Vệ Hàm Yên trầm ngâm đứng bên cửa, đột nhiên ngắt lời hai người: "Vừa rồi có phải dì nhỏ đang chơi đúng không? Con nghĩ phong cách này có chút quen thuộc, giống như bài hát mà dạo gần đây Tử Khiêm rất thích nghe. Dì nhỏ cũng họ Chung, dì và Lý Duệ lại quen biết nhau, đến mức có thể khiến cho anh ta hạ cái bản tính nóng nảy mà viết thư cho con, thêm cả vé xem nhạc kịch… Sự thật chỉ có một!"
Chung Tử Yên: "…" Con bé này thông minh hơn em trai mình nhiều đấy.
"Dì chính là Chung Hồi?" Vệ Hàm Yên nhận được câu xác nhận từ cô, con bé bật cười, vừa quạt vừa lau nước mắt để hạ nhiệt: "Thật không thể tin được, cuối cùng con cũng thấy sắc mặt ban nãy của dì thật buồn cười ha ha, con còn tưởng là cái tên Tử Khiêm ngu ngốc kia nói nhăng nói cuội, chọc dì tức giận, nó quả thật là quá xui xẻo rồi ha ha."
Bà cụ mỉm cười: "Đừng nói cho nó biết, để nó tự mình khám phá đi."
Vệ Hàm Yên lập tức làm động tác khóa miệng, cười nói: "Đương nhiên rồi, bây giờ con chỉ cần ngồi chờ em ấy hối hận vì ngày hôm nay thôi."
Chung Tử Yên: "… Mấy người này thật tùy ý. Đúng là tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau mà, quả là người một nhà.”
“Nhân tiện, con cũng có một món quà muốn tặng cho dì.” Vệ Hàm Yên giơ chiếc hộp vuông nhỏ đang cầm trên tay: “Đó là đôi bông tai do chính tay con thiết kế và làm ra. Con nghĩ nó rất hợp với dì, dì nhận nó nha."
Chung Tử Yên vừa nhận được chiếc hộp, cô vẫn còn hơi lo lắng, khái niệm tặng kim cương và nhẫn của Vệ Gia đã ăn sâu vào tim cô.
Sau khi nghe được nửa câu sau từ miệng của Vệ Hàm Yên, cô mới thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ mở hộp trang sức ra.
Đôi bông tai được làm từ ngọc trai vàng đặt bên trong hộp trông rất gọn gàng, kiểu dáng đơn giản nhưng lại vô cùng phóng khoáng, tao nhã, màu sắc rất đúng với sở thích của cô.
Trông nó có vẻ không đắt lắm, cô không cảm thấy áp lực, liền nói: "Cảm ơn con."
"Được rồi, cũng sắp đến giờ chuẩn bị bữa tối." Bà nội mỉm cười, nắm tay Chung Tử Yên đi ra ngoài: "Tử Yên với Hàm Yên đi chung với ta."
Cô nghe xong những lời này, còn tưởng rằng bản thân sẽ chơi với Hàm Yên, trong lòng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng cô bé hai mắt sáng rực lên, nắm lấy bàn tay còn lại của cô: "Chà, con muốn cùng dì trang điểm! Tình cờ con có nghe chú nói dì không mang theo trang sức hay hành lý gì cả, có đôi bông tai con tặng dì, tối nay dì đeo nó đi."
Chung Tử Yên được đưa ra khỏi tòa nhà nhỏ giữa lòng hồ, không kịp gặp Vệ Hàn Vân để tạm biệt, lái xe đã đến thẳng đến sân khác.
Trên thực tế, sau khi cô nghe đến hai từ trang điểm đã muốn quay xe trở về nhà, nghĩ đến cảnh cùng đứa cháu gái bị bao vây bởi những nhà tạo mẫu, càng từ chối quyết liệt hơn.
Nhưng tất cả mọi người trong cửa hàng, bao gồm cả Hàm Yên, ai cũng rất hào hứng.
Một người trong đám nhà tạo mẫu nói: "Cô thật sự rất xinh đẹp! Hôm nay đám người kia lại được mở mang tầm mắt, học thêm được vài kiến thức mới rồi!". Người còn lại trả lời: "Cô Chung, tôi có thể sờ mặt cô không? Thật sự không có trang điểm sao? Tiên nữ như cô không cần trang điểm hả? Đôi lông mi là thật sao? Tại sao lại có thể không có quầng thâm!"...
Cô rũ mắt ngồi trên ghế, để cho bọn họ đánh giá gần một tiếng đồng hồ, quần áo cũng không chọn được một bộ, buồn chán lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hàn Vân: "SOS."
Sau khi gửi nó đi, cô cảm thấy ba chữ đó không đủ khẩn cấp, liền thêm một biểu tượng cảm xúc khóc lóc vào.
"Dì nhỏ, dì nhìn xem cái này thế nào! Chân của dì vừa thon, vừa thẳng, vừa dài, có thể mặc một chiếc váy dài chạm đến sàn nhà đấy!" Giọng của Vệ Hàm Yên truyền đến.
Cô chống cằm nhìn con bé, không biết nói gì.
Cô biết mình không cần lên tiếng.
Bởi vì ngay sau đó, nhà thiết kế đã phản bác lại Vệ Hàn Yên: "Tông màu này quá tối, không hợp với cô Chung, hơn nữa cô ấy đã mặc một chiếc váy đen rồi!"
Sau đó, hai người họ nhanh chóng cãi nhau nảy lửa.
Chung Tử Yên lẳng lặng cầm điện thoại lên, quẹt đến Weibo, một nhân viên đi tới, mỉm cười nói: "Bây giờ chúng ta làm móng tay nhé, thưa tiểu thư?"
Chung Tử Yên: "..." Cô im lặng để điện thoại xuống, chìa bàn tay ra.
Lúc đầu cô còn hơi chống đối, nhưng sau khi trị liệu spa toàn thân từ đầu đến chân xong, Chung Tử Yên, người từng sống rất chật vật, phải tìm cách cải tạo gen, cũng thư thái thả lỏng cơ thể, chìm vào giấc ngủ.
Bác sĩ vật lý trị liệu hết lời khen ngợi: "Da của cô tốt quá, cô phải thường xuyên chăm sóc da mặt lắm đúng không?"
Cô mặc lên mình một chiếc váy ngủ bằng lụa, dựa vào ghế để cô nhân viên xinh đẹp cắt tỉa móng tay, giọng buồn ngủ trả lời: "Không làm, phiền phức."
Trong phòng ánh đèn dịu nhẹ, phảng phất mùi thơm của tinh dầu, mọi người nói chuyện thì thầm, Chung Tử Yên đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Loại cảm giác đấu tranh này cũng rất phổ biến. Cô có thể hồi phục rất nhiều thể lực sau khi nhắm mắt, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm, cô sẽ tỉnh lại nhanh chóng, đây là một kỹ năng cô đã chuẩn bị kỹ càng.
Những người trong phòng thấy cô đã chìm vào giấc ngủ, động tác nhanh chóng trở nên nhẹ nhàng, nói chuyện còn tự giác vặn nhỏ âm lượng, không muốn phá giấc ngủ của cô.
Vệ Hàm Yên cầm điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp hai tấm hình của Chung Tử Yên, chẳng thèm điều chỉnh góc độ. Hàm Yên vốn quen nhìn thấy mỹ nhân từ khi còn nhỏ, cũng không khỏi ngưỡng mộ vẻ đẹp của cô.
Cô bé vỗ nhẹ vào má, ấn vào nhóm mới lập trên WeChat rồi đăng ảnh lên.
Tên của nhóm là [Hôm nay chúng ta có cho rồng ăn không], và có bốn hình đại diện trong đó.
Có hình của Hàm Yên, chị dâu hai, mẹ của Vệ Hàn Vân, và bà nội.
Tin nhắn cuối cùng trong nhóm chính của chị dâu, hỏi xem cô hôm nay đã đi đâu.
Vệ Hàm Yên mới gửi bức ảnh đi vài giây, Vệ phu nhân nhanh chóng nhắn lại: "Đã lưu."
Tiếp đó là tin nhắn của chị dâu: "Chú ấy đang trên đường gặp vợ, mới đi có một lúc thôi mà!"
Hàm Yên vội vàng đặt điện thoại xuống, chạy ra ngoài phòng trị liệu
Chắc chắn rồi, Vệ Hàn Vân, người được Chung Tử Yên gọi cứu mạng đã xuất hiện.
Nhìn thấy người đang đợi bên ngoài là Vệ Hàm Yên, anh nhướng mày, giọng nói nhỏ nhẹ: "Có vẻ rất yên bình?!"
Rõ ràng là cô đã kêu anh tới cứu, anh còn tưởng xảy ra chuyện gì, cuối cùng, anh vội vàng chạy tới lại chẳng nhìn thấy ai.
"Đương nhiên!" Hàm Yên cười mỉm, chắp tay sau lưng: "Dì của con ngủ rồi. Nếu chú nhỏ muốn gặp, con vào đánh thức dì ấy dậy nhé?"
"Không cần đâu." Vệ Hàn Vân lắc đồng hồ, nói với cô bé: "Chú ý thời gian, Tử Yên rất dễ đói. Lát nữa chú sẽ cử người đem trà chiều, nhớ gọi cô ấy dậy dùng nhé!"
Vệ Hàm Yên nhanh chóng cúi chào, tỏ vẻ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Vì không cần cứu rồng ... không cần cứu Chung Tử Yên, anh không vào trong đồ, nhanh chóng rời đi xử lý công việc.
Chung Tử Yên ngủ một giấc dài, đến lúc Hàm Yên gọi cô dậy uống trà chiều, trời đã sẩm tối.
Vệ Hàm Yên ở bên cạnh có chút áy náy, vội vàng giải thích: "Dì tỉnh rồi à? Tóc đã làm xong! Bây giờ mau thay quần áo đi!"
Cô gật đầu, ngoan ngoãn cầm váy, thay vào rồi đi ra, mang theo đôi giày cùng đồ trang sức.
Nhà tạo mẫu đang tìm đôi bông tai phù hợp cho cô, Chung Tử Yên nhanh chóng xua tay, đeo cặp ngọc trai vàng Hàm Yên đã tặng cho cô khi nãy.
Nhà tạo mẫu trầm trồ khen ngợi: "Đúng là kiểu này rồi, màu vàng thật hoàn hảo."
Nghe đến lời khen ngợi này Chung Tử Yên cũng đã biết dáng vẻ mình ra sao.
"Tôi vốn thích một đôi khuyên tai như vậy, nhưng một cái tốt cũng có giá vài chục vạn, có thể tiêu tốn của tôi mấy tháng lương" nhà tạo mẫu cười nói: "Thật ra đối với nhà họ Vệ lại chẳng đáng là bao."
Chung Tử Yên: "..." Hàm Yên, dì xin lỗi vì đã đánh giá thấp con. Quả nhiên đúng là người nhà họ Vệ.
Đúng vậy, những người không có tiền ai lại học thiết kế trang sức chứ?!
Hàm Yên rời phòng thay đồ trễ hơn Tử Yên mười phút, cô ấy vừa nhìn vào gương vừa đeo vòng tay của mình, lộ ra vẻ hài lòng.
Đương nhiên, điều khiến cô hài lòng hơn cả chính là Chung Tử Yên, người đang lười biếng dựa vào bàn trang điểm một tay ôm đầu, nhìn điện thoại.
Vệ Hàm Yên không nhịn được liếc trộm Chung Tử Yên trong gương, trong lòng nhớ đến câu đã thấy trên mạng: "Em muốn biến thành lông mi của chị gái!!!", cô không khỏi che mặt, ngại ngùng tự phỉ nhổ: "Đơn giản quá!" Ta chỉ nhìn mặt thôi!
"Phương Nam bảo xe đang ở ngoài sân.” Chung Tử Yên lãnh đạm thông báo.
Cô bé phấn khích đến mức suýt làm rơi chai nước hoa trên bàn xuống đất, một lúc sau mới nhận ra điểm bất thường, lúc ấy đã quá muộn.
Nhìn thấy lọ nước hoa sắp rơi xuống đất, Hàm Yên giật mình chộp lấy, làm xộc xệch bộ lễ phục, một bàn tay từ phía sau Hàm Yên nhanh chóng duỗi ra.
Không biết Chung Tử Yên đã đứng đằng sau Vệ Hàm Yên từ lúc nào. Cô bé còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, Chung Tử Yên đã đứng thẳng dậy, đặt chai nước hoa vào lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng: "Hãy cẩn thận, đừng để rơi."
Vệ Hàm Yên cầm lấy chai nước hoa, đặt tay vào l*иg ngực, nghe tiếng tim đập tán loạn: "Dopamine..." Hóa ra đây chính là cảm giác tim đập nhanh!!!
Chung Tử Yên nhướng mày, nhìn con bé một cách khó hiểu.
Vệ Hàm Yên lắc đầu liên tục, đặt lọ nước hoa sang một bên: "Không, không cần nước hoa đâu, dì nhỏ, ta đi thôi."
Sau khi đẩy Chung Tử Yên ra, Vệ Hàm Yên lấy điện thoại ra, nhắn điên cuồng vào [Hôm nay chúng ta có cho rồng ăn không]: "Chết con rồi, dì nhỏ dễ thương chết mất, con thật sự muốn cướp dì từ tay chú ấy.
Sau khi gửi một loạt tin nhắn cảm thán, Hàm Yên nhìn lên, thấy rằng con số đã thay đổi từ [bốn] lên [năm].
Vệ Hàm Yên: "..." Người mới vào không phải Vệ Hàn Vân thì là ai nữa???
Cô đau lòng, lặng lẽ nhìn thật lâu dòng tin nhắn cuối cùng, lựa chọn thu hồi.
Chú ấy ngày nào cũng bận rộn, chắc cũng chưa có thời gian xem đâu ha!