Nghĩ đến cảnh ngày mai vào giờ này, Cảnh Vĩnh Đức lại nắm tay một người phụ nữ khác, chóp mũi Cảnh Hoàn chợt đau xót, hắn khẽ chùi chóp mũi mình, quật cường nhìn trần nhà, ép hơi nước trong mắt phải tan đi.
Không phải hắn ủy khuất, chỉ là có hơi nhớ mẹ.
""Diệp Xuyên lại đây, sau này đây chính là phòng của cậu , cậu xem xem nếu như có nơi nào không hài lòng thì trực tiếp nói với anh...""
m thanh của Cảnh Vĩnh Đức thổi ngang qua cửa phòng, Cảnh Hoàn lập tức nhanh nhạy vểnh tai lên.
m thanh rất nhỏ, nghe không quá chân thật, mơ hồ là tiếng nhỏ nhẹ thì thầm của Trình Diệp Xuyên: ""Em không cần... Không cần phòng lớn như vậy, có thể ngủ là được rồi...""
Cảnh Vĩnh Đức cười khanh khách bước ra, ông ta từng gặp qua vô số người, liếc mắt cũng biết đứa bé Trình Diệp Xuyên này nhát gan hướng nội. Là một người có bị bắt nạt cũng không dám phản kháng.
Ban đầu quyết định cưới Trình Diệp Vãn cũng là vì coi trọng tính cách đơn thuần của hai chị em bọn họ, làm người biết điều, tránh cho ngày sau gây ra một đống rắc rối ở bên ngoài, ông ta cười ha hả nói: ""Sau này nơi đây chính là nhà của cậu, ngôi nhà mà gia đình chúng ta ở phải là ngôi nhà tốt nhất, vào xem rồi sẽ không muốn bước ra.""
Tiếng cười mềm mại của Trình Diệp Vãn vang lên: ""Diệp Xuyên, đừng sợ... Chúng ta vào xem trước một chút...""
Một nhà ba người ngoài cửa vô cùng hài hòa, tựa như bọn họ mới là một gia đình thật sự, mà hắn chỉ là một người ngoài hèn mọn ngủ lại.
Cảnh Hoàn cho rằng mình đã gặp qua một người mẹ kế ác độc, đã được tôi luyện không còn chút gợn sóng nào. Nhưng khi có người khác kéo thêm người vào ở, trong lòng hắn vẫn không khỏi có một chút chán ghét.
Nhất là Trình Diệp Vãn, chỉ cần nghe thấy âm thanh của cô, nhớ tới gương mặt cố ra vẻ yếu ớt lại giả nhân giả nghĩa, hắn như muốn phát điên lên đến tận trời cao, hận không thể trực tiếp xé toạc da mặt dối trá của cô ra.
m thanh trên hành lang dần dần chỉ còn lại của Cảnh Vĩnh Đức và cô gái kia, trong lòng Cảnh Hoàn ước tính Trình Diệp Xuyên hiện giờ hẳn là đang ở trong phòng của mình.
Ánh mắt hắn hơi động một cái, chờ tiếng bước chân của hai người hoàn toàn biến mất, hắn nhanh chóng đẩy cửa phòng ra, một bước vọt đến trước cửa phòng Trình Diệp Xuyên.
Trình Diệp Xuyên đang cứng đờ trước cửa, sững sờ nhìn một căn phòng lớn như vậy.
Quả thật đúng như lời Cảnh Vĩnh Đức nói, mọi thứ đều có sẵn. Trong cuộc sống của một người bình thường, căn phòng lớn như vậy có giá trị bằng cả một ngôi nhà.
Cậu bước vào một phòng thay đồ đơn giản, nó còn to hơn căn phòng trước kia của cậu một vòng. Kệ sách làm bằng gỗ nguyên chất, chiếm hết một nửa mặt tường, cậu còn không thể lấp đầy nó với tất cả những cuốn sách cậu đã đọc trong đời.