Chung Tử Yên vẫn nhớ mình đã từng mua đồ theo cách như vậy, khi cô đi siêu thị cách đây rất lâu.
Đi bộ vào siêu thị - tìm kiếm trong phân khu - tìm hàng hoá cô cần trên kệ - lấy hai, ba món đồ cho vào giỏ hàng - xem đồ ăn nhẹ trên đường và thuận tiện mua hai gói - đi đến phân khu tiếp theo - lặp lại mấy lần – trước quầy thanh toán hóa đơn, và trong long cô thấy vô cùng khó chịu khi phải tiêu những hàng trăm đô-la.
Phong cách mua sắm của bà cụ thực ra rất đơn giản.
Thay vì mua một tá bàn chải đánh răng và hai mươi đô la một gói đồ ăn nhẹ, bà chỉ mua những đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Chung Tử Yên đi theo bà Dư và Vệ Hàm Yên, âm thầm tính toán sức chi tiêu của bản thân và của cô bé.
Các khoản tiền gửi ngân hàng trước đây của cô cộng với bất động sản, trừ đi các khoản vay là khoảng bảy con số, của Vệ Hàn Vân là mười hai con số.
Sau đó làm tròn lại, một trăm nghìn nhân dân tệ của cô tương đương với một nhân dân tệ của Vệ Hàn Vân.
Chung Tử Yên: "..." Nếu cô trước kia từng mua một chiếc túi mười nghìn đô không chớp mắt, thì Vệ Hàn Vân dù có tiêu một tỷ cũng không cảm thấy đau lòng.
Rất tốt, nó rất khoa học và hợp lý.
“Yên Yên ——”
Nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, Chung Tử Yên mở miệng, đáp lại trong vô thức: “Trông đẹp lắm, mua đi.”
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu lên, thấy Vệ Hàm Yên đã đứng trước mặt, đội một chiếc mũ rộng vành lên đầu cô.
Chung Tử Yên liếc nhìn chiếc gương gần mình nhất, và không quá ngạc nhiên khi thấy trên chiếc mũ chống nắng này được đính vài viên kim cương sáng màu.
Thực sự có vô số cách để các nhà thiết kế làm cho sản phẩm trở nên đắt giá.
"Dáng người của dì nhỏ rất chuẩn, dì mặc gì cũng đẹp, nhưng chiếc mũ này cũng vô cùng cần thiết". Vệ Hàm Yên khen không dứt miệng, ánh mắt say sưa nhìn ngắm những bộ quần áo trong phân khu, chọn cho Chung Tử Yên không biết bao bộ quần áo trong gần một giờ.
Chung Tử Yên dựa vào tường nghịch điện thoại di động, mặc cho Vệ Hàm Yên chạy tới chạy lui như con quay nhỏ.
Vệ Hàm Yên chọn đồ chán rồi, Chung Tử Yên nhìn sang tập giấy ghi chú trong tay quản lý đang mỉm cười đứng bên cạnh, thấy trên đó dày đặc chi chít chữ, không khỏi cảm thán thay cho mấy ngăn tủ của cô trong biệt thự Đình Sơn, chắc chắn, mấy ngăn tủ đó sẽ không chứa đủ.
Khi quản gia Đình Sơn nói sợ chưa đủ dùng, Chung Tử Yên có chút chế nhạo.
Hôm nay, sau chuyến đi này, cô không biết nói gì ngoài khâm phục, khâm phục.
"Hầu hết, phải sửa chữa lại, một số phải gửi lại các nhà sản xuất ở Pháp và Anh để thay đổi loại vải. Đại khái trong khoảng một tháng có thể sửa và hoàn chỉnh xong." Vệ Hàm Yên có chút tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, dì nhỏ hôm nay phải trở về, nên tất cả đều mang đến thành phố H đi.”
Chung Tử Yên gật đầu.
“Nhìn sang sản phẩm chăm sóc da đi!” Bà Dư cười nói: “Phụ nữ dù bao nhiêu tuổi cũng nên chú ý chăm sóc da dẻ một chút.”
Thế là cả nhóm đến khu chăm sóc da, dạo qua một vòng, mua các sản phẩm chăm sóc da cần thiết: tinh dầu, mặt nạ,….
Nhìn thấy sự nhiệt tình của mọi người, Chung Tử Yên không hề xấu hổ, nói linh tinh rằng thần tiên là có thật, họ không già, không chết, không dưỡng da, cũng không chống nắng, chủng tộc này có gương mặt tự nhiên, đẹp đẽ, mềm dịu khiến người ta phải ghen tị.
Vệ Tử Khiêm đi phía sau ba người, tay đút trong túi, thái độ hơi bất cẩn, im lặng hơn Chung Tử Yên.
Trong lúc Vệ Hàm Yên và bà Dư thảo luận về sản phẩm dưỡng da, xem xem thương hiệu nào ít gây dị ứng nhất, Vệ Tử Khiêm đột nhiên hỏi Chung Tử Yên - người đang đi cách anh ta không xa: "Dì có thể nhận được vé xem nhạc kịch, vậy dì có biết sẽ có ai đi không?”
“Lý Duệ sẽ đi.” Chung Tử Yên ngay lập tức đem Lý Duệ ra làm lá chắn. App TYT & Ánh Trăng Sáng team
"..." Vệ Tử Khiêm sốt ruột đến mức líu lưỡi: "Tôi không quan tâm Lý Duệ có đi hay không, tôi muốn hỏi xem Chung Hồi sẽ đi đầu tiên sao? Nếu đi hát, anh ta cũng sẽ đứng thứ nhất chứ?”
Chung Tử Yên giả vờ suy nghĩ, nói: “Tôi có thể hỏi Lý Duệ một chút.”
Đương nhiên là không đi rồi
Cô không những không đi, mà còn muốn hỏi Lý Duệ xem làm thế nào để khỏi bị lộ.
“Tôi sẽ để quản gia gửi vé lại đây, sau khi tôi về.” Chung Tử Yên bình tĩnh đổi chủ đề.
“Được rồi.” Vệ Tử Khiêm dừng lại một chút và quay mặt đi: “…Cảm ơn rất nhiều.”
Với âm lượng đó, Chung Tử Yên chắc chắn nhân loại bình thường sẽ thể không nghe ra.
Hai chữ "Cảm ơn" làm cho tai của Vệ Tử Khiêm nóng ran, sau khi nghĩ lại, Chung Tử Yên coi như không nghe thấy, mỉm cười nhìn Vệ Hàm Yên đang đi tới.
“Mua ngay đi.” Vệ Hàm Yên mỉm cười nắm lấy cánh tay Chung Tử Yên: “Hôm nay, dì nhỏ đừng quên mua đồ.”
“Còn muốn mua gì nữa không?” Chung Tử Yên hỏi, vẻ mặt như một ông chủ.
Vệ Hàm Yên suy nghĩ một chút: "Vừa rồi nhìn thấy một chiếc ô tô ở phòng trưng bày phía sau? Ở nơi này thường không bán xe."
Giám đốc kinh doanh cười nói: "Là như thế này, thường thì bán xe không phải phạm vi công việc của chúng tôi, nhưng phiên bản 92 này của NSX-R đang ở trong tình huống đặc biệt. NSX ban đầu là một trong những mẫu xe thể thao cổ điển nhất. Nó đã từng làm nhiều thương hiệu xe thể thao khác phải sửa đổi ý tưởng thiết kế, thậm chí còn càn quét sân thi đấu F1. Mẫu xe năm 1992 này được bán với số lượng hạn chế trong giai đoạn năm 1992-1995. Chiếc xe này chúng tôi vừa mua từ chủ cũ, đang trong tình trạng vô cùng hoàn hảo, chắc chắn sẽ không tìm thấy chiếc thứ hai trên thế giới giống như vậy đâu."
Chung Tử Yên bất ngờ, vô cùng ngưỡng mộ tài ăn nói chuyên nghiệp, khéo léo của vị giám đốc kinh doanh.
Điều quan trọng nhất, quảng cáo mang tính chuyên nghiệp sẽ dễ dàng đẩy mạnh và kí©h thí©ɧ lượng sản phẩm được tiêu thụ.
Chẳng hạn, Vệ Tử Khiêm đứng bên không chút ngần ngại, phô ra ánh mắt sáng ngời trước lời giới thiệu của vị giám đốc.
Vệ Hàm Yên: "Em trai à, em không có bằng lái xe nội địa. Từ khi bằng lái xe của em bị thu hồi ở Anh, bố cũng đã cấm em lái xe rồi."
Vệ Tử Khiêm: "............ ”
Chung Tử Yên luôn cảm thấy cụm từ “em trai” của Vệ Hàm Yên ẩn chứa thái độ chế giễu trong đó. Cô suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nói: “Chúng ta đi xem.”
Không phải giám đốc kinh doanh thổi phồng quá mức, Chung Tư Yên cũng không khỏi bất ngờ, rung động trước vẻ đẹp của chiếc NSX.
Chiếc xe Martin trông mạnh mẽ, ngầu không hề kém xe ông chủ.
Trong lúc trái tim Chung Tử Yên rung động, cô nghe thấy Vệ Tử Khiêm phát ra âm thanh nuốt nước miếng khi đứng cạnh cô.
Đối với những người khác, động tĩnh có thể nhỏ, nhưng đối với Chung Tử Yên thì quá rõ ràng, và cô đành xem như không nghe thấy.
Chung Tử Yên : "..." Quên đi, cô phải làm người tốt đến cùng vậy: “Tôi muốn mua chiếc ô tô này.”
“Cô là người có tầm nhìn tốt.” Giám đốc kinh doanh cũng hơi ngạc nhiên về quyết định của Chung Tử Yên, cô chọn mua trong nháy mắt mà không cần lái thử, nhưng là người có kinh nghiệm bán hàng lâu năm, giám đốc rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng nói: “Chiếc xe vô cùng độc đáo và hoạt động cũng rất tốt, 40 triệu là một mức giá khá hợp lý.”
Chung Tử Yên nghe 40 triệu, không khỏi dao động trong lòng.
Bà Dư để ý đến thời gian, chen vào: "Mười giờ rưỡi rồi, nên trở về và chuẩn bị khoai lang nướng thôi."
Vệ Hàm Yên "à" lên một tiếng: "Mua sắm vui quá, quên mất phải đi mua đồ nướng khoai.”
Giám đốc kinh doanh đã đứng tuổi sững sờ một lúc: "Lò nướng? Lò nướng trong bếp Vệ gia bị hỏng à? Tôi biết một chuỗi cửa hàng nổi tiếng chuyên bán khoai lang nướng, sạch sẽ và đảm bảo vệ sinh. Để tôi giới thiệu cho các vị chỗ đó.”
Thực tế, Chung Tử Yên nghĩ rằng làm vậy cũng khá ổn.
Nhưng bà cụ Dư trịnh trọng từ chối: "Đây là sinh hoạt của gia đình, phải tự mình làm mới được."
Vì vậy, giám đốc kinh doanh đề xuất một bộ thiết bị nướng ngoài trời, tất cả chức năng trong một, trị giá hơn 300.000 nhân dân tệ.
Nó giống như toàn bộ phòng bếp vậy ... nhưng không có tường.
Thiết bị nướng ngoài trời hình chữ U, có tủ rượu, tủ lạnh, lò nướng, máy rửa bát, rửa rau củ quả, tủ khử trùng… có cả hệ thống xử lý chất thải trong bếp.
Nghĩ rằng nó rất hoàn hảo, bà cụ nhanh chóng yêu cầu mua một bộ, được hỗ trợ lắp đặt ngay tại nhà. Nghe theo lời giới thiệu chuyên nghiệp của giám đốc kinh doanh, bà cụ nhanh chóng mua bổ sung một số thiết bị nhà bếp.
’Và tất cả những dụng cụ này chỉ để nướng vài củ khoai lang.’ Chung Tử Yên nghĩ thầm.
Bước ra khỏi Yến Toa, chiếc NSX-R mới mua đã được để sẵn ở cửa, xe được phun sơn trắng toàn bộ, trông vô cùng gọn gàng và khỏe khoắn.
Tất nhiên, Yến Toa có thể cung cấp dịch vụ lái xe, nhưng Chung Tử Yên thì không cần.
Cô cùng bà cụ và Vệ Hàm Yên ngồi vào trong, hất cằm nhìn Vệ Tử Khiêm, chân không hề nhúc nhích một chút: “Lên xe?”
Vệ Tử Khiêm ngồi vào trong xe. Ngay sau khi thắt dây an toàn, chiếc xe đột nhiên gia tăng tốc độ, phóng đi như một viên đạn bắn ra khỏi nòng súng, tăng tốc lên 100 km/h chỉ trong vài giây, khuôn mặt của Vệ Tử Khiêm bị biến dạng đôi chút trước khi cửa sổ xe được đóng vào.
Vệ Tử Khiêm kinh hãi, liếc nhìn Chung Tử Yên ngồi bên cạnh, xe dần dần giảm tốc độ để không vượt qua giới hạn cho phép.
“Gara để xe của Vệ Hàn Vân đã đầy.” Chung Tử Yên nói trong khi cô đang lái xe trở về theo tuyến đường trong trí nhớ của mình: “Tôi sẽ để chiếc xe này ở Vệ gia.”
Vệ Tử Khiêm nhìn cô đầy nghi hoặc: “Nếu đầy thì cứ mua một gara để xe mới không phải được rồi sao?”
"Gara mới cũng đầy rồi." Chung Tử Yên nói không chớp mắt: " Tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu bảo quản."
"Chờ đã." Vệ Tử Khiêm kịp phản ứng lại: "Có phải ý của chị là? Muốn cho tôi chiếc xe này?”
"Xe đứng tên tôi!" Chung Tử Yên thậm chí không thèm nhìn anh ta: "Tôi chỉ nhờ cậu bảo quản giúp chiếc xe mà thôi.”
Vệ Tử Khiêm hơi hụt hẫng ...
Anh ta sờ vào phanh tay của NSX với vẻ hoài niệm, sau đó nhìn sang vô lăng trong tay Chung Tử Yên, khịt mũi, quay mặt đi: "Được rồi, tôi giữ giúp cho chị.”
……
Trên đường trở về, bà cụ đã gọi điện trước cho con gái, khi cả nhóm quay trở lại Vệ gia, khu vực bếp ngoài trời đã sắp xếp gọn gàng.
Các nhân viên chuyên nghiệp của Yến Toa lắp ráp cái bếp, nhanh chóng hoàn thành trong nửa giờ.
Cùng lúc đó, nhà bếp mang khoai lang mới rửa sạch sẽ ra.
Vệ Hàm Yên đã tìm hiểu phương pháp nướng khoai lang trên Internet, thấy nó khá đơn giản.
Nhưng mà thực tế so với tưởng tượng của cô hoàn toàn khác xa, năm người tính cả mẹ Vệ cãi cọ, ầm ĩ, đến 1 giờ trưa vẫn chưa nướng khoai, làm vị đầu bếp bên cạnh hết sức đau đầu.
Để tránh cho mọi người quá đói vì không có gì để ăn, đầu bếp dẫn mọi người đến phòng bếp bên kia, chuẩn bị tự phục vụ BBQ.
Chung Tử Yên không bao giờ để mình chịu đói, nên là người nâng xiên lên nướng đầu tiên.
“Hứng thú thật.” Đột nhiên có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Chung Tử Yên cau mày.
Khi một người trong lời nói có ác ý, sẽ sinh ra những manh mối về cảm xúc giúp cô dễ dàng nhận ra.
Chung Tử Yên tuy không giỏi mưu mô. nhưng trực giác lại là loại tốt nhất, trong những trận chém gϊếŧ đến mức sống chết đã giúp cô rèn luyện giác quan rất nhiều.
Người khách trước mặt cô có ác ý.
“… Tam thúc.” Vệ Hàm Yên lạnh lùng hét lên.
Vệ Tử Khiêm không nói gì.
Chung Tử Yên đã gặp người này vào bữa tối ngày hôm qua, chỉ cần liếc nhìn là nhận ra.
Vệ Hàm Yên nói anh ta là một trong những đứa con ngoài giá thú của cha Vệ, tên Vệ Đạc Hải, người con thứ ba trong số các con trai của ông ta.
“Tôi còn tưởng đầu bếp ở nhà đã hạ độc đồ ăn rồi. Bằng không, tại sao lại để chủ nhà tự mình nấu ăn?” Vệ Đạc Hải lễ phép nói.
Nhưng giọng điệu mang hàm ý mỉa mai thấy rõ.
Chung Tử Yên suy nghĩ một chút, ném xiên thịt nướng bằng tre đi, từ xa bình tĩnh dùng sức mạnh tinh thần đọc suy nghĩ của Vệ Đạc Hải.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã bình chọn cho tôi trong thời gian 2020-08-20 00: 00: 00 ~ 2020-08-20 23: 59: 59 ~
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, tôi sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ!