Sáng hôm sau, Doanh Mai và Nam Cung Diệp theo kế hoạch dời đi. Thất vương phủ sẽ nói với bên ngoài rằng hai người đi du sơn ngoạn thủy, dù sao một vương gia nhàn tản và một vương phi bệnh tật cũng không làm nên trò trống gì. Đi theo có Lâm Tứ và Thanh nhi. Doanh Mai cảm thấy nàng và Thất gia thực sự ốm yếu không chịu nổi rồi. Mỗi lần ra khỏi cửa bắt buộc phải mang theo đại phu. Vốn Hắc Ảnh cũng muốn đi theo, nhưng Minh Nhất các đổi mới, sẽ có nhiều vấn đề, nàng để hắn ở lại để tiện liên lạc.
Xe ngựa ra khỏi cổng thành mười dặm thì nghe tiếng vó ngựa vang lên đằng sau. Thái tử Nam Cung Mặc cùng Ôn Trác công tử phi ngựa tiến tới. Nam Cung Diệp kêu dừng xe.
- Thất đệ, ngươi vội vã đi đâu?
- Đi du ngoạn, đại ca thật quan tâm ta.
Nam Cung Mặc bĩu môi. Còn lâu nhá.
- Ha ha, vừa lúc ta cũng đang rảnh, đi cùng với hai người vậy.
Nam Cung Diệp nhìn chằm chằm Thái tử một lượi từ trên xuống dưới, cuối cùng nhàn nhạt phun ra một câu:
- Bản danh sách đó ta đưa cho ngươi mà ngươi có thể rảnh được. Vậy thì... Chậc, chậc. Đúng là ngươi rảnh thật.
Doanh Mai ngạc nhiên, là bản danh sách dịch từ 72 bộ xuân cung đồ của Nam Cung Thành? Nam Cung Diệp gật đầu, đúng thế.
Nam Cung Mặc sờ sờ mũi.
- Cũng không có gì to tát cả. Ta trình lên phụ hoàng, tin tưởng ngài có cách khống chế. Ôn Trác, ngươi trở về đi.
- Thái tử?
Hiển nhiên Ôn đại công tử không nghĩ Thái tử cứ thế bỏ mặc mọi chuyện đi theo họ.
- Ai, sao ngươi phiền phức thế hả? Đi đi, đi đi. Ta không muốn trông thấy bản mặt ngươi nữa.
Người bị ghét bỏ- Ôn công tử: "..... "
Sao hắn lại có một chủ tử như vậy chứ? Ngươi nói xem phu thê người ta ân ái hưởng thụ thế giới hai người, ngươi mặt dày đi theo làm cái gì a. Ô ô, được rồi, không cần trừng nữa. Ta quay về là được chứ gì?
Doanh Mai chau mày, chuyến đi lần này có mục đích cả, nếu để Thái tử biết được, vậy thì... Nam Cung Diệp ngược lại thản nhiên:
- Mặc kệ hắn đi.
Thất gia đã lên tiếng, nàng còn có thể nói gì?
Thái tử Nam Cung Mặc đi tới xe ngựa phía sau, mở rèm trông thấy Lâm Tứ cùng Thanh nhi bên trong, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Lâm Tứ, xuống xe.
- Ta...
- Cút ngay.
Lâm đại phu nào đó rất ủy khuất, chủ tử bắt nạt hắn thì thôi đi, giờ lại thêm một người nữa hả? Đại khái ánh mắt người nào đó quá đáng sợ, Lâm đại phu không thể chịu nổi khí tràng ấy nên đành xuống xe. Cũng không thể lên xe trước quấy rầy chủ tử và vương phi được. Lâm Tứ ngửa mặt lên trời khóc ròng. Hắn đã làm gì? Hắn đã sai ở đâu? Hắn cũng muốn ngồi xe ngựa a.Trên xe, Nam Cung Mặc lập tức thu hồi khí tràng, quay sang người đối diện nở một nụ cười tươi như hoa:
- Sênh Ca.
Mỗ nữ nào đó không để tâm.
- Nàng cứ nhất định phải đi theo họ thế hả? Xem cái tên đáng ghét đó vui vẻ làm gì chứ? Chi bằng quay về cùng ta.
Nhận được cái nhìn lạnh băng của ai đó, Nam Cung Mặc nhanh chóng đổi giọng.
- Ha hả. Thực ra đi ra ngoài cũng tốt. Vừa dịp chúng ta đi du ngoạn luôn.
Thanh nhi nâng trán. Ai đó mang tên này phiền phức này trở về đi. Trước kia hắn đâu có như vậy, sao giờ lại vô sỉ thế chứ?
Không được đáp lại cũng không sao, mỗ nam tử vẫn thao thao bất tuyệt một mình. Đột nhiên xe ngựa dừng lại, rèm che được vén lên. Lâm Tứ rất tự nhiên bước vào, uống một chén trà rồi lăn ra sập ngủ. Bừng tỉnh sau kinh ngạc, vị Thái tử nào đó đen mặt.
- Này, này, cái tên khốn kiếp nhà ngươi, ai cho ngươi lên xe của bổn thái tử? Cút xuống cho ta.
- Ai, Thái tử đại nhân, xe này là xe của Thất vương phủ, không phải của ngài. Ta rất buồn ngủ, ngồi trên lưng ngựa rất mệt a.
Kỳ thật Lâm Tứ chưa từng làm chuyện mặt dầy như vậy bao giờ. Ai bảo hắn có một chủ tử thích tính kế người khác chứ? Lệnh của chủ tử, không thể cãi a.
Sắc mặt Nam Cung Mặc đã đen đến cực điểm.
- Nam Cung Diệp, cái tên khốn kiếp nhà ngươi!
Trong khi đó, trên chiếc xe ngựa khác Doanh Mai hứng trí bừng bừng lôi kéo Nam Cung Diệp học trận pháp. Nàng thừa nhận mấy năm nay dù có học tập nhưng chỉ biết chút da lông, những trận pháp cao cấp phức tạp vẫn như mê cung với nàng. Nam Cung Diệp dĩ nhiên rất sẵn lòng, chuyến đi này đều do Mai nhi lên kế hoạch, hắn chỉ cần nghe theo thôi, bao gồm cả những thú tiêu khiển như vậy.
Quả thật Doanh Mai lên kế hoạch rất chu đáo, khi nào đi, khi nào nghỉ đều rất hợp lý. Âu cũng là vì trước đây thường đi dạo giang hồ.
Năm ngày nay xe ngựa phía sau luôn diễn ra một hình ảnh, một nam một nữ tranh luận về y dược rất sôi nổi. Nam tử còn lại nghe cái hiểu cái không, mặt đen đến mức tê liệt rồi dần dần chấp nhận. Hắn phải nghĩ ra kế sách đánh chiếm lâu dài mới được.
Ngược lại Lâm Tứ càng thảo luận càng hăng say. Hắn không ngờ Thanh nhi cô nương lại thông hiểu rất nhiều thứ. Có thể bệnh trạng nàng ấy không bằng hắn nhưng hiểu biết về dược lý, thảo mộc quả là nhất đẳng. Hóa ra nàng ấy đã tiếp xúc với thảo dược từ nhỏ, biết rõ loại nào trồng cần nhiều nước, loại nào bao lâu thu hoạch là tốt nhất, đến việc sắc thuốc phải canh lửa ra sao, nói là cao thâm uyên bác cũng không quá.
Kỳ thực Nam Cung Mặc cũng vô cùng kinh ngạc, nhất là sự thật Doanh Mai bệnh tật quấn thân. Vài lần gặp mặt, nàng ta đều một bộ dáng thong dong không sao cả làm hắn nghĩ đó chỉ là tin đồn, đến khi tận mắt thấy Sênh Ca sắc thuốc, canh chừng lửa từng ly từng tí hắn mới rõ bệnh của Doanh Mai không chỉ nặng bình thường thôi đâu.
Xế chiều ngày thứ năm, xe ngựa tới Bì Lâm, cánh rừng rộng lớn nhất Đại Sở, qua Bì Lâm đi thêm hai thành trì cùng một thung lũng nữa là tới Nam Cương. Đứng trước bìa rừng, Thái tử Nam Cung Mặc nghi hoặc:
- Đêm nay đi qua đây à?
Đừng đùa thế chứ, Bì Lâm này nguy cơ trùng trùng, ban đêm xông vào đây để thử xem xương có cứng không à?
- Đúng vậy, hiện tại xuất phát đến tối mai ra khỏi rừng là vừa kịp.
- Bình thường không phải đi một ngày à? Sao chúng ta phải đi ngày rưỡi thế?
Doanh Mai liếc mắt:
- Ta thích ngắm cảnh như vậy đấy. Nếu Thái tử không muốn thì có thể dừng lại tại đây. Cáo từ.
- Ấy, ta nói không đi khi nào chứ? Ngắm rừng về đêm cũng có phong vị khác, rất tốt. Sênh Ca, nàng phải đi cạnh ta đấy. Lại đây, lại đây nào, nắm tay ta.
Thanh nhi vẫn chưa quen được giọng điệu này của hắn.
- Nam Cung Mặc, ta không cần ngươi bảo vệ.
- Ai nói ta bảo vệ nàng?
- Ngươi?
- Là ta sợ a. Nàng phải bảo vệ ta. Nàng đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với ta cơ mà. Không thể nuốt lời được.
Thanh nhi nâng mắt nhìn trời. Tên này là ai a, nàng không quen hắn. A Mặc mà nàng quen không phải như thế.
Doanh Mai nhìn bàn tay đang nắm chặt đó nhịn không được khóe môi giật giật. Thái tử, khiên tốn nhã nhặn của ngài đâu rồi?
- Được rồi, đi thôi.
Nam Cung Diệp nắm tay nàng đi về phía trước. Mọi người lục đυ.c theo sau.
Đi được một đoạn, Nam Cung Diệp bỗng dưng dừng lại. Doanh Mai híp mắt, nàng ngửi được mùi nguy hiểm. Ám vệ cảnh giác nhìn tứ phía. Từ trên không trung rơi xuống vài đạo bóng dáng, sát khí tỏa ra. Doanh Mai liếc mắt rồi lại nhìn Nam Cung Mặc. Chậc, làm Thái tử đúng là con mồi cho người ta đuổi gϊếŧ mà. Mới đi đến ngày thứ năm mà đã có người chặn đường rồi. Người tới ngày một đông, cơ hồ phải đến gần trăm người đang vây quanh họ. Doanh Mai giật giật môi, giỏi lắm, đủ mạnh tay. Để ám sát vài người bọn họ mà điều động cả trăm sát thủ nhất đẳng. Ừm, cũng có chút mặt mũi nhỉ.
- Các vị, đón tiếp cũng thật nồng hậu a. Người các vị muốn đây- Chỉ vào Nam Cung Mặc- Các vị cứ chém gϊếŧ thoải mái, chúng ta sẽ không ngăn cản.
Tên đứng đầu quái dị nhìn Doanh Mai:
- Tốt lắm, còn biết người chúng ta muốn là ai. Có điều tất cả các ngươi, đừng hòng nghĩ còn mạng mà rời khỏi đây.
- Vậy sao?
- Động thủ.
Lập tức trăm tên sát thủ phi vào nhóm người Doanh Mai. Năm ám vệ Nam Cung Diệp mang theo rút kiếm chắn trước. Dù ám vệ võ công có cao tới đâu cũng không địch lại số đông sát thủ, nhiều tên đã vượt qua vòng vây tiến về Nam Cung Mặc. Không biết từ bao giờ bàn tay hắn nắm lấy Thanh nhi đã buông ra, rút kiếm chém một đao, hai sát thủ đồng loạt ngã xuống. Thanh nhi cũng tham gia cuộc chiến.
- Sênh Ca, ta bảo nàng đi cơ mà.
- Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta.
- Sênh Ca.
Bên phía Nam Cung Diệp cũng có vài sát thủ bao vây. Hắn một tay vung kiếm, một tay ôm Doanh Mai chặt trong lòng.
- Thất gia, thả ta xuống.
- Không cần.
Doanh Mai giẫy giụa cũng thoát được, lại sợ làm hắn phân tâm.
- Khốn kiếp, các ngươi không động thủ còn chờ đến khi nào?
Doanh Mai vừa dứt lời, từ trên không trung phi xuống một nhóm người áo đen, lập tức rút kiếm đấu lại nhóm đầu tiên. Người mới tới võ công cao cường, cùng ám vệ rất nhanh xử trí toàn bộ sát thủ, tên cuối cùng ngã xuống, bọn họ không nói một lời liền rời đi.
Sau khi xác định Sênh Ca không sao, Nam Cung Mặc hứng thú nhìn Doanh Mai, hai mươi người đến sau, vừa nhìn liền biết là sát thủ. Hắn bây giờ mới biết sát thủ cũng đi làm bảo tiêu đấy.
- Ai nha, Thất đệ muội còn giữ hàng như vậy sao? Quả là cực phẩm a.
Doanh Mai nhếch môi, tiến tới chỗ hắn vươn tay. Nam Cung Mặc nghi hoặc.
- Ngươi nghĩ họ hít khí trời để sống à? Sát thủ là nhằm vào ngươi. Ngươi mau trả tiền thuê họ đi.
Nam Cung Mặc nhìn chằm chằm bàn tay ấy một hồi, cuối cùng quay sang Thanh nhi cười ngọt ngào:
- Sênh Ca, trả tiền đi.
- Cái gì?
- Chẳng phải nàng sẽ nuôi ta sao? Những thứ này đương nhiên là nàng trả rồi. Ta không có tiền đâu.
Thanh nhi trừng mắt. Đó là khi ta không biết ngươi là Thái tử. Khốn kiếp. Ngươi có thể vô sỉ hơn nữa không?
Đến Nam Cung Diệp cũng không nhịn được khóe môi giật giật. Mấy năm gần đây tên này không đi buôn bán à? Chẳng lẽ tin tức của ám vệ là sai? Ai, kẻ nào to gan giả mạo đại ca hắn?
- Thế tóm lại là ngươi có trả tiền không? Thanh nhi?
Thanh nhi cắn răng:
- Có trả.
- Được, tạm thời cho các ngươi nợ, ra khỏi đây sẽ đòi sau.
Thu dọn xong, Nam Cung Diệp dắt tay Doanh Mai đi tiếp. Mọi người trầm mặc theo sau, đó là không nói đến một tên động kinh cứ thỉnh thoảng nở nụ cười.
Ngoại truyện:
Cả một thời gian dài sau đó, có một màn hội thoại cứ được lặp đi lặp lại:
- Sênh Ca, vì sao nàng không đi? Là lo lắng cho ta sao?
- Tiểu thư còn chưa đi, ta không thể rời được.
- Ha ha, ta biết nàng muốn sát cánh bên ta mà. Sênh Ca, nàng yên tâm, sau này ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng ra.
- Nam Cung Mặc, ngươi không hiểu ta nói gì hả?
- Hiểu, hiểu, tấm lòng của nàng ta đều hiểu.
- Nam Cung Mặc, ngươi im miệng cho ta.