Người chết rõ ràng là người quan trọng với anh, nhưng người nóng lòng trả thù và muốn đòi lại công bằng là gã. Chỗ đứng của Trình Ưng vừa vặn quan sát rất rõ bờ vai của gã. Người anh em chí cốt này, gã lúc nào cũng gánh vác trách nhiệm và chính nghĩa to lớn vậy sao?
Triệu Thập Kính không muốn mọi việc đi quá xa đến mức không thể vãn hồi, chủ động giắt súng lại bên hông, giơ hai lòng bàn tay về phía trước:
"Chúng ta nhất định phải một sống một còn sao... Đừng giằng co như thế này được không?"
Kiều Bác hạ thấp tầm súng, nghiêm túc đanh mặt hỏi:
"Chính nghĩa mà cậu bảo vệ là gì?"
Người đối diện chẳng cần suy nghĩ thiệt hơn, thẳng thắn trả lời rất nhanh:
"Đòi lại công bằng cho kẻ yếu."
Gã nhếch môi cười khẩy, chất vấn ngay tức thì:
"Vậy là kẻ yếu được cậu đòi lại công bằng, còn kẻ mạnh phải tự mình giành lấy? Chính nghĩa của cậu là nếu kẻ yếu lỡ tay bắn chết người thì không tính là tội? Chính nghĩa của cậu là kẻ yếu được lấy hàng lậu đem bán trên thị trường lậu bỏ túi riêng?"
Đứng trước lời buộc tội của Kiều Bác, Triệu Thập Lang như con cún bị đạp trúng đuôi, cả người anh ta gồng lên căm phẫn, hướng họng súng về phía ngực của Trình Ưng:
*Đoàng*
Lần này, không còn ai kịp chắn trước họng súng của hắn nữa rồi. Haha...
Trình Ưng cau mày, phản ứng nhanh gần như cùng lúc, đem viên đạn cuối cùng trong khẩu súng bắn về phía bụng hắn.
*Đoàng*
Lần này, không kẹt đạn nữa...
Mộc Mộc, đợi anh...
Vùng máu đỏ tươi từ vai phải trong phút chốc đã ướt đẫm một bên áo, Trình Ưng cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mờ dần đi. Có lẽ anh thật sự chưa đủ mạnh...
Chưa đủ mạnh để bảo vệ Chu Mộc...
Chưa đủ mạnh để gϊếŧ chết kẻ thù của mình...
Vào khoảng khắc quyết định, chút lương tâm cuối cùng của anh lại trỗi dậy... Đem họng súng chệch xuống bụng hắn thay vì ghim thẳng vào tim.
Người anh em, tôi không muốn anh vì tôi mà mất hết tình nghĩa với Triệu Thập Kính.
Tôi biết anh ta cũng có ý nghĩa gì đó với cả thanh xuân của anh.
Tôi không muốn vì tôi mà tay anh nhuốm máu.
Xin lỗi, Chu Mộc... Nếu lần này anh không thể đến bên em... Anh nhất định sẽ đem tên khốn Triệu Thập Lang đó giày vò đến sống dở chết dở mới thôi.
Trước khi Trình Ưng hoàn toàn mất đi ý thức, bên tai anh còn vang vảng nghe tiếng nói ai oán của Kiều Bác trên đỉnh đầu mình:
"Triệu Thập Kính, nếu Trình Ưng chết, em họ của cậu cũng phải bồi táng cùng!"
--------o0o---------
Chẳng biết định mệnh trớ trêu thế nào, Trình Ưng quả thật đã được Kiều Bác giành giựt từ quỷ môn quan trở về.
Nhìn thấy người anh em chí cốt túc trực bên giường, Trình Ưng nhếch môi cười cay đắng! Xem như... Tôi chỉ còn một mình anh là người thân thôi.
"Đi cùng tôi đổi môi trường sống, đi hóng gió ở thành phố Z, thế nào?"
Trình Ưng nằm trên giường bệnh, đờ đẫn vô hồn đáp lại: "Đi đâu mà chẳng như nhau... Tùy anh sắp xếp!"