Chương 39: Ngày thứ ba mươi chín làm bảo mẫu

Ấn ký của gia tộc Hoắc Địch không phải vừa sinh ra đã có, mà là lúc ấu tể tròn một tuổi sẽ xuất hiện.

Nhân ngư xuất thân từ gia tộc Hoắc Địch đều có một ấn ký vàng nhạt như vậy ở giữa trán, từ danh sách nhập học của phân hội Khang Nặc có thể thấy mỗi ấu tể nhân ngư của gia tộc Hoắc Địch đều có ấn ký này.

Trong nhóm nhân viên hiện giờ của phân hội, Hạ Kỳ là người gia nhập sớm nhất, có thể nói từ khi có người hảo tâm đưa ấu tể nhân ngư tới phân hội Vân Bảo, Hạ Kỳ đã nhìn tiểu nhân ngư này dần dần trưởng thành.

Lúc ban đầu trên người ấu tể này hoàn toàn không có ấn ký nào cả, sau đó mặc dù phát hiện trên trán ấu tể dần dần xuất hiện một ấn ký nhàn nhạt nhưng Hạ Kỳ cũng không nghĩ quá nhiều.

Bị lượng tin tức quá lớn trên du tinh làm não bộ có chút hỗn loạn, Hạ Kỳ sững sờ nhìn những dòng bình luận một hồi lâu.

Lúc lấy lại tinh thần, Hạ Kỳ trực tiếp ôm quang não, vội vàng rời khỏi văn phòng.

Trong phòng sinh hoạt, nhóm bảo mẫu đang bồi ấu tể chơi đùa.

Nhìn Hạ Kỳ biểu tình có chút mất tự nhiên vội vàng tiến vào, bị ba ấu tể bám dính trên người, Tạ Loan liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn đối phương.

“Không biết nói thế nào nữa, mọi người tự xem đi.” Đầu óc vẫn còn rối bời, Hạ Kỳ đặt quang não xuống trước mặt mọi người, sau đó im lặng.

Nhìn nội dung trên màn hình giả lập, biểu tình của mọi người cũng biến đổi, Tạ Loan cùng những bảo mẫu khác tiến vào trạng thái trố mắt nhìn nhau, hiển nhiên cũng không biết nên phản ứng thế nào mới tốt.

Đối với gia tộc Hoắc Địch, mọi người chỉ nằm ở mức độ nghe qua tên mà thôi, dù sao thì bọn họ cũng không phải chủng tộc nhân ngư.

Gia tộc này nổi tiếng trong chủng tộc nhân ngư cũng không lạ, thế nhưng có thể nổi danh tinh tế, để những chủng tộc khác cũng biết tới thì đúng là không dễ dàng.

Vấn đề bây giờ không phải gia tộc kia thế nào, mà là sau khi biết gốc gác của ấu tể nhân ngư này, bọn họ nên làm gì…

Tạ Loan dỗ dành ba ấu tể trên người mình qua bên kia chơi, chỉ còn lại một ấu tể nặc khắc tư an tĩnh nằm trên vai, anh mới mở đầu nói: “Tôi cảm thấy, kỳ thực chúng ta không cần suy nghĩ quá nhiều. Tiểu Già Nhĩ bị cố ý vứt bỏ ở Á Tinh, trước khi xác nhận điểm này, chúng ta không cần phải thay đổi gì cả.” Tạ Loan nói ra suy nghĩ của mình, giọng điệu cũng thực thong thả, thế nhưng thái độ rõ ràng là rất nghiêm túc.

Nghe thấy những lời này, đám người đang bổ não bằng đủ suy nghĩ hỗn loạn lập tức bừng tỉnh, tỉnh táo lại.

Ấu tể nhân ngư bị lạc mất, ban đầu Hạ Kỳ đã nghĩ như vậy, thế nhưng nếu nó thật sự là ấu tể của gia tộc Hoắc Địch thì cố ý vứt bỏ là rất có khả năng.

Bằng không một gia tộc lớn như vậy, nếu ấu tể bị lạc mất thì nhất định sẽ giống trống khua chiêng tìm kiếm, làm gì có chuyện suốt mấy năm nay hoàn toàn không có chút động tĩnh nào như vậy.

Nhưng nếu gia tộc không muốn tìm kiếm ấu tể này thì mọi chuyện hoàn toàn hợp lý.

“A Loan nói đúng, chúng ta cứ tiếp tục chăm sóc Tiểu Già Nhĩ, biết hay không biết gia tộc của nó cũng không có gì khác biệt cả.” Hạ Kỳ phản ứng trước nhất, lên tiếng đáp lời thanh niên.

Ấu tể nhân ngư này vốn do phân hội bọn họ bảo dưỡng, hiện giờ phân hội cũng không thiếu tiền, cứ tiếp tục nuôi là được rồi.

Phân hội sẽ tiếp tục nuôi dưỡng tiểu nhân ngư, tất cả mọi người đều không phản đối, thế nhưng Trịnh Chu không thể không nói ra một khả năng nấu.

Nếu tiền đề là ấu tể bị cố ý vứt bỏ thì bọn họ đúng là không nên chủ động liên hệ người nhà, thế nhưng bọn họ không chủ động không có nghĩa là đối phương không thể tìm tới.

“Nếu người nhà Tiểu Già Nhĩ không tới, chúng ta dĩ nhiên có thể làm theo lời Hạ Kỳ. Nhưng nếu gia tộc Hoắc Nhĩ muốn nhận lại Già Nhĩ, bất kể là có thực lòng hay không thì chúng ta cũng không có quyền ngăn cản…” Sau khi bình tĩnh phân tích, Trịnh Chu đưa ra kết luận không quá lạc quan: “Nếu nhận lại thì bọn họ chắc chắn sẽ không để Tiểu Già Nhĩ tiếp tục ở lại phân hội chúng ta, dù sao cũng phải ra vẻ cho người ngoài nhìn.”

Nhìn tin tức trên màn hình, bình luận chỉ có vài trăm mà thôi, thế nhưng tham gia phỏng đoán đều là người của chủng tộc nhân ngư.

Với nhiệt độ này thì không có khả năng làm lớn chuyện, thế nhưng Trịnh Chi nhìn thấy đã có người trực tiếp tới tài khoản phân hội Khang Nặc hỏi chuyện, cứ vậy khả năng gia tộc Hoắc Địch biết chuyện là rất cao…

“Cố ý vứt bỏ ấu tể tới Á Tinh, Á Tinh cách Hải Luân Mễ Đặc Tinh xa như vậy, còn có thể trông cậy bọn họ thực lòng sao.” Hạ Kỳ tức giận nói.

Nếu gia tộc kia thực sự muốn nhận lại ấu tể nhân ngư, theo Hạ Kỳ thấy thì chẳng qua chỉ vì e ngại dư luận mà thôi, thế nhưng cô không thể không thừa nhận tình huống Trịnh Chu nói rất có khả năng.

Nhưng để ấu tể trở về một gia tộc đã từng nhẫn tâm vứt bỏ nó sao?

Đùa gì vậy…

“Không nhận, Tiểu Già Nhĩ do chúng ta tiếp tục nuôi dưỡng. Nếu đối phương muốn nhận, trừ phi có lý do hợp lý cho chuyện vứt bỏ ấu tể, bằng không chúng ta sẽ không đồng ý.” Đơn giản hóa vấn đề, Tạ Loan tổng kết phương thức xử lý, đồng thời cũng làm mọi người an tâm lại.

Không phải cứ muốn là được, mặc dù không lên tiếng nhưng Trịnh Chu là một người rất hay nghĩ tới khả năng xấu nhất.

Ấu tể nhân ngư này đã kích phát dị năng biến dị hiếm thấy, nếu để gia tộc Hoắc Địch biết thì chắc chắn sẽ cưỡng ép mang ấu tể này đi…

Ôm suy nghĩ của riêng mình, đồng thời cũng tiếp nhận tổng kết của Tạ Loan, mọi người tạm thời kết thúc đề tài này.

Trừ bỏ lão hội trưởng đã không còn quản lý công vụ trong hội, Trát Lạp Đức là người cuối cùng trong phân hội biết chuyện này, qua ngày hôm sau ông mới biết.

Tuy tự nhận bản thân kiến thức uyên bác nhưng Trát Lạp Đức quả thực không biết ấn ký của gia tộc Hoắc Địch có bộ dáng thế nào, sau khi được thanh niên thông báo sự tình, ông kiềm không được dời sự chú ý lên trán ấu tể nhân ngư đang bơi trong ao.

“Paa~”

Không hề hay biết đã xảy ra chuyện gì, ấu tể nhân ngư đong đưa chiếc đuôi cá băng lam, ánh mắt xanh thẳm chăm chú đặt trên người thanh niên nhân loại, phát ra tiếng kêu cao hứng.

Lúc có thanh niên ở, mình hoàn toàn không được ấu tể nhân ngư này để mắt tới, Trát Lạp Đức yên lặng đón nhận sự thực này.

Nghe tóm tắt câu chuyện, Trát Lạp Đức cơ bản có thể khẳng định ấu tể nhân ngư này bị gia tộc cố ý vứt bỏ tới chín phần.

Vì không thể chắc chắn nên mới nói là chín phần, bằng không đã khẳng định là mười phần.

Nói thật, trong chủng tộc có tiếng ca vừa mê người lại vừa là môi giới sử dụng dị năng, một con nhân ngư thất thanh chắc chắn sẽ bị khinh thường.

Một gia tộc sinh ra một ấu tể không thể nói là một chuyện không vinh dự, đặc biệt lại là gia tộc lớn, họ sẽ bị rất nhiều người chỉ trích.

Cộng thêm sau khi ấu tể biến mất lại không có động tĩnh gì, lại còn bị vứt ở Á Tinh xa xôi, điều này làm Trát Lạp Đức có đủ lý do tin tưởng phán đoán của mình.

“Tôi nghĩ nên làm trước chuẩn bị, ông thấy thế nào?” Trải qua khoảng thời gian cộng sự cùng quan sát, Tạ Loan cảm giác được Trát Lạp Đức có kiến thức rất rộng, vì thế mới hỏi ý kiến.

Điều duy nhất có thể chuẩn bị bây giờ là tìm chứng cớ đối phương đã vứt bỏ ấu tể, chuyện này Trát Lạp Đức hiểu, hơn nữa cũng không phải không có biện pháp, bất quá ông vẫn mở miệng nói ra một quan điểm khác.

“Thật ra nếu để gia tộc Hoắc Địch nhận về thì ấu tể nhân ngư này sẽ nhận được đãi ngộ không kém, cho dù chỉ là làm cho người khác nhìn thì thực sự vẫn là không kém.” Trừ phi đối phương mặt dày không biết xấu hổ, suy nghĩ của Trát Lạp Đức rất rõ ràng.

“Lại còn có dị năng hệ băng, chỉ dựa vào điềm này, đãi ngộ của nó không có khả năng kém cỏi.” Trát Lạp Đức đứng ở góc độ khách quan phân tích vấn đề: “Dị năng biến dị vô cùng hiếm có chứng minh ấu tể có thiên phú cực cao, nếu được nhận về gia tộc, phỏng chừng vị trí gia chủ của gia tộc Hoắc Địch sau này rất có thể là của nó.”

Đây không phải trò đùa, Trát Lạp Đức rất nghiêm túc.

Dị năng biến dị quý hiếm thế nào không ai không biết, không có gia tộc nào không hi vọng gia tộc mình xuất hiện một người. Một khi xuất hiện đều không ngoại lệ là đối tượng được tâng bốc.

Theo tình lý, Trát Lạp Đức hiển nhiên sẽ phản đối chuyện gia tộc Hoắc Địch nhận ấu tể nhân ngư này về.

Thế nhưng xét đến lợi ích, Trát Lạp Đức không biết tiểu nhân ngư có hi vọng tương lai mình sẽ trở thành gia chủ gia tộc Hoắc Địch hay không?

Họ Hoắc Địch trong chủng tộc nhân ngư quả thực rất có danh tiếng, đối với ấu tể nhân ngư này, chỉ cần trở về thì tương đương được mạ một lớp vàng lên người.

Trước mặt ấu tể trình bày quan điểm này là vì Trát Lạp Đức cảm thấy ấu tể không nghe hiểu, thế nhưng không ngờ ông sai rồi.

Còn đang suy nghĩ sau khi hiểu chuyện ấu tể này sẽ lựa chọn thế nào thì một giây sau, phản ứng của ấu tể nhân ngư đã hoàn toàn gạt bỏ ý tưởng vừa nãy của Trát Lạp Đức.

“Pa… pa mạt… mạt mạt!” Vươn tay nắm chặt ống quần thanh niên nhân loại đứng bên cạnh ao, giống như sợ thanh niên sẽ thực sự không cần mình nữa, ấu tể nhân ngư cố gắng phát ra âm tiết thật lớn.

Từ khí thanh đến âm đơn yếu ớt, sau đó chân chính là âm thanh rõ ràng.

Giống như chồi non ương ngạnh sinh trưởng trên mỏm núi đá, cuối cùng nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp.