
[Hóng chuyện vui không chê chuyện nhỏ]: Giới tính chủ thớt? Sếp chủ thớt nữa?"
[Mùa hè]: "Đều là nam."
[Hóng chuyện vui không chê chuyện nhỏ]: "Đàn ông con trai giúp nhau không phải rất bình thường sao? Chủ thớt nhạy cảm quá rồi."
[Quần chúng ăn dưa]: "Lầu trên đừng nói bừa, làm sao có người mất trí nhớ lại quên luôn cách đi vệ sinh hả!"
Đọc được bình luận của [Quần chúng ăn dưa], Thành Hạ đồng ý cho người ta một like.
Nói quá đúng! Cmn quá đúng! Có ai mất trí nhớ cũng quên luôn cách đi tiểu đâu, làm quá!
[Quần chúng ăn dưa]: "Chủ thớt, sếp anh có đẹp không? Còn trẻ không?"
[Mùa hè]: "???Đẹp, trẻ tuổi."
[Quần chúng ăn dưa]: "Yooooo, thế thì chủ thớt còn đợi gì nữa, đã ám chỉ rõ như thế rồi, sao anh không làm anh ta đi!"
[Mùa hè]: "????"
[Mùa hè]: "Đừng nói lung tung, tối đang rất rối, cảm thấy sếp không phải là con người."
[Quần chúng ăn dưa]: "?????"
[Quần chúng ăn dưa]: "Thôi, tôi xin dừng, kiểu chuyện khùng điên này tôi xin cáo."
[Thiên sư đoán mệnh rất chuẩn]: "Tôi rất thích đề tài huyền học, chủ thớt nói tiếp đi."
Thành Hạ cầm điện thoại, cảm xúc dâng trào gõ chữ, lại bực bội xóa hết.
Hắn nghĩ kỹ nhũng chuyện mình đã trải qua, bạn học chết mười tám người, điều này mọi người đều biết, là chuyện rất nhạy cảm.
Hắn đang định rời khỏi diễn đàn, có một bình luận làm hắn chú ý.
[Mọi thứ đều là người]: "Chủ thớt, tôi đã từng gặp chuyện như thế rồi, nếu anh cần giúp đỡ, thì liên hệ với tôi."
Thành Hạ ngơ ngác nhìn điện thoại, cảm giác khô nóng hoàn toàn lui xuống.
Hắn không cần suy nghĩ, lập tức kết bạn với đối phương.
...
[Mùa hè]: "Xin chào, cậu có thế nói về chuyện của mình được không?"
[Mọi thứ đều là người]: "Tôi ở khu Cẩm Châu, khu tôi sống có mất tích sau đó sống sót quay về."
Các sự kiện mất tích kỳ lạ hàng năm xảy ra Thành Hạ có thể nhớ mang máng vài cái.
Năm ngoái, ở khu Câm Châu mất tích rất nhiều người, bởi vì số người mất tích quá nhiều, đành phải nhờ báo đài đưa tin cho có lệ. Thế giời này đều không quan tâm lắm đến việc mất tích, giống như việc xảy ra tại nạn xe cộ hàng ngày, là đề tài câu chuyện mọi người ngồi tám với nhau.
[Mọi thứ đều là người]: "Anh nói sếp của anh không biết đi vệ sinh, khi ấy tôi cũng gặp một người không biết tự gánh vác sinh hoạt cá nhân...Rất không giống người."
Da đầu Thành Hạ tê dại, đối phương không ngừng gửi tin nhắn kể chuyện đến.
[Mọi thứ đều là người]: "Hắn là bạn thuê cùng nhà với tôi, nhưng tôi và hắn không thân nhau cho lắm."
[Mọi thứ đều là người]: "Đột nhiên có một ngày, hắn bắt đầu trở nên kỳ lạ."
[Mọi thứ đều là người]: "Hầu như cả ngày hắn đều ngu ngơ, chúng tôi không có cách nào giao tiếp với hắn. Hắn rất giống mất trí nhớ, cái gì cũng không biết, thậm chí cả việc đi vệ sinh cũng không kiểm soát được. Tôi và bạn cũng phòng khác muốn đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra, kỳ là lạ hắn lại trở lại bình thường, nhưng cơ thể lại lạnh như bang. Mỗi lần đối diện với mắt của hắn, chân tôi run rẩy không ngừng.
[Mọi thứ đều là người]: "Từ khi hắn xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, trong khu phố tôi sống bắt đầu xuất hiện sự kiện có người mất tích. Tôi rất nhát, vội vàng phải dọn đi, sau đó hắn ở lại với bạn cùng phòng khác, cũng không phải ngoại lệ đã mất tích rồi."
Luôn ngẩn ngơ, không thể giao tiếp, mất trí nhớ, không thể tự sinh hoạt...
Thành Hạ nghĩ đến đây, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hắn đang muốn hỏi thêm chi tiết, trong phòng khách lại vang lên tiếng của Hề Hồng Vân: "Thành Hạ."
Thành Hạ hoảng sợ, hắn vội vàng cất điện thoại quay lại phòng khách.
Phòng vệ sinh có tiếng nước chảy, một vệt nước kéo dài từ nhà tắm đến chân của Hề Hồng Vân.
Lúc nãy hắn giúp Hề Hồng Vân đi vệ sinh rất khó khăn, vì thế có dây ra người của đối phương, Thành Hạ bảo Hề Hồng Văn tự đi tắm cho sạch. Nhưng hắn không ngờ Hề Hồng Vân lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở phòng khác, cả người ướt sũng, cũng không biết dùng khăn tắm lau người.
Hề Hồng Vân để cho Thành Hạ nhìn thoải mái, nhẹ nhàng nói ra một chữ: "...Lạnh."
Khồng hệ đề phòng mà khỏa thân trước mặt người khác, Thành Hạ thấy máu trong người mình sôi trào, nghiến rang bước qua vũng nước đi vào nhà vệ sinh, lấy khắn tắm bọc ngườ Hề Hồng Vân chỉ để lộ cái đầu và đôi chân thon dài.
Thành Hạ cố gắng duy trì bình tĩnh để lau người cho Hề Hồng Vân. Thay áo ngủ, sấy tóc, giống như bà mẹ già chăm sóc Hề Hồng Vân đến tận trên giường, rất tận tâm. Bận rộn xong xuôi, Thành Hạ hỏi: "Hề tổng, còn có gì cần làm nữa không?"
Hề Hồng Vân nhìn Thành Hạ, hồn nhiên nói: "Đói."
Biểu tình của Thành Hạ cứng đờ, trả lời: "Được."
...
Đi vào phòng bếp, Thành Hạ máy móc mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, rồi đứng thất thần.
Rõ ràng hắn sợ muốn chết nhưng không hiểu sao khi chăm sóc Hề Hồng Vân hắn lại cảm thấy cả người khô nóng.
Cảm giác này quá khó miêu tả, đúng là không thể hiểu nổi!
Điện thoại trong túi quần rung lên, Thành Hạ nhớ ra hắn chưa nói chuyện xong.
Hắn lấy điện thoại ra, thấy [Mọi thứ đều là người] trả lời.
[Mọi thứ đều là người]: "Từ đó, tôi bắt đầu tìm kiếm sự thật đằng sau đó."
[Mọi thứ đều là người]: "Có người nói với tôi, trên thế giới này tồn tại nhiều thứ không thể miêu tả, có lẽ giải thích những điều đó bởi vì là "Thần". Nhưng người bạn kỳ lạ kia của tôi, có khả năng là thần nhập xác."
[Mọi thứ đều là người]: "Bởi vì Thần kém con người quá xa, họ rất cần thời gian để thích ứng với văn hóa của chúng ta."
[Mọi thứ đều là người]: "Có thể, Sếp của anh và bạn của tôi giống nhau."
[Mọi thứ đều là người]: "Tôi nghĩ, hắn bị Thần nhập vào thân xác rồi."
Thành Hạ đọc đến đây, tinh thần run rẩy.
[Mùa hè]: "Thần? Nên hắn nói gì cũng vô hại sao?"
Sau một lúc, [Mọi thứ đều là người] gửi đến một tin nhắn mới.
[Mọi thứ đều là người]: Vô hai? Anh đùa gì thế! Con người giống như con kiến đối với Thần mà thôi, anh để tay lên ngực tự hỏi xem có muốn thử cuộc sống của một con kiến không?"
[Mùa hè]: "Vậy ý của cậu là..."
[Mọi thứ đều là người]: "Chạy đi, người anh em, chạy nhanh còn kịp!"