- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
- Chương 49: Ngày thứ bốn mươi chín làm bảo mẫu
Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 49: Ngày thứ bốn mươi chín làm bảo mẫu
Ban đêm vào lễ nại sắt lạp, vầng trăng sáng ngời treo trên cao, ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi khắp các con đường trên thành phố Tắc La.
Nhóm đom đóm sáng ngời trên đường phố dần dần ảm đạm rồi biến mất, nó là dấu hiệu đại biểu lễ nại sắt lạp năm nay đã sắp kết thúc.
Trong phòng khách sạn, hai người trưởng thành cùng một ấu tể đều chìm vào giấc ngủ, trừ bỏ ấu tể nhân ngư thỉnh thoảng vẫy vẫy vây đuôi thì căn phòng hoàn toàn không có động tĩnh nào khác.
Càng tiến vào đêm khuya thì hào quang phát ra từ nguyệt trường thạch lại càng nổi bật hơn, viên đá bầu dục trong túi áo Tạ Loan đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, tựa hồ đang đáp lại ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Trong truyền thuyết của chủng tộc nhân ngư, lúc nguyệt trường thạch được làm tín vật đính ước tặng cho tình nhân thì sẽ có tác dụng kỳ diệu.
Tạ Loan cũng nghe thấy lời đồn này, thế nhưng cũng giống như những người khác chỉ nghĩ đó là một câu truyện cổ tích tốt đẹp mà thôi, thế nhưng hiện giờ anh tựa hồ được thể nghiệm một chuyện kỳ diệu.
Sau khi nằm trên giường ngủ say, lúc mở mắt ra Tạ Loan không nhìn thấy thế giới địa cầu quen thuộc mà là một cảnh tượng hoang vu đổ nát.
Xung quanh là những bức tường đổ nát, nhà cửa bị hư hại hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng vốn có.
Bầu trời tăm tối, những trận gió thổi quét qua thành phố mang theo những luồng bụi đất mờ mịt, cảnh tượng hoang vu vô bờ…
Tinh cầu này giồng như đã chết vậy…
Đứng giữa khung cảnh này, Tạ Loan tạm thời đứng im bất động, anh không rõ đây là chuyện gì… cho đến khi anh nhìn thấy một quả trứng ấu tể cô độc nằm giữa mảnh phế tích.
Tạ Loan nhận ra quả trứng ấu tể này.
Mặc dù nó là màu trắng, màu sắc không quá giống trong kí ức nhưng Tạ Loan vẫn nhận ra.
Chính vì nhận ra nên Tạ Loan mới có chút đầu mối về tình cảnh hiện tại của mình.
Đến gần quả trứng, Tạ Loan phát hiện mình không có cách nào chạm vào, chỉ có thể đứng nhìn.
Nhưng ngay khoảnh khắc đến gần, nội tâm Tạ Loan đột nhiên bị truyền tải một cảm giác xa lạ, đó không thuộc về anh mà thuộc về quả trứng ấu tể này.
Giống như được kết nối, Tạ Loan có thể gián tiếp cảm nhận được cảm thụ của quả trứng này, bao gồm cả cảm giác cô độc chờ đợi trong mảnh phế tích hoang vu này…
Đó là một cảm xúc rất khó miêu tả…
Ấu tể này còn chưa phá xác đã có thể cảm giác được thế giới bên ngoài, nó có ý thức của mình.
Mấy chục tầng phòng ngự được thiết lập xung quanh quả trứng sau khi thừa nhận chấn động mãnh liệt thì hoàn toàn mất đi hiệu lực, ở bên cạnh quả trứng có một sợi dây chuyền màu bạc bằng chất liệu không rõ, Tạ Loan cúi đầu thì vừa vặn có thể nhìn thấy hai chữ Ya Yi được khắc trên mặt dây.
Đối với thế giới bên ngoài vẫn còn trong trạng thái vô tri, thế nhưng ở giữa một mảnh phế tích hoang vu, nó chỉ có thể an tĩnh chờ đợi.
Chờ đợi đến khi phá xác, hoặc chờ đợi một người sẽ tới ôm lấy nó.
Cảm nhận được điều này, Tạ Loan thực sự rất muốn ôm quả trứng lẻ loi này vào lòng, thế nhưng anh không làm được.
Nơi này hẳn là lĩnh vực tâm linh của con nặc khắc tư này, sau khi kết hợp thông tin có được, Tạ Loan đưa ra phán đoán như vậy.
Vì sao anh đột nhiên lại tiến vào đây, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể nghi tới truyền thuyết về nguyệt trường thạch của chủng tộc nhân ngư.
Quả trứng ấu tể này ở giữa vùng hoang vu chờ đợi một ngày, hai ngày…
An tĩnh chờ đợi một đoạn thời gian, sau đó tinh cầu đã có thể xem là di tích này đón nhận nhóm người viếng thăm đầu tiên, là một nhóm bộ đội Tinh Minh, sau đó bọn họ từ trong đống phế tích tìm thấy quả trứng này.
Được tìm thấy đối với quả trứng ấu tể này vốn là một chuyện tốt, thế nhưng từ khi được tìm thấy, thông qua cảm giác cộng hưởng, Tạ Loan cảm nhận được ngày càng nhiều cảm xúc tiêu cực.
Nặng trĩu, hệt như có một chiếc bóng mờ bao phủ, đè nặng trong lòng.
Cảm giác được tình cảm tiêu cực từ người khác dành cho mình, nó chuyển hóa thành xúc cảm lạnh như băng, Tạ Loan nhìn thấy theo cảm xúc tiêu cực ngày càng gia tăng, lớp vỏ trứng từ màu trắng dần dần chuyển thành màu đen.
Thời gian trôi qua đột nhiên tăng nhanh, Tạ Loan giống như được xem một đoạn tua nhanh về những điều quả trứng này đã trải qua, thế nhưng không thể nhìn thấy cuối cùng.
Bởi vì thế giới trước mặt Tạ Loan dần dần trở nên tối đen, cuối cùng trở thành đen tuyền hoàn toàn không thể nhìn thấy gì nữa.
Khoảng không đen xì này có lẽ là bóng tối trong lòng nặc khắc tư.
“…”
Khoảnh khắc tầm mắt hoàn toàn rơi vào bóng tối, giống như vừa trải qua một giấc mộng dài, lúc mở mắt ra thì Tạ Loan rốt cuộc trở lại trái đất.
Thở hắt một hơi, Tạ Loan từ trên giường ngồi dậy.
Từ khi bị động bị liên tiếp tinh thần giữa hai thế giới, Tạ Loan ở địa cầu càng lúc lại càng trạch hơn.
Bất quá dù sao thì với danh tiếng của Tạ Loan bây giờ, cho dù mỗi tháng chỉ nhận một bản vẽ thì vẫn có dư tiền để tích trữ, làm nghề tự do, anh muốn trạch thế nào cũng được.
Thói quen cách hai ba tháng du lịch một lần cũng hủy bỏ, bởi vì không ở chung với người nhà, bất quá bởi vì ẩn cư quá sâu mà Tạ Loan bắt đầu bị người bạn để chỏm của mình chú ý.
Thật ra thì Lục Viễn vốn cũng không chú ý, đại khái thì khoảng hai tháng trước vào ngày đông chí anh bị hai vị gia trưởng trong nhà sai biểu đưa sủi cảo tới cho Tạ Loan, khi đó Tạ Loan đã hỏi anh có thể thuận đường tới tiệm sạch bên cạnh mua một quyển sách hướng dẫn chăm sóc trẻ con hay không…
Nếu tặng quà cho bạn vừa sinh con thì cũng không thể tặng một quyển sạch, tặng cho thân thích thì lại càng không có khả năng, điều đó làm tâm tình Lục Viễn có chút phức tạp.
Nếu không phải nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của thanh niên lúc nhận sách, Lục Viễn suýt chút nữa đã hỏi đối phương có phải chuyện giấu mình hay không.
Sau khi thức dậy chỉnh lý bản thân, Tạ Loan ngồi trước bàn vi tính, bắt đầu mở bảng vẽ điện tử cùng đăng nhập weibo.
Trừ bỏ vẽ theo yêu cầu, bình thường theo linh cảm hoặc tâm tình Tạ Loan cũng sẽ hoàn thành một vài bản vẽ, sau đó post lên weibo.
‘Gần đây đại đại vẽ toàn là manh vật a, tôi thực sự không thể kháng cự mấy thứ lông xù, tất nhiên bé nhân ngư cùng bé tôm hùm cũng rất đáng yêu, thực muốn đại đại đổi mới mỗi ngày!!’
‘Có cảm giác đẳng cấp của L đại tăng lên, không biết nên nói thế nào, chính là cảm thấy những bức vẽ gần đây rất có sức sống…’
‘Down gấp down gấp, muốn xem nhiều bảo bối đáng yêu hơn nữa.’
Nhìn ba chữ bé tôm hùm trong bình luận, tay cầm bút cảm ứng của Tạ Loan nhịn không được run lên, anh hiểu bình luận này nói về ấu tể mục tạp.
Dáng dấp ấu tể này đương nhiên không giống tôm hùm, thế nhưng nghe thấy cách gọi này, Tạ Loan không thể không thừa nhận quả thực có chút tương tự.
Bắt đầu từ đoạn thời gian trước, lúc trở về thế giới bên này, Tạ Loan thường xuyên vẽ về những ấu tể trong phân hội.
Vốn Tạ Loan chỉ theo thói quen post những bức vẽ không liên quan tới công việc lên weibo mà thôi, cũng không nghĩ ngợi nhiều, thế nhưng người theo dõi trên weibo ngoài ý muốn lại rất muốn mua.
Trừ bỏ vẽ hình dáng ấu tể, Tạ Loan còn vẽ lại những kỷ niệm có ý nghĩa, tỷ như hình ảnh ba bé chim béo ưỡn ngực đứng trên đài lĩnh thưởng, tỷ như ấu tể khố đề đước cha mình cõng trên lưng tiến hành hoạt động thân thiết của hai cha con.
Lần này Tạ Loan định vẽ ấu tể nhân ngư với mái tóc ngắn vàng nhạt ngồi trên mỏm đá ngầm ca hát, thế nhưng vì vừa trải qua một sự kiện bất ngờ, Tạ Loan cuối cùng lại vẽ một ấu tể lông xù tròn vo, trên đầu có hai chiếc sừng nhỏ.
Ánh mắt cũng tròn vo, ấu tể này thoạt nhìn có cảm giác sờ rất đã tay, tư thế cuộn mình làm ấu tể có vẻ rất ngoan ngoãn, mà hai chiếc sừng nhỏ thì mang lại cảm giác rất đáng yêu.
Đây không phải lần tiên Tạ Loan vẽ ấu tể nặc khắc tư, sau khi vẽ xong anh liền post lên weibo, rất nhanh liền nhận được bình luận.
‘Thực ngoan a, lần trước thấy L đại vẽ vật nhỏ đáng yêu này tôi đã cảm thấy rất thích.’
Những bình luận sau đó cũng tương tự như vậy, đọc những lời bình này, biểu tình Tạ Loan rốt cuộc cũng thả lỏng.
Mặc dù cách một thế giới, những thiện ý này không thể truyền đạt đến cho đối phương nhưng nó thực sự tồn tại.
Giống như muốn truyền đạt lại những thiện ý này, lúc tỉnh lại trong phòng khách sạn ở thành Tắc La, Tạ Loan ôm ấu tể nhân ngư đã tỉnh giấc nhưng vẫn còn vùi mình trong lòng anh thả vào ao nước để khôi phục cơ năng, sau đó Tạ Loan đi tới trước mặt nặc khắc tư tóc bạch kim.
Không nói gì, chỉ là Tạ Loan đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy người trước mặt.
Trước khi kịp phản ứng, ánh mắt Ya Yi có chút co rút, cái đuôi bạc vòng ngang hông thanh niên, đó là phản ứng đầu tiên của nó.
Gương mặt lãnh đạm tuấn mỹ có chút ưu tư, con nặc khắc tư này hơi rũ mắt, cẩn thận ôm lại thanh niên nhân loại trước mắt.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Xuyên Không
- Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
- Chương 49: Ngày thứ bốn mươi chín làm bảo mẫu