Chương 239: Phi thiên hồ Ly, thập lý na di

Hiện giờ đã gần nửa đêm, chẳng còn bao lâu nữa là hết giờ Hợi, canh ba sắp điểm, báo hiệu một ngày mới.

Giữa nơi hoang dã, sau một hồi ngươi tiến ta lui, ngươi chém ta đỡ, ngươi đạp ta bay, chiến trường của Từ Hiền và Tiểu Lộc Nữ Hiệp đã đổi sang nơi khác, một rừng cây thưa thớt cách xa chỗ Lang Nha Lão Tổ bỏ mình gần mười dặm.

Thời gian hiệu lực của【Tiên Thiên Đan】cũng chẳng còn bao nhiêu.

Co được giãn được, biết nhận chỗ thua kém mới là bậc đại trượng phu, Từ Hiền hiểu sâu đạo lý này, thế nên sau khi bị Tiểu Lộc Nữ Hiệp đánh bay không biết lần thứ bao nhiêu, hắn liền cầm ngược đao mà rằng:

“Cao chiêu của nữ hiệp, Thiên Hồ đã được lãnh giáo qua, quả thật tự thẹn không bằng. Đêm cũng đã khuya, muôn người yên giấc, chắc hẳn ngài cũng không muốn lãng phí thêm nhiều thời gian với tại hạ, chi bằng chấm dứt ở đây, nữ hiệp thấy vậy có được hay không?”

Hắn dùng thái độ nhún nhường nói ra lời này, nhưng Tiểu Lộc Nữ Hiệp lại không trúng chiêu, hừ lạnh một tiếng đáp lại: “Đòi đánh là ngươi, đòi ngừng cũng là ngươi. Tiểu hồ ly nha tiểu hồ ly, cái gì cũng theo ý ngươi, trên đời liệu có chuyện ngon ăn thế sao?”

Nói xong liền quát khẽ một tiếng, huơ kiếm chém tới, đồng thời lớn giọng bảo rằng: “Chớ có nhiều lời vô ích, chừng nào con tiểu hồ ly ngươi chưa bị đánh một trận tơi bời, chừng đó bổn nữ hiệp còn khuya mới tha cho ngươi.”

Vυ"t!

‘Ta chỉ muốn làm nhiệm vụ, nhưng giờ xem ra là tự vác đá đập chân mình.’ Từ Hiền thầm thở dài, có khổ mà không nói được, bởi cớ sự như giờ đều do một tay hắn làm ra chứ có ai khác nữa đâu.

Nhìn thời gian duy trì dược hiệu của【Tiên Thiên Đan】chỉ còn được tính bằng giây, Từ Hiền quét một đao phá giải nhất thức Vũ Lạc Huyền Hưởng, nhưng còn chưa kịp biến chiêu để phản công thì đã thấy Tiểu Lộc Nữ Hiệp giơ chân đá tới, chỉ có thể xoay ngang Phi Hiệp đao chắn lại trước người, sau cùng bị nàng dùng một cước đạp bay đi sáu, bảy trượng.

Ai cũng đã thấy,【Tháp Thiên Bộ】ngoại trừ là một môn khinh công đạp đất ra còn là một ngón cước pháp mà kẻ tu tập có thể dùng tới đá người.

Tầng tầng sóng chấn động lan tỏa từ giữa thân đao ra hai bên, tạo thành một vòng xoáy như cuồng phong bạo vũ, lực hút khổng lồ truyền tới da thịt, cơ bắp, kinh mạch ở cánh tay Từ Hiền, tựa hồ muốn xoắn nát hai chi trên của hắn.

May là cương khí huyền nguyên thiên cang địa sát đã cùng cơ thể hắn kết thành một khối, không cho phép bất cứ thứ ngoại lực nào có thể dao động, nếu không thì có lẽ Từ Hiền phải bắt đầu học cách dùng đũa bằng chân để ăn.

Phân ra một phần tinh thần kiểm tra không gian trữ vật, Từ Hiền trước liếc đến viên【Tiên Thiên Đan】còn lại, sau lại ngó sang【Tru Huyền Tán – Hiệp】, cuối cùng bỏ đi ý nghĩ sử dụng hai thứ này.

Giúp【Giá Y Thần Công】đạt đến Đại Thành, viên【Tiên Thiên Đan】đầu tiên mà hắn dùng coi như vật tận kỳ dụng, không bị lãng phí. Nhưng nếu dùng tiếp viên thứ hai thì quả thật là lãng phí của trời, ném tiền qua cửa sổ.

Về phần【Tru Huyền Tán – Hiệp】thì càng không có gì để nói, thứ này chỉ có tác dụng với người có Ác khí cao hơn Thiện khí, trong khi Tiểu Lộc Nữ Hiệp đừng nói cao thấp thế nào, đến cả Thiện Ác khí cũng không có, dùng ra sợ là chẳng khác nào bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại.

Hơn nữa Tiểu Lộc Nữ Hiệp cũng không phải loại đại gian đại ác gì, Từ Hiền nếu dùng thứ kịch độc này đối phó nàng thì đúng là bất nhân bất nghĩa.

‘Chẳng lẽ chỉ có nước chịu đòn rồi?’ Chợt hồi tưởng lại cảnh Lý Tự Thành một tay đập nát đá tảng, khóe mắt của Từ Hiền bất giác giật giật mấy cái.

‘Ta có thần công hộ thể, hẳn là không tới mức nát… chứ?’ Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, Từ Hiền quyết định kéo dài được tới đâu thì hay tới đó.

Mặc dù diễn luyện【Dưỡng Khí Trường Sinh Thiên】có thể giúp hắn chữa trị thương tổn, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn có thể đứng dậy múa quyền mới được.

Lần thứ ba phá giải thành công thức Kiếm Ảnh Huyền Sương của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, Từ Hiền tiếp tục ăn một cước như trời sập từ nàng, bay xa chục trượng.

“Hừm?” Trong hai con ngươi to tròn ngập nước của người sau chợt hiện lên một vệt khó hiểu, lần này hình như con hồ ly kia bay hơi xa thì phải, nàng cảm thấy thế.

Sự thật cũng chính là như vậy, mượn lực đẩy từ một cước này của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, Từ Hiền cố gắng giữ vững trọng tâm, không tiếc tiêu hao lượng lớn nội khí thi triển Phiên Sơn Quá Hải chạy đi, thoáng chốc đã bỏ xa cô nàng bạo lực kia ba, bốn mươi trượng.

‘Muốn chạy?’ Cắn môi một cái, trong mắt Tiểu Lộc Nữ Hiệp hiện lên một tia phẫn nộ, nội lực trong Đan Điền chảy ào ào xuống huyệt Dũng Tuyền, nàng bước liền ba bước, mỗi một bước liền vượt qua ba trượng, mỗi một bước đều chấn cho núi rừng rung chuyển.

Rầm! Rầm! Ầmm!

Đến bước thứ tư, chân vừa đưa ra, Tiểu Lộc Nữ Hiệp liền giẫm thật mạnh xuống đại địa, thân hình nhoáng cái đã vụt lên không gần trăm thước, người lộn một vòng, đại kiếm rời tay, phượng hoàng chắp cánh, ngự kiếm phi hành, nàng cứ thế vững vàng đạp lên thân đại kiếm, hóa thành một vệt sao băng phóng về phía Từ Hiền, hai con ngươi linh động xem ra ẩn chứa vài phần hung hăng.

【Điểm Thương Huyền Ảnh Kiếm Thức】: Vũ Phượng Phi Hoàng phối hợp cùng Kỳ Công Dị Thuật ngũ phẩm【Dĩ Khí Ngự Kiếm Phi Hành Thuật】, kèo này thì Từ Hiền có mọc cánh cũng khó thoát.

Từ tiên sinh của chúng ta đương nhiên cũng nhận ra điều đó, cảm nhận được tốc độ phi hành của Tiểu Lộc Nữ Hiệp còn nhanh hơn trước gấp bội, hắn đã không lấy làm gì ngạc nhiên nữa.

Từ Hiền đã nhận rõ một sự thật là cô nàng này ẩn giấu sâu lắm, tựa hồ mình có dùng ra thủ đoạn gì thì nàng cũng có sẽ biện pháp ứng đối, lúc nào cũng áp được hắn một đầu.

Thầm thán phục trước thực lực của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, Từ Hiền bất chợt nghĩ đến Tiểu Thánh Tăng – Vong Đức, thầm cười tự giễu: ‘Rốt cuộc là ta có hệ thống hay là quý vị đây…’

Vùù!

Cuồng phong gào thét, giọng nói cáu kỉnh như đứa bé trai đang hờn dỗi vô lý vang lên bên tai Từ Hiền: “Tiểu hồ ly, ai cho ngươi chạy?”

Nhìn thấy Tiểu Lộc Nữ Hiệp trong khoảnh khắc đã đuổi đến trên đầu mình, giơ cao đại kiếm bổ xuống một thức Giang Hồ Hàn Mang, Từ Hiền khẽ liếc đồng hồ hệ thống, phát hiện lúc này đã sang giờ Tý.

Dược hiệu của【Tiên Thiên Đan】vừa mới hết, lúc bấy giờ, Từ Hiền chỉ còn tu vi Hậu Thiên thập nhị trọng, cương khí thoái hóa thành chân khí, sáu mạch kỳ kinh một lần nữa trở về trạng thái tắc nghẽn, thực lực đại giảm, so với mới nãy, mười không còn một.

Chất lượng nội lực không cùng đẳng cấp, e rằng có là【Giá Y Thần Công】Đại Thành cũng không tránh khỏi việc bị【Phá Cương Bát Trọng Kình】khắc chế, Từ Hiền muốn dựa vào đao kỹ siêu tuyệt để phá giải kiếm thức cũng chỉ là chuyện viễn vông.

Võ đạo tranh hùng, nội lực vi tôn.

Trừ phi kỹ tiến hồ đạo,【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】đạt tới trình độ Phản Phác Quy Chân, nếu không thì lấy xảo phá lực chỉ là trò cười mà thôi.

Nhưng Từ Hiền lại chẳng hề nao núng, khóe môi hắn thậm chí còn nhếch lên, nở một nụ cười gợi đòn.

Xem ra hắn đã nhập vai Thiên Hồ quá sâu, lòng thì không muốn tiếp tục dây dưa với Tiểu Lộc Nữ Hiệp, nhưng bất tri bất giác lại luôn có những hành động khıêυ khí©h nàng, dù là cố ý hay vô ý.

Quả nhiên như thế, thấy nụ cười thiếu đánh trên mặt tên tiểu hồ ly, nộ hỏa của Tiểu Lộc Nữ Hiệp lại càng cháy to, uy lực của một thức Giang Hồ Hàn Mang này lại càng tăng cao ba phần.

Kiếm bổ tới đầu đối thủ, gặp Từ Hiền vẫn đứng đó “cười nhạo” mình, Tiểu Lộc Nữ Hiệp giận không chỗ phát tiết, thấy miệng hắn mấp máy gì đó, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là con hồ ly này đang thầm rủa bản thân, thế là lại tăng thêm ba phần sức mạnh vào kiếm thức.

Đương lúc lưỡi kiếm chỉ còn cách huyệt Bách Hội của Từ Hiền ba tấc, Tiểu Lộc Nữ Hiệp lúc này mới nghe ra Từ Hiền đang lẩm bẩm cái gì.

“Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn…”

Phượng hoàng vừa tiêu tán không lâu, Côn ngư đã rẽ sóng mà tới.

Cá Côn lộn một vòng, thân ảnh của Từ Hiền thoáng cái đã na di ra xa chục dặm, quay lại chỗ thi thể của Lang Nha Lão Tổ, để Tiểu Lộc Nữ Hiệp như con nai vàng ngơ ngác giữa rừng khuya.

“…Nam Minh hữu điểu, kỳ danh vi Bằng.”

Hai chân đáp đất, Từ Hiền thu xác Lang Nha Lão Tổ vào trong tay áo, sau đó không chút do dự chạy một mạch về Hồng Phúc Lâu.

‘Tiểu Lộc Nữ Hiệp a Tiểu Lộc Nữ Hiệp, ngươi có tính tới tính lui, tính xuôi tính ngược, cũng không thể nào tính ra ta sẽ quay lại quán rượu chứ hả?’

Từ Hiền có chút hưng phấn nghĩ thầm, khıêυ khí©h xong liền cao bay xa chạy, hắn giống như phát hiện ra một thú vui mới, cảm thấy kí©h thí©ɧ quá chừng.