Mặc dù vẫn làm việc cho Vệ Hàn Vân, Chung Tử Yên thích cảm giác được anh coi trọng
Chung Tử Yên nhận lấy cây bút từ Phương Nam, kí tên mình lên, không hề có ý từ chối.
Cái này giống như công viên phát thưởng cho nhân viên hàng quý, ai ngu mà từ chối chứ!
“Đây có phải món quà anh đã nói ngày hôm qua không?” Cô vừa cầm văn kiện đưa cho Phương Nam vừa hỏi.
“Có thể” Vệ Hàn Vân trả lời, mập mờ, tràn ngập ý cười.
Phương Nam lại chuyển tiếp cho Chung Tử Yên văn kiện thứ hai, văn kiện này còn dày hơn cái trước.
Chung Tử Yên háo hức, tâm trí như đứa trẻ sáu tuổi chạy nước rút về phía cây thông Noel vào ngày Giáng sinh, gần như nín thở mở văn kiện ra, nhìn lên trên bốn chữ “Máy bay tư nhân”.
“Máy bay tư nhân!”. Hai tay Chung Tử Yên khẽ run rẩy, giọng nói cũng vì hồi hộp mà cao hơn: “Là loại máy bay tư nhân toàn bộ đều giống khoang hạng nhất sao?”.
“Nếu như em thích trực thăng hơn thì có thể đổi.”
Chung Tử Yên kiên quyết từ chối: “Máy bay tư nhân là tốt rồi.” Ngồi trên trực thăng quân sự vô cùng mệt mỏi, còn kèm theo đe dọa về tính mạng nữa.
Máy bay tư nhân thì không như vậy, nó là đại diện cho giới nhà giàu. Người ta vẫn bảo: “Người giàu chưa chắc đã có máy bay tư nhân, nhưng người có máy bay tư nhân chắc chắn sẽ giàu!!!”
“Còn mặt sau nữa.” Vệ Hàn Vân nhắc nhở.
Chung Tử Yên tiếp tục lật sang mấy tờ sau, tiếp theo đó là một chiếc du thuyền.
Cô lặng lẽ liếc nhìn giá bán, 28 triệu NDT ( ~~ 100.782.710.728,00 VND).
Chung Tử Yên: "...". Khó trách ông chủ cảm thấy khó chịu về 428 tệ mà mình đã tiêu hôm qua, đúng là cô đã làm giảm phong thái của ông chủ. Cô đáng trách quá.
Có hai văn kiện này đánh dấu ở đầu, lại nhìn vô số thứ phía sau, Chung Tử Yên không còn shock.
Nhưng cô vẫn có chút tò mò: “ Tại sao tự nhiên anh lại đưa những thứ này cho tôi?”.
“Em chỉ mua đảo, tôi giúp em hoàn chỉnh những phần còn lại.” Vệ Hàn Vân nói một cách đầy tâm lý: “Hay là tới đảo đó tổ chức hôn lễ nhé?”.
“Hôn lễ trên đảo?” Chung Tử Yên còn chưa nghĩ đến chuyện hôn lễ, không kiềm được suy nghĩ một chút: “Chúng ta còn phải làm hôn lễ à?”.
Hôn nhân thỏa thuận, đi đăng ký thôi không được sao?
“ Làm” Vệ Hàn Vân trả lời một cách ngắn gọn, dứt khoát.
Chung Tử Yên vốn là người đơn giản, cô tuân theo yêu cầu của ông chủ một cách vô điều kiện: “Tại sao phải tổ chức trên đảo, trên đất liền cũng được mà.”
Vệ Hàn Vân cười một tiếng, anh nói, giọng đầy ám chỉ: “Dù sao cũng là em mua, còn đặt tên nó là tôi nữa.”
Chung Tử Yên đã hiểu, hóa ra Vệ Hàn Vân muốn giả vờ ân ái, che mắt mọi người: “Không thành vấn đề.”
Lúc đi qua trạm dừng chân, xe Vệ Hàn Vân dừng bên đường, Chung Tử Yên quay đầu lại, nhìn thoáng qua, một chiếc xe khác đã lặng lẽ dừng ở phía sau, hiển nhiên đang chờ cô bước vào.
Chung Tử Yên ôm văn kiện rồi mở cửa xe, nói tạm biệt với Vệ Hàn Vân, hoàn toàn không có cảm giác bị đuổi ra khỏi xe.
Nếu mỗi lần bị đuổi xuống xe là một lần bị đống văn kiện bất động sản đập vào mặt, Chung Tử Yên muốn mình bị đuổi xuống xe cả đời.
“Em đi làm thêm vui vẻ một chút.” Vệ Hàn Vân dặn dò cô.
Chung Tử Yên nhẹ nhàng bước lên chiếc xe phía sau, vuốt ve văn kiện trong tay: “Cũng không sao, hiện tại mình đã là cổ đông lớn nhất của giải trí Hậu Thổ rồi.”
Mình làm việc cho chính mình.
Mặc dù vậy, thay đổi chủ sở hữu là việc không thể che dấu.
------------
Chỉ sau một đêm, Bạch gia đã đánh hơi được mùi gió.
“Dư Thiên Sơn tới, quả nhiên là có chuyện phải làm.” Sắc mặt của cha Bạch Linh tối sầm: “Cũng không biết người mới đến là ai nữa…”
“Hôm qua Dư nhị thiếu không chào hỏi đã dời đi, có phải là tức giận không?”
Lão Nhị Bạch gia lo lắng gãi đầu: “Tối qua Linh Linh có thể lôi kéo thêm chút thì tốt biết mấy!”
Ông Bạch suy tư một chút: “Không vội, chỉ là từ trên trời rơi xuống một cổ đông mới mà thôi, đợi sau khi công ty công bố thân phận đối phương, tiếp xúc qua rồi đánh giá. Sớm muộn người sẽ đến công ty thôi.”
Tin tức về cổ đông mới của giải trí Hậu Thổ lan truyền nhanh chóng, đi đến đâu cũng thấy mọi người bàn tán, hận không thể đào người bí ẩn đó lên.
--------------
Lý Duệ lười giao tiếp với người khác, cũng nghe phong phanh được một chút, anh cười nhạo một tiếng, phớt lờ, đẩy cửa phòng thu ra: “Anh đã liên lạc với người đó chưa?”
Lạc Ẩn ngồi trong phòng thu ngẩng đầu lên, trong tay vẫn nắm chặt bản nhạc viết tay trân quý kia: “Anh Từ đang hỏi.”
Anh Từ chính là người đại diện của anh ta.
“Cậu nhìn chưa chán sao?” Lý Duệ tựa vào cửa hút thuốc: “ Nói cho cậu biết, đây không phải là bài hát, cũng không thích hợp làm bài hát, người dám viết lời cho nó cũng không có mấy người. Được rồi, mau trả lại cho tôi đi.”
Lạc Ẩn không lên tiếng, nhưng tránh né bàn tay Lý Duệ đưa tới.
Có một khúc nhạc không có nghĩa là có một bài hát.
Đạo lí này Lạc Ẩn cũng hiểu, chính anh ta cũng đã tự viết bài hát.
Khúc nhạc này thật sự không chê vào đâu được, nhưng quá khó viết, Lạc Ẩn đã nghĩ về nó cả ngày nhưng không thể tìm được ý tưởng.
Khi người kia sáng tác ra khúc nhạc này, có thực sự nghĩ đến việc để người ta viết lời không? Lạc Ẩn không nhịn được nghĩ.
Lý Duệ thấy vậy, cười nhạo một tiếng: “Bản nhạc này tôi đã cùng cô ấy thảo luận rồi, nó thuộc về tôi, cậu hãy từ bỏ đi.”
Lý Duệ lần nữa đòi bản nhạc, Lạc Ẩn không tìm được lý do giữ lại, đành phải giao nộp.
Nhìn Lý Duệ cẩn thận gấp tờ giấy rồi đút vào túi áo trước ngực như đang cất giấu bảo bối gì đó, Lạc Ẩn không nhịn được, đột nhiên hỏi: “Cô ấy là người như thế nào?”
“Yêu tinh bước ra từ trong truyện cổ tích”. Lý Duệ thản nhiên nói về những suy nghĩ của mình.
Lạc Ẩn: "..."
Ngay lúc này, anh Từ phá cửa chạy vào: “Anh hỏi được rồi! Anh hỏi được phương thức liên lạc rồi!!!”
Lạc Ẩn: “Người soạn nhạc đó ư?”
“Không phải, là fan bự mới của cậu!” Anh Từ mặt đỏ hết lên: “Studio nói rằng người đó vừa mới lọt hố đã tiêu tốn mấy trăm ngàn rồi.”
Lạc Ẩn rủ mắt xuống, tỏ ra không mấy hứng thú, mặc dù anh ta không phải thần tượng, nhưng cũng không có hứng thú với những hiệp hội tư nhân.
“Cái này thì… anh sẽ nói chuyện với cô ấy một chút!” Anh Từ hưng phấn quơ điện thoại di động: “Có thể bỏ nhiều tiền ra như vậy, nói không chừng là thiên kim nhà nào giàu có, giao hảo tốt sẽ mang đến tài nguyên đó!”
Anh ta nói xong, vội vàng bận rộn đi ra ngoài. Lý Duệ “À ” một tiếng đầy quái dị, ẩn ý.
Lạc Ẩn nhìn anh ta: “Giám đốc Lý, tôi có chuyện muốn nói.”
“Tôi không có gì để nói.” Lý Duệ nhướng mày, sờ bản nhạc trong tay, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi tiếp tục làm việc trên máy tính.
Không lâu sau, anh Từ trở lại như một cơn lốc xoáy: “Anh đã lấy số điện thoại của người soạn nhạc, Hào Phấn nói người này nguyện ý viết bài hát cho em!”
Lạc Ẩn giật mình ngẩng đầu lên, anh ta mím môi: “Thật sao?”
“Đương nhiên” Anh Từ vỗ ngực, nheo mắt nhìn Lí Duệ đang cười chế nhạo: “Hơn nữa còn nói, để cho giám đốc Lý giúp cậu thu âm”.
“Con mẹ nó tại sao tôi lại không biết mình đã nhận việc này?!”
Lý Duệ vừa nói xong, dường như nghĩ đến cái gì đó, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, hùng hổ mở trang weibo cá nhân. Quả nhiên, tài khoản [Hôm nay cũng đang nghĩ cách tiêu tiền] đã gửi cho anh ta một tin nhắn riêng tư: “Anh giúp Lạc Ẩn thu âm bài hát mới, tôi sẽ gửi cho anh ba chương còn lại.”
Lý Duệ: "..." Cứng rắn, quá cứng rắn. Anh ta đường đường là một nhà sản xuất đại tài trong ngành công nghiệp, ngay cả khi vừa mới ra mắt, anh ta chưa bao giờ bị đe dọa như thế này.
Vậy mà...
Lý Duệ hít một hơi thật sâu, sờ túi, nhìn vào bài hát rồi trả lời tin nhắn Chung Tử Yên: “Được, ngày mai đưa cho tôi.”
Chung Tử Yên dừng lại một giây rồi nhanh chóng ném hai bản scan qua.
[Hôm nay cũng đang nghĩ cách tiêu tiền]: Của anh và Lạc Ẩn.
Lý Duệ vốn đang muốn chửi thề, nhận tài liệu, đóng cửa sổ trò chuyện, không kịp đợi mở ra xem trước, những câu chửi thề trong miệng vô thức dừng lại.
Bài hát này có thể hot, làm trong nghề bao nhiêu năm, Lí Duệ có thể khẳng định như vậy.
Anh ta đã sản xuất album cho nhiều Thiên vương, nhưng chưa từng thấy bài hát nào tiềm năng như vậy.
Lý Duệ nhấp vào biểu tượng in trên máy tính, ngậm thuốc lá rồi nhìn Lạc Ẩn bằng con mắt không bị tóc mái che: “Vận khí của cậu quả thật không tệ.”
Lạc Ẩn ngẩng đầu nhìn anh ta không nói một lời, ngũ quan tinh xảo như nhân vật bước ra từ truyện manga.
“Đây là bài hát cho cậu, cầm đi.” Lý Duệ đưa hai tờ giấy vừa in ra, thô bạo đặt trên bàn: “Để tôi tìm cách chế tác.”
Anh Từ nhanh chóng cầm tờ giấy, nhét vào túi tài liệu cẩn thận như quốc bảo: “Cảm ơn giám đốc Lý, chế tác này là thế nào?”
Lý Duệ liếc mắt nhìn lên trần nhà: “Tôi sẽ tìm Tống Khê viết lời.”
Tống Khê là người sáng tác linh khí nhất trong ngành, mặc dù là đại vương “câu giờ” bản thảo, nhưng lời bài hát ngàn vàng khó kiếm, thời gian xếp hàng đến ba năm sau.
Mặc dù vậy, ai cũng biết, Lý Duệ và Tống Khê có mối quan hệ tốt, có thể chen chúc đi cửa sau.
Anh Từ vui vẻ châm thuốc cho vị đại gia này: “Giám đốc Lí vất vả rồi!”
“Tránh ra.”. Sau khi gửi một tài liệu khác ra khỏi hộp thư, anh ta cũng in một bản cho mình, rồi hủy tài liệu đã tải xuống.
Sau khi suy nghĩ, anh lại bấm vào Weibo, hỏi Chung Tử Yên: “Cô quan tâm Lạc Ẩn như vậy, cô thích cậu ta à?”
[Hôm nay cũng đang nghĩ cách tiêu tiền]: Tôi đã kết hôn.
Lý Duệ cũng không quá kinh ngạc, anh ta hỏi: “ Đó là lý do sao?”
[Hôm nay cũng đang nghĩ cách tiêu tiền]: Anh ta rất giống với người bạn cũ của tôi.
Lý Duệ đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, đồng thời lại có chút lúng túng.
Anh ta lại không phải thằng ngốc, chỉ cần nghe Chung Tử Yên nói liền biết người bạn này đã mất hoặc đã tuyệt giao rồi.
Lý Duệ không giỏi xã giao, không biết an ủi, chỉ có thể trả lời: “Tôi đang họp, có việc liên lạc lại sau.”
Sau đó tắt điện thoại chạy mất dạng.
Bên kia Chung Tử Yên lại bị gợi lên hồi ức.
Khi nhìn thấy Lạc Ẩn, Chung Tử Yên còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Trên thế giới này người giống người đương nhiên có, nhưng giống đến mức này, Chung Tử Yên là lần đầu tiên thấy.
Lạc Ẩn quả thực giống hệt một đồng đội trước kia của cô trong không gian vô hạn, sự khác biệt duy nhất chính là chênh lệch độ tuổi mà thôi
Trừ đi lý do “Đu thần tượng nghèo ba đời”, sự giúp đỡ của Chung Tử Yên ít nhiều có chút yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Dù sao người đến từ không gian vô hạn thực sự là quá ít. Không thấy được người đồng đội đã từng vào sinh ra tử với mình, Chung Tử Yên bất giác thiên vị Lạc Ẩn hơn một chút.
Chung Tử Yên khẽ thở dài, dịch con chuột đóng khung chat.
Hoàn thành xong công việc bán thời gian, đến lúc làm công việc chính rồi. Chung Tử Yên cầm máy tính bảng quản gia đưa tới, phía trên là mấy bảng báo giá từ đội ngũ thiết kế cao cấp.
Kể từ khi quyết định tổ chức đám cưới trên đảo, các cơ sở xây dựng và địa điểm trên Đảo Claude đang nhanh chóng thiết kế và cải tạo.
Chung Tử Liêu uống một ngụm trà sữa mới nấu, lướt từ phần báo giá đầu tiên đến cuối cùng, khi nhìn thấy chi phí ước tính, vẻ mặt bình thản.
Chỉ có nhiêu đó thôi ư? Còn không đắt bằng chiếc máy bay tư nhân mà ông chủ tặng mình.