Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hiểu Lầm Bà Xã Tội Đáng Chết Ngàn Lần

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Nó" là cái gì? Thành Hạ không biết nhưng hắn chắc chắn thảm kịch có liên hệ với "Nó".

Bởi vì thi thể bạn cùng phòng ngã từ cửa phòng ký túc xá, khớp xương bánh chè bị bẻ vặn vẹo, trên bụng có vài vết thương to đùng, ruột rơi đầy đất. Trên người hắn có rất nhiều vết thương chí mạng, đó là do bạn học mà hắn gϊếŧ chết để lại. Mà không hiểu tại sao với tình trạng như vậy, hắn có thể một mình lái xe cả tram cây số trở về trường học, chuẩn xác về được cửa phòng ký túc xá, vẫn kịp thời để lại di ngôn.

Không, cách giải thích này quá kỳ lạ. Bởi vì theo kết quả khám nghiệm tử thi, bạn cùng phòng đã chết vào ba ngày trước rồi.

Cái người hào hứng, cố kì kèo Thành Hạ tham gia buổi dã ngoại đã sớm chết rồi!

Thế giới này có những thứ Thành Hạ không thể giải thích được, những thứ dị thường xảy ra mà không có nguyên nhân.

Tất cả đều rất kỳ lạ nhưng cảnh sát cố tình phớt lờ đi di ngôn của bạn cùng phòng, trong tiềm thức của họ ngầm hiểu, đó là bất lực, lấy việc tự sát để kết luận mọi thứ. Thành Hạ không nghĩ vậy, cho dù biết "Nó" tồn tại cũng không dám nói nhiều. Bởi vì Thành Hạ hiểu, bản thân mình rất nhỏ bé, hắn không có năng lực để chống lại thế lực mà khoa học không thể giải thích.

Sự việc cứ thế qua đi, nhưng Thành Hạ quyết tâm vì khoa học phấn đấu hơn nữa.

Mỗi khi nhớ đến thảm trạng của bạn cùng phòng, Thành Hạ đều lạnh run cả người.

Nhà khoa học ở thế giới này thuộc về nghề cao quý, mưu đồ thăm dò chân lý càng làm con người chết vì điên cuồng.

Sau sự dũng cảm khi chứng kiến mười tám bạn học tử vong chỉ còn lại sự khϊếp sợ, so với việc nhìn từng khối thi thể trên ảnh chụp thì việc nằm chờ chết già trên giường còn dễ chấp nhận hơn, vì thế Thành Hạ không đắn đo từ chối đào tạo chuyên sâu ở đại học C của nước M.

Hắn chỉ muốn sống yên bình kiếm tiền, trở thành một người bình thường xây dựng sự nghiệp thành công...

...

"Thành Hạ!" Phía xa có người gọi hắn.

Thành Hạ quay đầu lại, một cô gái xinh đẹp, mái tóc dài chạy về phía hắn.

Đây là Lệ Hoa, trong sáng đáng yêu, là tình nhân trong mộng của rất nhiều nam sinh.

"Có chuyện gì." Thành Hạ cúi đầu nhìn vai nhỏ của cô gái.

Cô gái xinh đẹp ngẩng đầu, giống như con nai ngoan ngoãn, chớp đôi mình trong sáng nói: "Thành Hạ, buổi chiều có rảnh không?"

"Buổi chiều tôi có hai cuộc phỏng vấn, phỏng vấn xong mới rảnh."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ lên: "Vậy thì...Chúng ta có thể đi viện bảo tàng tham quan được không? Gần đây có một người nước E mở triển lãm ở bảo tàng, nghe nói ở đó có rất nhiều đồ vật hay lắm."

Viện bảo tàng? Chuông cảnh báo trong đầu Thành Hạ vang lên, đây chính là nơi thống kê nguy hiểm nhất, không nơi nào có thể so được!

"Buổi tối lớp chúng tôi sẽ liên hoan, chỉ sợ không có thời gian, không bằng..."

"Thành Hạ, tôi có thể cùng cậu đi liên hoan với lớp được không!" Thành Hạ chưa nói xong, Lệ Hoa đã vội vàng ngắt lời hắn. Hai tai cô nắm chặt đặt trước ngực, đôi tay hơi run, mặt đỏ bừng.

Bởi vì lời tỏ tình đột ngột, Thành Hạ im lặng một lúc.

Lúc sau mới nói: "Rất xin lỗi."

Tươi cười trên mặt Lộ Hoa biến mất, vành mắt đỏ lên, quay người chạy đi.

Thành Hạ thở dài, mang balo vào quán cà phê, chuẩn bị mở video phỏng vấn.

Hắn không bị một Lệ Hoa hồn nhiên tươi cười tác động, nếu tính cả tuổi đời trước, bây giờ hắn đã sớm qua tuổi bốn mươi. Cô gái trẻ đẹp rất tốt nhưng tâm hồn quá chênh lệch...

Từ sau sau bước vào thế giới này, hắn chưa bao giờ gặp người nào làm mình rung động.

...

Phỏng vấn đầu tiên là một công ty nhà nước, có lẽ nhận ra mình không đáp ứng được tiền lương mà Thành Hạ đưa ra, nên bộ phận HR rất nhanh kết thúc phỏng vấn.

Cuộc phỏng vấn thứ hai đến từ doanh nghiệp tư nhân, chỉ cần làm tốt, tương lại có thể nhận lượng một tram vạn. Bộ phận HR rất vừa lòng với hắn, hai bên trò chuyện vui vẻ.

Trên video là một người phụ nữ trung niên, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc uốn cong xinh đẹp: "Vì sao lại không học chuyên sâu?"

Thành Hạ bình tĩnh trả lời: "Lúc trước cũng có suy nghĩ như thế nhưng người trẻ tuổi bây giờ có rất nhiều áp lực, không chỉ phải nuôi gia đình còn phải nuôi bố mẹ già. Học chuyên sâu có rủi ro, mà tôi cũng chưa suy nghĩ bản thân sẽ học chuyên sâu về ngành gì cả, còn không bằng ra xã hội làm việc vài năm."

"Đại học C nước M là trường top một thế giới, bao nhiêu người muốn đi mà không được, thế mà cậu lại từ chối." Người phụ nữ che miệng cười.

"Đến bây giờ tôi vẫn không nghĩ ra mình có gì nổi trôi để được các giáo sư đại học C chú ý."

"Rất tự tin đấy."

Thành Hạ cười nói: "Không, tôi nói thật, bởi vì người giỏi hơn tôi có rất nhiều."

"Tại sao cậu lại chọn công ty chúng tôi?"

"Nếu đủ đáp ứng tiền lương của tôi."

Nhân viên HR sắp xếp lại hồ sơ trên bàn, ý buổi phỏng vấn hôm nay sắp kết thúc.

Cô chớp chớp mắt với Thành Hạ: "Tôi biết cậu là người giỏi như thế nào, có rất nhiều công ty lớn muốn mời cậu. Có thể nói chúng tôi rất quan tâm cậu, nên mới vừa đủ đáp ứng con số của cậu."

"Cảm ơn, hy vọng có thể trở thành đồng nghiệp."

...

Buổi tối, trong lớp còn lại mười mấy người đặt một bàn, muốn quên đi thảm kịch đã xảy ra, mỗi người đều hào hứng uống.

Sau khi kết thúc, Thành Hạ sắp xếp cho những người uống say, bảo họ phải chăm sóc cho nhau, phải quay về ký túc xá an toàn.

Lớp trưởng đi đến vỗ vai Thành Hạ, mở miếng nói: "Đừng bận tâm chúng tôi, nghe nói cậu từ chối tỏ tình của hoa khôi? Tên nhãi nhà cậu đừng không biết trời cao đất dày như thế, bên cạnh có người phù hợp thì đừng bao giờ buông tay. Cuộc đời ngắn ngủi không được mấy năm, bỏ lỡ nhau rất đáng tiếc."

Thành Hạ không trả lời, lớp trưởng nhíu mày: "Thành Hạ, nói thật ba năm qua tôi vẫn không hiểu được cậu. Cậu xuất sắc, mọi người đều nhận thấy, nhưng cậu..." Lớp trưởng buông bực gãi đầu, "Giống như người qua đường đứng xem, không thân thiết với ai cả!"

Thành Hạ sửng sốt, lớp trưởng vắt áo khoác trên vai, không quay đầu lại nói: "Chúc tiền đồ như gấm."

Thành Hạ đứng trong bóng đêm nhìn mọi người rời đi, trong lòng có chút hụt hẫng.

Lúc này, có chuông điện thoại vang lên.

"Có phải Thành Hạ không?"

"Anh là...Cảnh sát Tôn?"

"...Có chuyện tôi nghĩ cậu biết vẫn tốt hơn."

Tâm trạng Thanh Hạ căng thẳng, bỗng trở nên lo lắng.

Giọng nói cảnh sát Tôn lộ rõ sự mệt mỏi, nói tương đối nhỏ qua điện thoại thoại: "Cậu có quen Lệ Hoa đúng không? Đêm nay, nữ sinh này nhảy song tự sát, mọi người bảo giữa trưa cô ta có tỏ tình với cậu, cậu không đồng ý..."

"Cảnh sát Tôn, tôi..."

"Cậu không cần giải thích, Lệ Hoa nhảy sông có người phát hiện, cứu lên bờ đã không còn hô hấp, trên người đã nổi đầy thi ban."

Im lặng một lúc lâu, cảnh sát Tôn hình như đang hút thuốc, trong điện thoại thở dài một hơi.

"Pháp y giám định cô ấy đã tử vong ít nhất hai ngày, nguyên nhân là gì thì không rõ."

Thành Hạ ngơ ngân đứng ven đường, hình ảnh Lệ Hoa tươi cười hồn nhiên lướt qua trong đầu hắn, hắn không thể tin được đối phương đã chết.

Hắn từ lời mời bạn cùng phòng đi chơi, mấy ngày sau bạn cùng phòng chết ở cửa ký túc xá.

Hắn từ chối lời tỏ tình của Lệ Hoa, đêm cùng ngày Lệ Hoa nhảy song tự tử.

Điều đáng sợ nhất ở đây là, hai người đều chết nhiều ngày trước rồi...

Thành Hạ bỗng nhiên nhớ đến gì đó, vội vàng lấy điện thoại tìm tin tức giáo sự của đại học C.

Tin mói nhất là: "Giáo sư nổi tiếng H.C của đại học C nước M, đã qua đời vì bệnh tim."

Nhìn vào ngày giáo sư H.C qua đời, Thành Hạ bỗng buồn cười.

Hắn tức giân đấm mạnh vào cột điện, cắn chặt môi đến chảy máu, bây giờ đã hiểu câu di ngôn của bạn cùng phòng nghĩa là gì...

Nó đang tới.

Vì hắn mà đến!

...

Giống như khẳng định suy luận của Thành Hạ, điện thoại của hắn một lần nữa vãng lên, là một số lạ.

Thành Hạ do dự một lúc không dám nhận, nhưng dãy số này bám riết không tha, lại gọi lại lần nữa.

Cuộc gọi nhỡ (2)

Cuộc gọi nhỡ (3)

...

Chuông điện thoại vang lên không ngừng, nếu hắn không nhận sẽ không dừng.

Thành Hạ cố bình tĩnh đứng ở đầu đường, suy nghĩ thông suốt, nhận điện thoại.

"Xin hỏi, có phải Thành Hạ không ạ?"

"Anh là?"

"Tôi là quản lý nhân sự công ty K, lúc trưa đồng nghiệp của tôi có phỏng vấn anh..."

Thành Hạ lạnh nhạt ngắt lời hắn: "Cảm ơn, tôi không có dự tính đến quý công ty."

"Từ từ! Lương một năm 50 vạn!"

"50 vạn cũng không được!"

"Một tram vạn!"

"Cái gì!"

Đối phương cố gắng hết sức nói: "Một trăm vạn! Anh Thành, anh nhất định phải vào công ty!"

Thành Hạ nhăn mày, một tram vạn cũng không phải là số nhỏ, làm sếp mười năm cũng khó có thể đạt được con số đó một năm.

"Vì sao?" Thành Hạ hỏi.

Đối phương ấp úng trong điện thoại cả buổi, có vẻ rất khó nói.

"Không nói thì tôi cúp."

"Đừng! Lúc nãy Tổng giám đốc nhìn qua hồ sơ của anh, rất hài lòng với anh. Sếp thiếu một trợ lý, nói bất cứ giá nào cũng phải mời được anh!" Nhân viên bên nhân sự sắp khóc đến nơi, "Anh Thành, anh phải thông cảm cho tôi, tôi sức người có hạn, vì mua phòng tôi còn phải cõng một khoản nợ kếch xù. Nếu sếp thấy tôi không mời được anh, thì ngay mai tôi phải cút khỏi công ty!"

Thành Hạ không còn lời gì để nói.

"Anh nên mạng sếp của mình đi bệnh viện khám sức khỏe đi, xem hắn có phải là con người hay không?"

"Sao ạ?" Đối phương không hiểu hỏi lại.

Thành Hạ thở dài: "Được rồi, tôi tự mình đến xem."

"Thật tốt quá! Ngài nhận lời rồi sao?" Nhân viên phòng nhân sự nhẹ nhàng thở ra, dùng kính ngữ nói chuyện.

"Tôi sáng mai bay tới thành phố L."

"Sáng mai? Không, anh Thành, bây giờ phi cơ riêng đang ở sân bay đợi anh."

"..."

"...Anh Thành?"

Thành hạ rất muốn nói từ "làm chết hắn"...

"Bảo sếp của mấy người rửa sạch mông đi chờ ông đây đến, ông đây nhất định làm chết hắn!"

Tức giân cùng với men say, Thành Hạ không mang theo bất kỳ thứ gì, gọi xe đến sân bay.

Ở sân bay có mấy người đang đợi hắn, nhìn thấy hắn đến như trút được gánh nặng, gương mặt tươi cười chào đón.

"Anh Thành, để ý dưới chân."

"Anh Thành, mời anh thắt dây an toàn."

"Anh Thành..."

Thành Hạ thấy rất phiền, đeo bịt tai lên khó khăn tiến vào giấc ngủ.

Sau khi tỉnh dậy, máy bay sắp hạ cánh.

Hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi đến khoang cửa hít một hoi thật sâu.

Không khí thành phố L oi bức, ẩm ướt, làm người ta thấy khó thở.

"Anh thành, sếp tổng đến." Có người phía sau nhắc nhở.

Thành Hạ nhìn về phía trước. Trong đêm tối, có người bị mọi người vây quanh, đăng đứng yên nhìn hắn.

Khi cùng người nó chạm ánh mắt, Thành Hạ cảm thấy khó chịu che ngực...

Trong lòng hắn như có viên đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng, ở trong tim hắn rung động.
« Chương TrướcChương Tiếp »