Bên cạnh bàn đọc sách là tivi, máy vi tính, thậm chí còn có cả máy chiếu, các loại trang bị đầy đủ đều bày trước mặt cậu, mặc cho cậu lựa chọn.
Thảm dưới chân mềm nhũn, trải toàn bộ mặt đất, đi phía trên vô cùng không chân thật. Ánh mặt trời rọi trên ban công rộng rãi chiếu vào trong toàn bộ căn phòng nhưng chiếc đèn pha lê hai lớp phía trên đầu vẫn sáng rực.
Trình Diệp Xuyên sợ giày của mình sẽ làm bẩn thảm, thận trọng cởi giày ở cửa, có chút cố gắng lui về sau, chân trần kéo hành lý vào trong phòng.
Quần áo của cậu trong một năm chỉ có vài bộ, căn bản không cần tủ quần áo. Nửa rương hành lý chứa gần như là toàn bộ sách giáo khoa của cậu.
Trình Diệp Xuyên rón rén đi đến trước tủ sách, kiễng chân nhét sách vào.
""Sao rồi công tử Trình, chỗ này có vừa mắt cậu không?"" m thanh của Cảnh Hoàn bất thình lình vang lên.
Nghe thấy âm thanh này, Trình Diệp Xuyên ngơ ngẩn trong thoáng chốc, tay cầm sách run lên, trực tiếp đánh rơi sách xuống đất.
Ánh mắt của Cảnh Hoàn như mũi nhọn, không cần quay đầu lại, cậu cũng cảm nhận được sau lưng có dao đang đâm tới.
""Nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy sao? Mẹ nó mới ngày đầu tiên mà cậu đã không coi trọng tôi rồi đúng chứ?"" Cảnh Hoàn ép từng bước tới gần: ""Nếu không có chị gái kéo cậu vào, cậu nghĩ cậu là thứ đồ gì?""
Trong lòng Trình Diệp Xuyên run sợ xoay người, cơ thể hướng về phía Cảnh Hoàn, nhưng đầu vẫn không dám ngẩng lên.
Bước chân của Cảnh Hoàn không nhanh không chậm, khoan thai bước tới: ""Không biết trả lời lại sao? Tên câm?""
Miệng của Trình Diệp Xuyên bị mình cắn trắng bệch: ""Phòng tốt lắm... Cảm ơn...""
Rõ ràng Cảnh Hoàn ngẩn người ra một chút, hắn nói đến câu thứ ba rồi mà người này mới trả lời đến vấn đề đầu tiên, hắn cười lạnh nói: ""Không cần khách khí, tôi ở cách vách cậu.""
Gương mặt Trình Diệp Xuyên nhất thời tái nhợt, cậu làm sao cũng không nghĩ tới mình và người trước mắt này chỉ cách nhau một bước tường, sớm chiều sống chung.
Nhìn vẻ mặt quẫn bách của Trình Diệp Xuyên, trong lòng Cảnh Hoàn dâng lên một sự thoải mái, hắn không muốn buông tha tiếp tục bổ sung: ""Tầng này, về sau chỉ có hai người chúng ta.""
""Tại... Tại sao?"" Trình Diệp Xuyên cả kinh bật thốt lên.
""Bởi vì nơi này, là, nhà, tôi.""
Nhìn hành lý bày bừa dưới đất, chăn gối cùng sách vở hỗn loạn chồng lên nhau, Cảnh Hoàn châm chọc nói: ""Phòng này trong nhà chúng tôi mấy chục nghìn một mét vuông, không phải cho cậu dùng để giả vờ tả tơi.""
""Nhưng thứ này đều là hành lý của tôi, không phải...""
Ngay khi lời biện bạch mới vừa vang lên đã bị Cảnh Hoàn bá đạo cắt ngang, hắn chê bai đá đá rương hàng lý đã có chút phai màu: ""Lúc cậu tới có khử trùng cho đống rác này không vậy? Đừng mang đồ lộn xộn gì tới để lây vi khuẩn cho nhà tôi.""