Triệu Thập Kính đến, vừa trao đổi vừa chất vấn gã. Trình Ưng đứng một bên, ngoài việc trừng trừng dán mắt vào tên em họ đáng chết kia ra thì gần như chẳng làm bất cứ điều gì khác.
Anh tự hỏi tại sao lúc đó anh không nổ súng bắn trả hắn.
Anh tự hỏi tại sao lúc đó lại chọn cách chạy trốn như những con chuột cống hèn nhát!
Kiều Bác gầm lên từng chữ, gần như đem hết nỗi oán thán trong đáy lòng của Trình Ưng nói hết ra:
"Vậy phải hỏi Triệu Thập Lang kia... Buôn phim lậu thì có phải đáng bị tử hình không? Chống người thi hành công vụ? Chu Mộc chỉ mới 21 tuổi - đến cả gà còn không dám gϊếŧ, đầu cá còn không dám đập! Thân là cảnh sát, cậu ta có chịu trách nhiệm về tính mạng của người khác trước đầu súng kia không? Anh em của cậu là anh em, anh em của tôi là cỏ rác hả?"
Triệu Thập Lang mếu máo, giả vờ run run tội nghiệp nói:
"Em... Chỉ là lỡ tay... Cậu ta tự chạy đến... chặn ngang họng súng của em nhắm về Trình Ưng..."
BJ nhíu mày, rõ ràng là không chấp nhận được câu giải thích xuề xòa đó.
"Lỡ tay?"
*Đoàng*
Viên đạn cắm sâu vào cổ tay của Triệu Thập Lang, hắn ta phản xạ không kịp, đem tay trái ôm tay phải cầm máu, khẩu súng trên tay hắn ta rơi cạch xuống đất.
Trình Ưng lạnh lùng nhìn, đáy mắt đã sớm nhuộm lấy màu hận thù và chết chóc:
Chưa đủ... Ngươi đau như thế... so với cái chết của em ấy... Chưa đủ!
Triệu Thập Kính bất ngờ khi Kiều Bác nổ súng về phía em họ anh ta. Trước mặt bao nhiêu đồng đội của sở cảnh sát, anh ta đứng chắn ngang phía trước người em của mình, trừng mắt lườm nguýt người đối diện:
"Kiều Bác!!!!"
Đừng như vậy, đừng hắc hóa triệt để. Đừng chạm đến giới hạn cuối cùng giữa chúng ta!
Kiều Bác đọc được nỗi đau và sự khó xử trong ánh mắt đó. Nhưng... muộn rồi...
Tính mạng của Chu Mộc không thể cứu vạn nữa...
Người chết không thể sống lại.
Kẻ phải trả giá, thì nhất định không thể nhắm mắt cho qua.
Đáy mắt gã nhuốm hẳn một màu đen của hận thù, cất giọng giễu cợt và xuề xòa giải thích:
"Tôi lỡ tay cướp cò đấy!"
Anh ta nghẹn lời: "Cậu!!!"
BJ lên giọng:
"Nói anh em của cậu lui xuống! Triệu Thập Lang ở lại. Tôi không muốn đυ.ng đến những người không liên quan."
Triệu Thập Kính không muốn lưỡng bại câu thương, lên giọng ra lệnh:
"Lui xuống!"
Mọi người xung quanh ai cũng lui ra ngoài, để bốn người chĩa súng vào nhau trong trạng thái ngàn cân treo sợi tóc:
"Chúng ta đều có súng, anh và tôi đọ xem đạn của ai nhanh hơn! Là tôi bắn chết Triệu Thập Lang trước hay anh bắn chết tôi trước!"
Từ đầu đến cuối, Kiều Bác luôn ra mặt giúp Trình Ưng.