Ở những buổi tiệc như thế này đương nhiên sẽ xuất hiện rất nhiều người, đặc biệt là những người có địa vị trong giới thượng lưu.Nhưng cũng không vì thế mà Chung Linh lại bỏ qua một người.Xét về địa vị thì người đó không thế sánh với nhà họ Tịch,nhưng cũng được gọi tầng lớp cao quý, bề ngoài không thể khinh thường được.
Người đó không ai khác chính là mẹ của Thẩm Tư Niệm.
Từ đầu buổi tiệc cô cứ canh không có ai là nhìn về phía người phụ nữ đó.Bà luôn khiến cô gợi đến những ký ức tăm tối năm xưa, mà chẳng bao giờ cô muốn nhớ lại.
Cứ tưởng trái đất này rất rộng lớn bao nhiêu, nhưng cho dù cô có đi đến đâu thì cuối cùng người mà cô câm ghét nhất trên đời vẫn đứng ở trước mặt cô, thậm chí còn rất hạnh phúc khi cô chính là quá khứ của đen tối của người đó.
Hoắc Thiếu Tiên từ nãy giờ đứng bên cạnh Chung Linh, thấy cô cứ lâu lâu lại nhìn về mẹ của Thẩm Tư Niệm,trong lòng có chút nghi hoặc bền hỏi nhỏ.
“Em quen bà ấy sao? Bà ấy chính là mẹ của Thẩm Tư Niệm”.
Chung Linh không phản ứng mạnh, cô tỏ ra bình thường ngước lên nhìn anh, lạnh lùng trả lời.
“Em làm gì cao quý mà quen biết với vị phu nhân nhà họ Thẩm được”.
Hoắc Thiếu Tiên nghe cũng ngầm hiểu câu nói mỉa mai của cô,anh khẽ cười.
“Em làm anh hơi sợ đấy, không quen tại sao cứ nhìn bà ấy với ánh mắt lạ vậy?”
"Thì em thấy chướng mắt thôi!"Chung Linh bực bội, tức đến nỗi không thèm để ý ly nước trước mặt là rượu hay nước trái cây mà cô đã cầm lên uống hết.
Hoắc Thiếu Tiên giật mình, vội vàng ngăn lại, cuống quýt nói.
“Này…Em có biết đây là rượu không?”
Đây là loại rượu vang cực mạnh, trên bàn tiệc chỉ có mấy chai để chiêu đãi khách.Tửu lượng anh cũng mạnh, vậy mà khi uống loại rượu này,anh còn không chịu nổi huống hồ gì là cô gái này.
Chung Linh còn nghĩ đang phải trả lời gì với Hoắc Thiếu Tiên thì đúng lúc này cô nhìn Thẩm Tư Niệm đã chạy đến bên mẹ của cô ta, ôm chầm lấy bà tỏ ra mình là một cô con gái ngoan làm nũng với mẹ của mình.
“Mẹ! Con gái của mẹ bị người khác ức hϊếp”.
Bà Thẩm luôn luôn cưng chiều đứa con gái này vô cùng,nghe cô nói vậy trong lòng bà ngay lập tức trở nên lo lắng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Ai mà dám ức hϊếp con gái của mẹ chứ…Duy An sao?”
Thẩm Tư Niệm gật đầu nhanh chóng, lại tiếp tục ôm chầm lấy bà.
Những hình ảnh mẹ con tình thâm này của Thẩm Tư Niệm và mẹ mình, khiến trái tim Chung Linh vô thức khẽ nhói lên,cảm giác rất khó tả.Nó dường như khiến cô không kiềm lại sự uất ức trong lòng, hàng nước mắt cũng ngay lúc này động lên trên khóe mắt của cô.
Tình mẫu tử là như vậy sao? Người mẹ nào cũng rất yêu con mình đúng không?
Nhưng tại sao… Tại sao cô không phải là đứa trẻ đó, cô không có mẹ, cũng chẳng có tình thương từ bà?
Trong ký ức của cô, chỉ có bố…Bố luôn dành tình yêu thương cho cô vô hạn, có lúc bố sẽ đóng vai một người mẹ để làm cho cô vui.Nhưng ông trời cũng nhẫn tâm cướp bố cô đi quá nhanh, khiến cô là đứa trẻ không cha không mẹ khi chỉ mới năm tuổi.
Cả người Chung Linh chợt yếu ớt, cô không thể chịu nổi khi những hình ảnh của hai người họ cứ xuất hiện trước mặt cô.
Chung Linh không nói gì liền quay người đi.
Nhưng đúng lúc cô quay người lại thì đầu cô vô tình đập vào l*иg ngực của ai đó, mùi hương thảo mộc quen thuộc trực tiếp bay vào hai cánh mũi của cô.
Chung Linh ngẩn đầu lên.
Là Tịch Duy An.
“Đi đâu vậy?”
Nét mặt nghiêm nghị của Tịch Duy An cũng đang cúi xuống nhìn cô, giọng nói khá trầm nhưng cũng xoa dịu được trái tim mềm yếu của cô vào lúc này.
Tịch Duy An tinh mắt nhìn ra trong ánh mắt của cô gái này đang có nước.Không lẽ cô đã thật sự rơi lệ sao?
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khóc.
Chung Linh mím chặt môi.
“Chú…”
"Em sao vậy? " Anh cúi thấp người xuống nói khẽ vào tai cô “Đừng gọi chú, ở đây đang có rất nhiều người đang nhìn chúng ta”.
Trái tim Chung Linh bỗng nhiên lúc này cũng nghiên về người đàn ông này.Cô ôm chặt lấy anh,dựa đầu vào vai anh, khẽ hỏi.
“Anh đi đâu từ nãy đến giờ vậy? Anh và cô ta…” Cô bất giác quay đầu nhìn Thẩm Tư Niệm,hai mẹ con cô ta cũng đang nhìn anh và cô.
Tịch Duy An vòng tay siết chặt người con gái này vào lòng,sóng mũi cao vuốt quét nhẹ gương mặt xinh đẹp đã ngà ngà say của cô.
“Em uống rượu sao?”
Chung Linh uể oải gật đầu
“Uống một chút”.
Tịch Duy An thở dài,sau đó bàn tay anh đưa lên đỡ sau gáy cô.Người anh cúi xuống, định hôn một chút lên trên bờ má của cô vì rượu mà trở nên ửng đỏ,anh muốn tận hưởng sự mềm mại của cô vào lúc này.Vậy mà khi anh còn chưa kịp làm gì,Chung Linh lần đầu tiên chủ động khiễng chân lên hôn lên môi của anh trước mặt rất nhiều người.
Cả người Tịch Duy An chợt khựng lại một giây, rồi sau đó anh đương nhiên không tài nào cưỡng nổi sự hấp dẫn này.Anh từ bị động chuyển sang chủ động tấn công đôi môi cô.
Ánh mắt Hoắc Thiếu Tiên lúc này không thể tin những gì đang diễn ra.Khi nãy còn định đến chia cắt hai người này, vậy mà Chung Linh chính là người chủ động, thì anh còn lời nào có thể trách Tịch Duy An được nữa.
Chẳng lẽ cô gái ngốc nghếch này đã động lòng rồi sao?
Sau khi nhìn hình ảnh âu yếm của Tịch Duy An và Dịch Chung Linh xong,Thẩm Tư Niệm liền xì xầm nói với bà Thẩm rằng.
“Mẹ! Mẹ thấy không… Người phụ nữ đó không hề tầm thường, ở đây có tất cả nhiều người mà hai người họ không kiên nệ diễn phim tình cảm ở đây… Thật là chướng mắt”.
Bà Thẩm từ rất lâu cũng đã âm thầm quan sát Chung Linh.Tưởng ai có thể cướp Tịch Duy An ra khỏi con gái của bà, tưởng đâu xa lạ,ai ngờ là người quen.
Được lắm! Nếu đã như vậy,bà xin thề rằng bằng mọi giá cũng sẽ bắt cô ta trả lại vị trí của con gái cưng của bà.
Đúng là trái đất tròn, cuối cùng nó cũng xuất hiện.Càng lớn, nó càng giống cái người đàn ông đã ám ảnh bà trong suốt những năm vừa qua.
Một lát sau, gần như buổi tiệc sắp kết thúc.
Một âm mưu của người nhà họ Tịch cũng rất nhanh chóng được hành động.
Lúc này Chung Linh vừa mới đưa bà nội vào phòng nghỉ,sau đó cô từ trên lầu đi xuống tầng trệt.Khi cô định đi ra ngoài tìm Tịch Duy An, để nói với anh là cô muốn về nhà, thì đúng lúc này khi cô đi ngang một căn phòng.Theo như cô được biết đây là căn phòng chứa rất nhiều rượu quý.
Thật ra trước giờ cô cũng rất thích nghiên cứu về rượu.Thế nhưng hôm nay có lẽ khi nãy cô đã uống một chút rượu,cho nên khá mệt chỉ muốn được về nhà nghỉ ngơi.
Nhưng khi cô chỉ đi được vài bước, bất chợt tai cô liền nghe được tiếng nói của ai đó.
“Sắp xếp rồi phải không? Bây giờ chúng ta hành động đi.Đừng để Duy An nghi ngờ”.
Là giọng nói của Bố chồng cô.
Ông có nhắc đến Tịch Duy An, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến anh.
Hai mắt Chung Linh sáng rực lên.Nếu là chuyện của Tịch Duy An chắc chắn cô cũng có liên quan.Nhớ lại hành động của ông ta trước khi buổi tiệc diễn ra, cô càng phải chắc chắn rằng ông sẽ bày ra chuyện để đuổi cô rời khỏi anh.
Ai chứ, Tịch Bách Nghiêm thì cô càng tin tưởng những suy nghĩ của mình là đúng.
Một giây sau,Chung Linh từng bước nhẹ nhàng đến trước cửa, ánh mắt nhìn vào bên trong.
Bên trong có ba người.Ngoài bố chồng cô, thì còn có hai cha con của Tịch Bách Nghị và Tịch Kỷ Dương.
Đúng là cô không hề đoán sai.Ngay từ đầu ba người này đã cấu kết muốn hãm hại cô.
Lúc này Tịch Kỷ Dương lên tiếng.
“Bây giờ Thư Nguyệt sẽ là người đưa ly rượu đã pha thuốc cho Thẩm Tư Niệm, còn Khả Hinh sẽ đưa cho Chung Linh”.
“Vậy còn Duy An…” Tịch Bách Nghị nhìn qua con trai của mình, liền hỏi.
Nhưng không đợi Tịch Kỷ Dương lên tiếng, Tịch Bách Nghiêm đã nói thay.
“Là vợ của tôi.Duy Ngọc là người rất thích hợp cho Duy An uống thuốc.Nhưng tôi sẽ không nói trong ly rượu này chứa thuốc,Duy Ngọc dù sao cũng rất mềm lòng.Hôm nay, tôi thấy bà ấy cũng có vẻ cũng thích Chung Linh rồi.Nếu để bà ấy biết chúng ta sắp xếp cho Duy An và Thẩm Tư Niệm bên nhau, chắc chắn bà ấy sẽ một mực phản đối”.
Tịch Kỷ Dương gật đầu, lại tiếp tục nói.
“Bác thật sự không thích Chung Linh sao? Nếu muốn đuổi cô gái đó có cần xúc phạm cô ấy như vậy không? Dù sao Chung Linh còn rất nhỏ, còn tương lai…”
Bản chất Tịch Kỷ Dương cũng háo sắc, cũng thích vui chơi giống Tịch Duy An.Nhưng anh chưa bao giờ dùng cách hèn hạ bằng cách chuốt thuốc để cô gái lên giường cùng anh, đều này anh không chấp nhận.Vậy mà nó lại xảy ra khi người bác của anh muốn con dâu rời xa con trai của mình mà dùng đến cách này.
“Chẳng phải cô ta cũng đã lên giường với Duy An rồi sao? Bây giờ tạo cơ hội cho cô ta với người khác cũng đều tốt cho cô ta.Một khi Dịch Chung Linh không còn được sạch sẽ, thì Duy An cũng sẽ từ bỏ cô ta… Cái này chính là cô ta lựa chọn” Tịch Bách Nghiêm trả lời với dáng vẻ lạnh lùng, ông không hề tỏ vẻ ăn năn việc làm mà ông sắp phải làm.
Bên ngoài Chung Linh nghe hết toàn bộ câu chuyện.Bẫm sinh cô có cái đầu cũng được gọi là khá nhạy bén, nên chỉ cần nghe được phân nữa cũng đủ hiểu ba con người này đang toan tính chuyện gì.
Bọn họ định đẩy Tịch Duy An cho người phụ nữ khách, nhưng lại muốn nhục mạ xúc phạm lên người cô.Muốn cô ra đi để lại tiếng xấu.
Thật là nực cười.
Người nhà giàu chẳng lẽ chỉ biết suy nghĩ đến đây thôi sao?
“
Tịch Bách Nghiêm! Ông muốn đuổi tôi đi có cần phải ra tay với con trai của ông không?”
Đầu cô bắt đầu sâu chuỗi lại từng câu nói của ba người họ.
Thì ra suy nghĩ của ông ta chính là một mặc muốn cô ra đi trong sự nhục nhã,cho cô là kẻ phản bội.Mặc khác cũng cho Tịch Duy An chịu trách nhiệm với Thẩm Tư Niệm.Ông ta mời bố mẹ của Thẩm Tư Niệm đến đây, phải chăng muốn tất cả mọi người chứng kiến kế hoạch của ông ta.
Chung Linh bất giác cong môi cười lạnh.
Nếu như ông ta đã muốn như vậy, thì cô sẽ giúp ông ta toại nguyện.
Chung Linh xoay người lại,ánh mắt sắc lạnh đi thẳng ra ngoài.
Nhưng vào lúc này cả ba người bên trong và cả Chung Linh cũng đâu hề biết còn có một người cũng đang nghe lén cuộc nói chuyện quan trọng của ba người.
Thậm chí người đó còn ngồi trong phòng trước khi ba người có mặt,ung dung gác chân lên bàn cầm ly rượu nhâm nhi từng chút một.
Người đó có thể thấy và nghe bên ngoài ba người họ nói gì, nhưng ngược lại thì ba người lại không biết trong căn phòng này còn có một căn phòng bí mật.Và chỉ có duy nhất một người trong nhà biết, vì người này chính là người đã bày ra căn phòng bí mật trong hầm chứa rượu.
Trong bóng tối người đàn ông khẽ cong môi cười vì một kế hoạch hết sức ấu trĩ của người quyền lực trong căn nhà này.
Quả nhiên là một kế hoạch hoàn hảo, nếu có sự tham gia của anh ta trong đó.
Tịch Bách Nghiêm muốn cũng phải hỏi xem anh ta có muốn không chứ!
Ngay sau đó người đàn ông đó bất chợt mở điện thoại ra.Anh ta không phải muốn gọi cho ai, mà là đang nhìn vào tấm hình mà đã được anh cài làm hình nền.
“Bé cưng! Anh xin lỗi… Lần này bố của anh cũng đã giúp anh có được em rồi.Em muốn trách thì hãy trách anh tại sao lại có một người bố như vậy!”
Nụ cười đậm chất xấu xa của anh ta bất chợt hiện lên.