Băng tinh cách rất gần, cho dù vẫn còn một khoảng cách ngắn nhưng Tạ Loan vẫn mơ hồ cảm nhận được khí lạnh từ nó tỏa ra.
Đó là một mảnh băng tinh trong suốt, dưới ánh mặt trời phản xạ thậm chí còn có chút sáng lấp lánh.
Nó được một ấu tể nhân ngư nâng trong tay, bối cảnh là đại dương bao la, khối băng tinh này đặc biệt xinh đẹp.
Thấy thanh niên mãi mà không nhận lấy băng tinh, ấu tể nhân ngư tựa hồ có chút sốt ruột, bé dán sát người vào bờ, cố gắng nâng băng tinh tới gần thanh niên hơn.
“A…” Âm thanh có chút yếu ớt, ấu tể nhân ngư nâng lễ vật mình vất vả tạo ra đưa tới trước mặt thanh niên.
Tối hôm qua đột nhiên khai phát dị năng, ấu tể nhân ngư hoàn toàn không được học tri thức gì về phương diện này, nó chỉ theo bản năng thử vận dụng năng lực mà nó vừa có được mà thôi.
Nó có thể khống chế nước trong tay, hơn nữa còn có thể ngưng kết thành băng tinh trong suốt.
Năng lực này kỳ thực cũng không dễ khống chế, vì muốn khống chế thành hình dạng mình muốn, ấu tể nhân ngư đã thử rất nhiều, thất bại cũng rất nhiều.
Nước biển trong tay theo ý niệm của ấu tể nhân ngư sẽ dần dần thành hình, thế nhưng mỗi khi thành công được một nửa thì rất dễ tan chảy, mất đi dị năng dẫn dắt, nước biển sẽ chảy xuống.
Mỗi lần đóng băng cũng có khác biệt về độ cứng cùng thời gian hòa tan.
Hai trường hợp này đều vì ấu tể nhân ngư còn xa lạ với việc nắm giữ dị năng, phương pháp sử dụng hoàn toàn dựa vào bản năng.
Làm một ấu tể, sức mạnh của ấu tể nhân ngư là có hạn.
Khối băng tinh trong suốt trong tay là thành quả sau khi thử nghiệm rất nhiều lần, nó muốn để thanh niên nhân loại nhìn.
Trong ánh mắt mong đợi của ấu tể nhân ngư nhận lấy băng tinh, ngón tay vừa mới chạm vào băng tinh, mi trái Tạ Loan liền nhịn không được giật giật.
Trong ánh mắt đơn thuần tràn đầy mong đợi của ấu tể, Tạ Loan chậm rãi cố thích ứng với cảm giác lạnh như băng từ băng tinh truyền tới.
Băng tinh được ngưng kết từ dị năng không giống đá cục bình thường. Đối với Tạ Loan lần đầu tiên tiếp xúc thì nháy mắt chạm vào nó, anh có cảm giác khí lạnh nhập vào thân thể, cả người đều lạnh cóng.
Cũng may cảm giác đó chỉ kéo dài trong một giây ngắn ngủi, Tạ Loan có thể cố nhẫn nhịn không để nó lộ ra ngoài mặt.
Thứ này là ấu tể nhân ngư muốn tặng cho anh, rõ ràng là hi vọng anh sẽ thích.
Nếu anh lộ ra biểu hiện không tốt, như vậy ấu tể nhất định sẽ rất thất vọng, Tạ Loan hiển nhiên không hi vọng xuất hiện kết quả này.
Không ngừng lay động chiếc đuôi, ấu tể nhân ngư ngẩng đầu nhìn khối băng tinh được thanh niên nhận lấy, cố gắng phát ra âm thanh, đọc chữ viết kết thành băng tinh.
“Pa… …pa.”
Phát âm đúng rồi, hiện giờ bé đã học được cách thuận lợi phát ra hai âm nối tiếp, cái đuôi cá băng lam của ấu tể ở dưới nước không ngừng lay động, chờ đợi thanh niên đáp lại.
“Ừm, ta ở đây.” Tạ Loan vươn tay còn lại xoa mái tóc vàng nhạt mềm mại của ấu tể, sau đó liếc nhìn băng tinh trên tay kia, khen ngợi: “Già Nhĩ viết đẹp lắm.”
Hình dáng của băng tinh quả thực chính là ngôn ngữ tộc nhân ngư.
Trong tinh tế có không ít chủng tộc tồn tại đặc tính truyền thừa, mà nhân ngư chính là một trong số đó. Mặc dù tri thức được truyền thừa là có hạn nhưng dù sao cũng là một loại ưu thế nho nhỏ.
“A~”
Được thanh niên khen ngợi, ánh mắt xanh thẳm của ấu tể lại càng sáng hơn, phát ra một âm thanh yếu ớt.
Sau đó ấu tể nhân ngư lại nhịn không được vươn tay túm lấy ống quần thanh niên, độ dao động của chiếc đuôi ở dưới nước trở nên nhanh hơn nhiều.
Thật ra thì hai chữ kia dùng phương thức ngưng kết lại có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, đánh giá khách quan thì không thể nào dùng hai chữ rất đẹp để hình dung.
Thế nhưng trong mắt Tạ Loan, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo tràn đầy ngây thơ này vẫn rất đáng yêu.
Dù sao thì đây cũng là chữ viết của ấu tể, nếu đổi lại là thế giới của anh thì là chữ viết của con nít nhà trẻ.
Có thể viết được là tốt lắm rồi, làm gì còn yêu cầu đẹp hay không.
Nhất là ấu tể này còn dùng dị năng viết ra thì lại càng đáng giá khen ngợi hơn.
Quan trọng hơn nữa là làm một gia trưởng, nếu ấu tể nhà mình mới học viết liền viết chữ ba mẹ rồi chạy tới khoe với mình… bạn có thể vì hình dáng chữ viết không đẹp mà không khen ngợi à?
Đương nhiên là không thể làm vậy.
Có lẽ vì lần ngưng kết này ấu tể nhân ngư đã đặc biệt cố gắng, Tạ Loan tạm thời không nhìn thấy khối băng tinh này có dấu hiệu tan chảy.
Cầm khối băng tinh làm tay trái Tạ Loan cóng đến tê dại, do dự một lúc, trong ánh nhìn chăm chú của ấu tể, anh nhét khối băng vào túi áo.
Có lẽ một chốc nữa nó sẽ hòa tan, thế nhưng trước đó anh nên đặt lễ vật này vào người.
“Cách làm ra chữ viết này, con có thể làm lại không?” Tùy ý tiểu nhân ngư túm lấy ống quần mình, Tạ Loan chầm chậm hỏi.
Ấu tể nhân ngư có thể phát ra dị năng là không thể nghi ngờ, thế nhưng Tạ Loan nhớ Hạ Kỳ từng nói… chủng tộc nhân ngư thông qua tiếng hát làm môi giới phát ra dị năng.
Cộng thêm muốn bổ sung kiến thức, Tạ Loan cũng từng lên tinh mạng tìm hiểu đặc tính của các chủng tộc trong tinh tế, quả thực từng thấy tri thức này.
Tình huống bình thường đều là vậy, vì thế nếu nghĩ ngược lại, mọi người đều cho rằng một ấu tể nhân ngư không thể nói chuyện sẽ không thể nắm giữ dị năng.
Thế nhưng hiện giờ trước mắt Tạ Loan rõ ràng là một tình huống ngoại lệ.
Phát ra tiếng kêu yếu ớt đáp lại, ấu tể nhân ngư lắc lắc đuôi tạm thời buông ống quần thanh niên.
Lại vốc một chút nước biển, ấu tể nhân ngư thử khống chế nước biển biến thành hình dáng mình muốn. Mặc dù nét chữ có chút xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng sau khi chắc chắn hình dáng, ấu tể nhân ngư liền ngưng kết thành băng tinh trong suốt.
“Pa~” Lần này không đẹp như lần trước, thế nhưng ấu tể nhân ngư vẫn nâng băng tinh tới trước mặt Tạ Loan.
Là dị năng, hoàn toàn không cần dùng tới tiếng ca, ấu tể nhân ngư này sử dụng dị năng hoàn toàn không cần tiếng ca làm môi giới, trong quá trình cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào…
Sau khi xác nhận chuyện này, trong lòng Tạ Loan có chút vui mừng.
Thấy ấu tể nhân ngư lại đưa băng tinh cho mình, Tạ Loan chỉ đành bất đắc dĩ mỉm cười, nhận lấy băng tinh nhét vào chiếc túi khác.
Sau khi làm ra khối băng tinh thứ hai, ấu tể nhân ngư một lần nữa nắm lấy ống quần thanh niên liền tỏ ra có chút buồn ngủ, thế nhưng bởi vì thanh niên vẫn còn ở đây nên bé không muốn ngủ, chỉ nhẹ nhàng lay động đuôi cá.
Nhìn bộ dáng rất buồn ngủ của tiểu nhân ngư, Tạ Loan lập tức ý thức được sử dụng dị năng sẽ tiêu hao tinh thần lực.
Tiểu nhân ngư trước mặt anh vẫn chỉ là ấu tể, sử dụng dị năng liên tục hai lần, mệt mỏi muốn ngủ là chuyện rất bình thường.
“Già Nhĩ ngoan, mệt thì con ngủ đi.” Tạ Loan không gỡ bàn tay nhỏ bé đang nắm ống quần mình, chỉ xoa xoa mái tóc ngắn của bé, đồng thời ôn hòa dỗ dành.
Tựa hồ có chút do dự, mới đầu ấu tể nhân ngư còn không chịu buông tay, thế nhưng được thanh niên xoa tóc, cảm giác mệt mỏi do tiêu hao tinh thần lực làm bé càng lúc càng buồn ngủ hơn.
Cuối cùng quả thực quá mệt mỏi, ấu tể nhân ngư phát ra một tiếng kêu yếu ớt, sau đó mới chịu đi ngủ.
Bơi xuống ao nước, được Tạ Loan dỗ dành, ấu tể nhân ngư ngoan ngoãn vùi mình trong chiếc giường vỏ sò dưới đáy ao nước, bởi vì quá buồn ngủ, nháy mắt ấu tể nhân ngư đã ngủ say.
Nhìn ấu tể nhân ngư an tĩnh ngủ, Tạ Loan cũng yên lòng.
Chuyện ấu tể kích phát dị năng, Tạ Loan nhất định phải nói với mọi người trong phân hội. Thuận tiện hỏi Trát Lạp Đức một chút, đối phương rất am hiểu trụ cột chiến đấu, có phải có thể dạy ấu tể nắm giữ cùng vận dụng dị năng hay không.
Nói tới chuyện dạy kỹ năng chiến đấu, kỳ thực là Trát Lạp Đức chủ động đề nghị, đối phương nói có thể dạy nhưng không chủ động nhận việc, chỉ tùy theo ý của bọn họ.
Sau khi quyết định chủ ý, Tạ Loan lập tức thông báo nhân viên trong phân hội tập trung bàn bạc.
“Chờ, chờ một chút… A Loan, cậu nói hai khối băng này Tiểu Già Nhĩ làm ra?” Không chỉ Hạ Kỳ, trừ bỏ Tạ Loan, tất cả mọi người đều là biểu tình không thể tin nổi.
Trước không nói tới đặc tính cần tiếng ca làm môi giới của chủng tộc nhân ngư. Tiếng ca của nhân ngư có sức lực, sức lực càng mạnh thì dị năng phát ra lại càng lợi hại hơn.
Bình thường, ấu tể nhân ngư có thể kích phát hai loại dị năng, một là hệ thủy, hai là hệ tinh thần.
Mà hệ băng thì… có thể xem là dị năng biến dị của hệ thủy, trong chủng tộc nhân ngư, người có được dị năng này vô cùng ít ỏi.