Chương 28: Mẹ kế (phần 4)

Trình Diệp Vãn càng hèn mọn, Cảnh Hoàn càng cảm thấy cô giả tạo.

Rõ ràng là rắp tâm quyến rũ bố hắn trước, còn nhất quyết giả vờ làm bạch liên hoa, hắn ghê tởm cầm bát đi: ""Đừng dùng đũa của dì chạm vào tôi.""

""Mày đủ chưa!??"" Tiếng rống giận đột nhiên nổ lên, tay của Trình Diệp Vãn treo giữa không trung, thức ăn trực tiếp rơi trên bàn cơm.

Cảnh Vĩnh Đức ném bát đũa đi, hét lớn: ""Con mẹ nó ông đây đã nói với mày thế nào? Tao đã quyết định cưới Trình Diệp Vãn, cô ấy chính là nữ chủ nhân của nhà họ Cảnh, là mẹ kế của mày.""

Mối quan hệ giữa vợ sau của Cảnh Vĩnh Đức và Cảnh Hoàn có thể nói là ngươi chết ta sống, khi gia đình lăn lộn sau bao rắc rối, ông ta không muốn gặp phải loại cục diện này, trực tiếp thốt ra những lời lẽ ác độc: ""Nhớ cho kỹ, từ nay về sau trong cái nhà này, mày không tôn trọng Diệp Vãn chính là không tôn trọng tao!""

Cảnh Hoàn tức giận hai mắt đỏ lên, hắn đẩy ghế ra, trực tiếp đứng lên cãi lại: ""Tôi tôn trọng bố? Vậy bố con mẹ nó có tôn trọng tôi không??""

""Tôn trọng??"" Cảnh Vĩnh Đức nhổ nước bọt: ""Mày mẹ nó còn nói tôn trọng với tao?? Cái nhà này là của tao, ông đây muốn cưới ai vào cửa có cần mày phải đồng ý không!??""

Trước mặt một người ngoài mới quen biết nhau chưa đầy một tháng, bố hắn lại nói ra những lời châm chọc như vậy, giẫm mặt mũi của con trai mình ở dưới chân, đáy lòng Cảnh Hoàn lạnh phát đau.

Cảnh Vĩnh Đức nói đúng, cái nhà này là của ông ta, hắn có là thứ đồ gì.

Nhiều năm như vậy, ngoài việc cho hắn tiền và tìm mẹ kế thì chỉ có nhục mạ vô tận. Chê hắn vô học, trách hắn bỏ bê sự nghiệp, không cho hắn mặt mũi.

Cảnh Hoàn chỉ muốn chỉ vào đầu mình mà hỏi, kể từ khi mẹ hắn qua đời, cái người mà hắn gọi là bố đã ở đâu trong những buổi họp phụ huynh, những ngày sinh nhật, buổi lễ tốt nghiệp hay những trường hợp cần đến người nhà.

Nhưng hắn sẽ không mở miệng.

Hắn biết, cho dù không có Trình Diệp Vãn, cũng sẽ có người đàn bà khác.

Cảnh Hoàn không giận, ngược lại còn cười, giống như vừa nghe được một câu chuyện rất buồn cười, hắn khoa trương cúi người cười: ""Đúng, bố nói đúng. Cái gì cũng đều là bố, chỉ có tôi là bố tùy tiện bất ngờ bắn ra!""

Hắn một cước đạp ngã chiếc ghế ngồi xuống đất, xoay người lao lên lầu hai, đóng sầm cửa phòng phát ra một tiếng nổ vang to lớn.

Tay chân Trình Diệp Vãn luống cuống nhìn Cảnh Vĩnh Đức, ủy khuất muốn bật khóc. Cô đã vô cùng cẩn thận, căn bản không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Cảnh Hoàn nổi điên đến vậy.

""Đừng để ý đến nó, em cứ coi như nó bị điên, sau này cách xa nó ra một chút là được."" Cảnh Vĩnh Đức đau lòng ôm Trình Diệp Vãn, trấn an nói: ""Nếu anh đã quyết định cưới em thì sẽ bảo vệ em thật tốt, có anh ở đây, em không cần phải sợ gì cả.""

Tranh chấp trước mắt bùng nổ quá đột ngột, Trình Diệp Xuyên sợ đến nỗi tim cũng muốn ngừng đập. Trong miệng cậu vẫn còn ngậm nửa miệng cơm chưa nuốt xuống, run run cầm đũa như đang ngồi bàn chông.

Sự thật đẫm máu nhắc nhở cậu, cuộc sống giống như cơn ác mộng từ hôm nay trở đi mới tính là bắt đầu.