Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 35: Ngày thứ ba mươi lăm làm bảo mẫu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trước đó phân hội được ẩn danh quyên góp hai trăm vạn điểm tín dụng, sau khi họp nội bộ, phân hội quyết định dùng số tiền này xây dựng một cơ sở mới—- một khu hoạt động vui chơi cho chủng tộc thủy sinh ở ngoài trời.

Không chỉ cân nhắc tới vấn đề sau này phân hội sẽ có nhiều ấu tể chủng tộc thủy sinh tới ở, đồng thời cũng tiện cho ấu tể nhân ngư cùng ấu tể ma da có hoàn cảnh sinh hoạt tự do hơn.

Nếu muốn tạo một thủy vực liên thông với ao nước trong nhà thì chỉ cần tốn một trăm vạn điểm tín dụng.

Hơn nữa còn lắp đặt mái che di động, lúc cần có thể mở ra để che chắn gió mưa, không cần thì có thể khép lại, rất tiện lợi.

Phần còn lại thì dùng để mua thiết bị mô phỏng hoàn cảnh, thiết bị này còn đắt hơn cả tiền xây dựng thủy vực, Tạ Loan phải rút phần tiền gửi ngân hàng của phân hội trước đó mới đủ.

Mặc dù đây là một khoản chi không nhỏ nhưng sau khi suy xét cẩn thận thì Tạ Loan vẫn quyết định mua.

Tiền vốn để duy trì sinh hoạt hằng ngày cho phân hội vẫn còn đầy đủ, chi tiền để mua sắm thiết bị cần thiết là hành động hợp lý, mọi người trong phân hội đều nhất trí đồng ý.

Đoàn đội xây dựng chuyên nghiệp chỉ tốn vài ngày ngắn ngủi đã hoàn thành thủy vực.

Lắp đặt thiết bị mô phỏng cũng không quá phức tạp, giải quyết xong ngay trong ngày, chờ khu hoạt động mới chính thức hoàn thành, Tạ Loan cùng nhóm bảo mẫu dẫn ấu tể trong phân hội tới khám phá sân chơi mới.

Mặc dù đây là khu hoạt động chuyên dùng cho ấu tể thủy sinh, thế nhưng thỉnh thoảng những ấu tể khác xuống nước vui chơi cũng không phải không được, chờ sau này có thêm vốn, Tạ Loan dự tính sẽ xây dựng thêm một sân chơi cho ấu tể.

Đến khu vui chơi nước vừa xây dựng, tiến vào phạm vi mô phỏng, mọi người lập tức cảm nhận được cơn gió thổi tới rõ ràng có hương vị khác biệt, có thể ngửi được mùi của biển.

Không chỉ gió, bên tai còn có âm thanh của sóng, chờ đến bãi cát mô phỏng, nhóm ấu tể liền nhìn thấy đại dương xanh thẳm bao la vô bờ.

Thực tế thì không gian đương nhiên không lớn như vậy, chẳng qua là hiệu ứng mô phỏng mà thôi. Nước gợn sóng lăn tăn cũng do thiết bị mô phỏng làm ra, cộng thêm hiệu ứng khuếch đại tổng thể, mảnh thủy vực này được mô phỏng thành đại dương vô cùng chân thật.

Độ an toàn hiển nhiên là có, bên trong khu vực có hệ thống cứu hộ tự động, không cần lo lắng ấu tể của chủng tộc lục sinh gặp sự cố.

Là biển.

Đối với đại đa số ấu tể trong phân hội Vân Bảo, chúng chưa từng thấy biển, bất quá cho dù chưa từng thấy qua thì chúng vẫn cảm nhận được đây là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Đối với hai ấu tể thuộc chủng tộc thủy sinh trong phân hội, mảnh thủy vực mô phỏng đại dương này làm chúng có cảm giác rất thân thiết, ấu tể ma da đã chủ động bò tới gần mặt nước, thoạt nhìn muốn bơi xuống.

Đáng tiếc chỉ mới đi được vài bước đã lật nhào, ấu tể ma da quẫy quẫy bốn cẳng chân nhỏ, phát hiện không thể lật người lại liền kêu hừ ô với thanh niên ở phía sau.

Thật ra thì mỗi lần bị ngã nhào như vậy, ấu tể ma da sẽ không dễ dàng hướng người khác cầu cứu, trừ phi là gia trưởng.

Bởi vì cứ đột nhiên bị lật nên thường xuyên làm phiền người khác, ấu tể ma da có thể cảm nhận được cảm xúc mất kiên nhẫn của mọi người, vì thế bình thường nó đều tự mình giãy dụa thật lâu, phát hiện thực sự không thể nào lật người lại mới phát ra âm thanh ô ô trầm thấp.

Lại bị lật.

Tạ Loan cố kiềm chế khóe miệng cong lên, bất quá vẫn nhịn không được bật cười. Nghe thấy âm thanh hừ ô của ấu tể trở nên lớn hơn một chút, Tạ Loan ho khan một tiếng rồi ngồi xổm xuống, đưa tay giúp ấu tể ma da lật người lại, sau đó ôm vào lòng mình.

“Sau này nếu con lại vô tình bị lật như vậy, nếu người lớn không ở bên cạnh thì con có thể nhờ những bảo bảo khác, bọn nó nhất định sẽ nguyện ý giúp con.” Mặc dù khả năng người lớn không có mặt là rất nhỏ nhưng Tạ Loan vẫn ôn hòa dạy dỗ bé con ma da này.

Được thanh niên ôm, ấu tể ma da tỏ ra rất ngoan ngoãn, cái đuôi nhỏ lắc lư không thôi, ngẩng đầu hừ ô một tiếng với thanh niên.

Mặc dù thanh niên đã cười khi nó bị ngã, thế nhưng ấu tể ma da biết đó không phải cười nhạo, hơn nữa động tác đỡ nó dậy của thanh niên cũng rất nhẹ, không làm nó có chút khó chịu nào.

Ấu tể kỳ thực không phải không hiểu gì cả như người lớn nghĩ, ít nhất đối với thái độ đối xử của người khác đối với mình, ấu tể khá nhạy cảm.

Đối với người đối xử với mình tốt hay không tốt, rất nhiều thời điểm, chỉ cần dựa vào trực giác bản năng, ấu tể có thể dễ dàng cảm nhận được.

Ôm hai ấu tể chủng tộc thủy sinh, Tạ Loan đi tới bờ biển, nhẹ nhàng thả hai bé vào trong nước.

Mặc dù chỉ là biển mô phỏng nhưng khi được thả vào trong thủy vực, ấu tể nhân ngư vẫn vô thức lay động vây đuôi.

“A~”

Muốn thăm dò phiến thủy vực này, thế nhưng không nỡ rời khỏi thanh niên đứng trên bờ, cuối cùng ấu tể nhân ngư cứ loay hoay tại chỗ, nhìn thanh niên cố gắng phát ra một âm tiết rõ ràng.

“Già Nhĩ, con đi chơi đi.” Nói xong, Tạ Loan đứng im tại chỗ, biểu thị mình sẽ tiếp tục ở lại đây nhìn bé.

Nghe thấy lời thanh niên, lại thấy thanh niên không có ý tứ muốn rời đi, ấu tể nhân ngư mới an tâm bơi sâu xuống nước, thực mới lạ thăm dò phiến thủy vực này.

Những ấu tể khác bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy biển nên cũng hiếu kỳ nhảy xuống nước vui đùa.

Ngay từ sáng sớm đã chuẩn bị xong thiết bị quay phim, Lâm Nghĩa bắt đầu ghi hình khu vui chơi nước được mô phỏng thành đại dương này, đây là chuyện phân hội đã thương lượng trước đó.

Sau khi xây dựng xong, phân hội có thể ghi hình lại post lên du tinh tuyên truyền.

Lâm Nghĩa quay phim, Tạ Loan nhấc ấu tể tròn vo trên vai mình xuống ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cùng chiếc sừng nhỏ trên đầu—- vì nguyên nhân khách quan, ấu tể nặc khắc tư không thể xuất hiện trong hình.

Ở góc độ của Tạ Loan, lúc ban đầu anh đã nghĩ chuyện đồng tộc làm sai không nên giận cá chém thớt lên người một ấu tể còn chưa phá xác. Bởi vì khi đó ấu tể vẫn chưa chào đời, nó không làm bất cứ chuyện xấu gì cả, là một đứa bé ngoan.

Đến bây giờ Tạ Loan vẫn nghĩ như vậy, thế nhưng Tạ Loan cũng hiểu được giận cá chém thớt vì thù hận sẽ làm con người ta mù quáng.

Theo tình lý thì Tạ Loan biết giận cá chém thớt là hành động khó tránh trong vài tình huống, vì thế anh chỉ có thể cố gắng né tránh mâu thuẫn.

Cách tốt nhất để mâu thuẫn kia không phát sinh là không để ấu tể nặc khắc tư này xuất hiện trong tầm mắt công chúng.

“Ư ô.” Liếʍ nhẹ đầu ngón tay thanh niên, lưu lại một khí tức nhàn nhạt, sau đó ấu tể nặc khắc tư cọ cọ ngực thanh niên, cố gắng dùng đuôi mình quấn lấy cổ tay thanh niên.

Mặc dù biết rõ con nặc khắc tư trong lòng mình đã trưởng thành, thế nhưng mỗi khi đối phương biến về hình thái ấu tể củng củng người mình, Tạ Loan vẫn không thể kháng cự, theo thói quen tùy ý để ấu tể thân cận.

Ấu tể lông xù tròn vo, trên đầu có hai chiếc sừng bé xíu, đôi mắt xanh nhạt tròn vo, lúc cao hứng thì chóp đuôi hơi vểnh lên, cổ họng cũng phát ra tiếng gừ gừ, vô luận là điểm nào cũng làm người ta khó lòng cự tuyệt.

Sờ một hồi liền sờ tới chiếc đuôi lông xù mềm mại, Tạ Loan hơi khựng lại, đột nhiên anh nghĩ tới một chuyện.

Không biết vì cái gì, có vài lần anh sờ đuôi ấu tể nặc khắc tư bị Trát Lạp Đức vô tình nhìn thấy thì đối phương sẽ lộ ra biểu tình rất vi diệu.

Sờ đuôi, chuyện này nghĩ thế nào cũng không thấy có chỗ nào không đúng a…

Nghĩ đó chẳng qua chỉ là ảo giác của mình mà thôi, Tạ Loan nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu, sau khi sờ sống lưng ấu tể trong lòng, anh liền thuận tay sờ phần đuôi.

Bị sờ đuôi, tiếng gừ gừ trong cổ họng ấu tể nặc khắc tư lại càng rõ ràng hơn, biểu hiện nó rất cao hứng.

Ấu tể nặc khắc tư nguyện ý để anh sờ đuôi, xác nhận được điều này, Tạ Loan liền yên tâm tiếp tục sờ.

Bình thường ấu tể nặc khắc tư phần lớn đều nằm trên vai hoặc làm ổ trong lòng Tạ Loan, bất quá lúc anh bận bịu công tác, ấu tể này sẽ ngoan ngoan đợi ở một bên, chỉ là tầm mắt vẫn luôn đặt trên người anh.

Sờ sờ đuôi một hồi, Tạ Loan có chút thất thần, quên mất sau lưng mình là bậc thềm, vì thế lúc vô tình lùi về sau một bước liền hụt chân.

“…..”

Theo bản năng ôm chặt ấu tể trong lòng, Tạ Loan đã chuẩn bị tốt tâm lý bị ngã.

Thế nhưng cơ hồ là ngay lúc đó, Tạ Loan phát hiện trong ngực mình trống rỗng, không rõ ấu tể nặc khắc tư làm thế nào nhảy ra ngoài, tóm lại chính là không còn trong lòng anh.

Giây tiếp theo, Tạ Loan cảm giác có thứ gì đó vững vàng quấn lấy hông mình, cú ngã cũng không diễn ra, trước mắt là một đôi ngươi xanh nhạt lãnh đạm.

Còn vòng bên eo anh… chính là chiếc đuôi bạc của nặc khắc tư trưởng thành.

« Chương TrướcChương Tiếp »