Chương 3: Ép đến gần (phần 1)

""Cậu còn muốn làm ở chỗ này không vậy?"" Các nhân viên phục vụ đứng xếp hàng trong hành lang, tiếng quản đốc chửi rủa vang lên trên đỉnh đầu Trình Diệp Xuyên: ""Không muốn làm thì cút ngay cho tôi!""

Một chồng giấy đập thẳng vào mặt Trình Diệp Xuyên: ""Tự cậu nhìn đi, từ lúc khách đặt hàng đến lúc đưa hàng mất mười phút, cậu là đi quỳ hay bò tới?""

Tóc mái Trình Diệp Xuyên được vén lên, xốc xếch ở trên mặt, cậu mím môi ngọ nguậy hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ nói ra ba chữ ""Thật xin lỗi"".

""Nếu như hôm nay cậu bị khách khiếu nại thì ngay cả cơ hội nói ra ba chữ đó cũng không có."" Quản đốc hung tợn mắng: ""Hoặc là phạt nửa tháng tiền lương, hoặc là bây giờ cút đi ngay.""

Cút đi ngay là mấy từ uy hϊếp quản đốc thích dùng nhất, cũng là điểm yếu chí mạng của Trình Diệp Xuyên.

Bởi vì cậu rất khó tìm được một công việc khác có phần tiền lương như vậy, còn cho phép cậu mười giờ đêm mới tới làm việc.

Vì kiếm tiền, cậu sắp xếp liền mạch cho mình ba công việc, trừ mấy tiếng ban ngày để ngủ ra thì một giây đều bận bịu chạy đôn chạy đáo.

Trình Diệp Xuyên nắm chặt ống quần áo bên cạnh, như muốn nói ra hai chữ ""Nghỉ việc"".

Nếu Cảnh Hoàn đã tìm được cậu thì chắc chắn sẽ không cho cậu bình an vô sự ở lại nơi này, rời đi cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng nghĩ đến ngày phát tiền lương cuối tháng chỉ còn cách hai ngày, cuối cùng Trình Diệp Xuyên vẫn cúi thấp đầu xuống đất, nhỏ giọng nói: ""Tôi biết lỗi rồi, nguyện ý chấp nhận xử lý.""

Bộ dạng quả cà mềm này càng kí©h thí©ɧ tinh thần của quản đốc, gã khinh miệt vỗ tay một cái, hét lên: ""Được rồi, hôm nay tất cả mọi người đều được tan việc trước giờ. Tất cả những phòng riêng tầng này đều do Trình Diệp Xuyên quét dọn.""

Những người phục vụ đứng xếp hàng cạnh nhau phát ra tiếng thở dài, nhưng cũng không có người đứng ra nói chuyện thay mặt Trình Diệp Xuyên.

Bọn họ đều biết quản đốc không thích Trình Diệp Xuyên, lý do rất đơn giản, cậu không biết nịnh hót, cũng không hiểu cách nịnh hót, mỗi ngày đều treo một bộ mặt nặng nề nhăn nhó, là người khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy không vừa mắt.

Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, không hẹn mà cùng cúi đầu rời đi, chỉ có ánh mắt của Lưu Quang lóe lên sự đồng cảm. Nhưng cậu ta cũng không dám đắc tội với quản đốc, chỉ có thể theo nhịp bước của mọi người mà rời đi.