Chương 11

Tất nhiên, thiếu hàng tồn kho chẳng phải là vấn đề lớn, phía studio nhanh chóng liên lạc với Chung Tử Yên, lập tức lập một nhóm trực tuyến rồi thêm Chung Tử Yên vào.

Trong ba phút đồng hồ, mấy người trong nhóm đã đề ra một phương án đơn giản.

Người đại diện bên thương hiệu thông báo rằng cần có thời gian điều chỉnh số lượng hàng hóa, phía studio đề nghị cho người chơi rút thưởng rồi đến nhận quà tại quầy, tránh việc Chung Tử Yên phải chuyển hàng hóa đi xa. Hơn thế nữa còn tránh được các cuộc tranh luận hàng thật, hàng giả.

Chung Tử Yên theo dõi toàn bộ quá trình, nhìn người đại diện thương hiệu và bên phía studio tranh luận với nhau, cảm thấy vô cùng thú vị.

Cuối cùng, studio quyết định giúp giúp @Chung Tử Yên, thái độ vô cùng nhiệt tình, thân thiết hỏi: "Cô chủ, cô cảm thấy như vậy có được không?".

Chung Tử Yên nhanh chóng nhắn lại: "Được", cắn miếng kem cuối cùng rồi quét mã thanh toán.

Một tiếng bíp, tiền đã được chuyển đi.

Trước kia, Chung Tử Yên nghèo đến mức ngay cả một điểm tích lũy cũng hận không thể bẻ làm hai nửa để tiêu, bây giờ đột nhiên cảm thấy giá trị to lớn của đồng tiền.

Cô thậm chí còn thấy hai mươi hộp quà 18888 này còn chẳng phải là một số tiền lớn!

Hm, đúng là thẻ đen lợi hại, làm cho mọi người thấy giá trị của bản thân tăng lên rất nhiều.

Sau khi được các nhân viên mỉm cười tiễn ra cửa hàng, một đôi tình nhân trẻ tay cầm trà sữa đi ngang qua Chung Tử Yên.

Chung Tử Yên vốn định trở về gara liền dừng bước, đi theo mùi hương bước đến một nhà hàng.

Chờ cô dạo quanh khu ẩm thực một vòng rồi trở lại xe Cadillac, đã là chuyện của hai tiếng sau.

"Phu nhân, ta về Đình Sơn sao?" Người lái xe hỏi.

"Ừm." Chung Tử Yên còn chưa thỏa mãn, miễn cưỡng gật đầu.

Bên kia, hội nghị vừa kết thúc, điện thoại di động của Phương Nam vang lên, anh ta nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên đó, trên đầu nhất thời tràn ngập dấu hỏi.

Đó là điện thoại của giám đốc chi nhánh ngân hàng thẻ đen của Vệ Hàn Vân, nhìn lướt qua cũng biết là có liên quan đến Chung Tử Yên.

Phương Nam đâu phải chủ nhiệm lớp của Chung Tử Yên, anh ta nhận điện thoại báo cáo nhiều đến mức phát điên rồi! Buổi sáng anh ta gọi điện thoại cho Dư Thiên Sơn mới bao lâu chứ?

Phương Nam hít sâu một hơi, nhận điện thoại: "Tôi đây.”

"Trợ lý Phương." Giọng nói của người đối diện điện thoại mang theo một chút lo lắng, "Tài khoản của Vệ tiên sinh trong thời gian ngắn xuất hiện rất nhiều chi tiêu bất thường, có khả năng đã bị đánh cắp.”

Phương Nam: "...Chi tiêu gì?”

"Tổ Lung, Hòa Đường, Hứa Sơn, gà Kỳ Quang, bánh ngọt Hồng Chay..."

Phương Nam kiềm chế cơn giận, bình tĩnh nhắm mắt lại: "Địa điểm chi tiêu là đâu?”

Thứ đầu tiên còn không tính, những thứ sau cũng xứng đáng xuất hiện trong hóa đơn thẻ đen của Vệ Hàn Vân sao?

"Khu ẩm thực cùng bách hóa lớn trong trung tâm thương mại."

Phương Nam mệt mỏi: "Không phải bị đánh cắp, là... Tóm lại không phải tài khoản bị đánh cắp, đừng lo lắng, làm phiền các anh rồi.”

Giám đốc chi nhánh tự mình gọi điện hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thẻ của Vệ Hàn Vân bị đánh cắp, đây quả thực là sự kiện khủng hoảng ngàn năm có một của ngân hàng.

Trước khi cúp điện thoại, Phương Nam không nhịn được, hỏi: "Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”

"Ách... Khoản đầu tiên là ba mươi bảy vạn bảy ngàn bảy trăm sáu mươi tệ, phía sau mười một khoản... Tổng cộng là 428 vạn…”

Phương Nam mệt mỏi, hận sắt không thành thép: "..." Cộng lại còn chưa đủ một phần số lẻ tài khoản của Vệ Hàn Vân!

Cuối ngày, Vệ Hàn Vân xử lý xong công việc, đứng dậy, Phương Nam nhịn nửa ngày, đem chuyện này nói cho anh.

Vệ Hàn Vân nghe xong, bật cười, ánh mắt ấm áp: "Ăn mười một món ăn vặt ư?”

Phương Nam mệt mỏi: "..." Ông chủ, đây không phải trọng điểm.

"Tôi sẽ trở về nói chuyện với cô ấy." Vệ Hàn Vân suy nghĩ một chút, thái độ rất bình thản: "Thật ra cô ấy không tồi, có thể dẫn về nhà gặp trưởng lão.”

Gương mặt Phương Nam nhất thời ngẩn ra, nghiêm túc: "Về nhà họ Vệ sao?”

Vệ Hàn Vân khẽ gật đầu.

"Hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp." Phương Nam đáp lại, đẩy mắt kính: "Còn có một chuyện nữa. Trưa nay Dư nhị thiếu vừa đến, nói buổi tối có tiệc mừng, nhờ tôi hỏi anh có đi không.”

"Thiên Sơn?" Ngữ khí Vệ Hàn Vân tự nhiên, giống trưởng bối: "Cậu ấy đến vì công việc à?”

Phương Nam vì thế đem chuyện Chung Tử Yên đến giải trí Hậu Thổ nói lại cho Vệ Hàn Vân nghe.

Vệ Hàn Vân lắc đầu: "Về Đình Sơn.”

Phương Nam nghiêm túc: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho Dư nhị thiếu sau.”

"Trước tiên đừng nói ra thân phận của Chung Tử Yên." Vệ Hàn Vân dặn dò.

"Anh yên tâm." Phương Nam gật đầu.

......

Dư Thiên Sơn rời khỏi hội nghị, biết rằng mình không theo kịp Chung Tử Yên.

Anh ngồi trên xe trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho giám đốc điều hành ở giải trí Hậu Thổ, đem toàn bộ sự tình giao cho đối phương.

"Cậu đi xem một chút, xem có xảy ra chuyện gì hay không." Dư Thiên Sơn trầm giọng nói, "Nếu có, ưu tiên xử lý đầu tiên, không cần hỏi tôi.”

Giám đốc điều hành họ Tần, là tâm phúc của Dư Thiên Sơn, nhanh chóng gật đầu đáp ứng.

Tần Đông gắng sức đuổi theo, vẫn là không theo kịp Chung Tử Yên khí thế bừng bừng rời khỏi tầng 16.

Tần Đông đành đi lên tầng cao nhất gặp ông Hai nhà họ Bạch, ở cửa thang máy vừa lúc gặp Bạch Linh ra khỏi văn phòng.

Bạch Linh lễ phép, rụt rè chào hỏi, bước chân tao nhã rời đi.

Bên này Tần Đông đang cãi nhau nảy lửa với ông Hai nhà họ Bạch, không khí tràn ngập mùi thuốc súng, thì bên kia Lạc Ẩn đã đến tầng mười sáu.

Hôm nay anh ta đến để chọn bài hát.

Giải trí Hậu thổ tiền nhiều như nước, sở hữu không ít nhạc sĩ sáng tác độc quyền, các ca sĩ của công ty có thể chọn bài hát trong kho nhạc khổng lồ chưa phát hành.

Nói là nghệ sĩ được chọn bài tùy ý, nhưng thực ra lại giống như rút thẻ bài, người có quyền sẽ rút trúng thẻ R, thẻ SR hiếm, hoặc thẻ SSR ngoài tầm với.

Mặc dù vậy, Lạc Ẩn cũng không có lựa chọn nào tốt hơn, đành phải hy vọng vận may của cậu đủ tốt.

"Tốt nhất nên chọn một nhạc sĩ lớn, có nhiều fan hâm mộ, ít nhiều cũng có ích cho việc phát hành và tiêu thụ." Người đại diện của anh ở bên cạnh lải nhải nói: "Tôi nghe nói phía Lý Duệ có một chỗ trống, tôi nghĩ cách giúp cậu hẹn anh ta.”

Lạc Ẩn vẫn tiếp tục bước đi, từ chối cho ý kiến, kéo thấp mũ lưỡi trai xuống một chút, chỉ lộ ra chóp mũi và chiếc cằm gầy gò.

Người đại diện lo lắng: "Giấy chứng thực sắp hết hạn, cũng không có mấy người muốn gia hạn hợp đồng, lần này mà không chớp lấy cơ hội ra album mới thì sẽ gây phiền phức lớn. Giới giải trí luôn luôn thay đổi, một năm có bao nhiêu tân binh mới được lăng xê, nếu không tiếp xúc, tất cả mọi người đều bị lãng quên thôi.”

"Tôi không chỉ muốn lượng truy cập." Lạc Ẩn hạ giọng nói.

“Ôi tổ tông của tôi!” Người đại diện vỗ đùi, nhướng lông mày: “Đương nhiên cậu có tài, có tham vọng, nhưng không có lượng truy cập thì cũng chỉ là cái gối thêu hoa thôi!”

Lạc Ẩn bướng bỉnh mím chặt môi kéo thành một đường thẳng, không trả lời người đại diện.

Người đại diện cũng không quan tâm, cậu ta chắp hai tay trước miệng lẩm bẩm tất cả tên Thần Phật mà mình biết, cầu xin, hy vọng hôm nay Lạc Ẩn có thể rút ra một thẻ SSR từ trong kho nhạc.

Mặc dù điều này khả năng cao là không thể.

Trong Hậu Thổ, những nhạc sĩ với những ca khúc nổi tiếng, tác phẩm còn chưa ra đã có một đám người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nếu có thể cho Lạc Ẩn lựa chọn từ trong kho nhạc thì đó chính là một bữa cơm rơi từ trên trời xuống. Anh ta sẽ bật khóc mất!

Bản thân Lạc Ẩn cũng không ôm hy vọng.

Thực chất, anh ta không cần những bản nhạc quá hay.

Kể cả khi bài hát không quá nổi bật, Lạc Ẩn cũng có thể tự tin sửa lại một chút, dùng kỹ năng ca hát của mình mang lại cho nó một ánh hào quang mới.

......Miễn là, bài hát của cậu có thể được phát hành thuận lợi.

Chìm đắm trong suy nghĩ, Lạc Ẩn bị một người đâm vào, hai người giật mình lùi lại. Quản lý thấy vậy nhanh chóng kéo người đó lại: "Ai đó, cẩn thận một chút. Cậu là nhân viên công tác, sao lại nôn nóng như vậy?”

Người nhân viên ngẩng đầu, biểu tình có chút khẩn trương: "Xin lỗi, tôi có việc gấp phải giao tài liệu.”

"Trời ơi, thôi đi đi, chú ý nhìn đường một chút." Người đại diện xua tay.

Lạc Ẩn tinh mắt, nhìn thấy trong tay nhân viên công tác cầm mấy phổ nhạc viết tay.

Người viết chắc hẳn đã đi ăn cắp chất xám, lúc đầu còn vẽ năm dòng phổ, về sau càng ngày càng cẩu thả, dòng cuối của trang đầu tiên cũng chỉ còn lại một đường.

Đa số người nhìn vào sẽ không hiểu, kể cả người trong nghề cũng có chút khó khăn, nhưng Lạc Ẩn thì khác.

Cậu sinh ra, được ban tặng khả năng cảm âm tuyệt đối, chỉ cần liếc mắt qua bản nhạc một lần, cậu đã có thể chuyển hóa chúng thành giai điệu.

Nhìn thoáng qua, Lạc Ẩn liền nhận ra bản nhạc này không tầm thường, trái tim không kìm được mà đập mạnh.

Tóm tắt bằng một câu mà người đại diện thường nói: Phép màu do chính mình tạo ra!!!

Lạc Ẩn nhanh chóng ngăn người nhân viên muốn rời đi: "Đây là bản nhạc do nhạc sĩ trong công ty sáng tác ư?”

Người nhân viên giật mình, như chột dạ giấu bản nhạc ra sau lưng: "Đây là bài hát bị loại bỏ, không thể sử dụng! Anh đi tìm một bản khác đi.”

Lạc Ẩn như đọc được tâm trí người nhân viên, hiểu ra mọi chuyện, anh khẳng định chắc như đinh đóng cột: "Nếu đây là bản nhạc bị bỏ, thì toàn bộ kho nhạc của Hậu Thổ đều là rác rưởi rồi.”

Nhân viên lắp bắp hai câu, khó xử: "Cái này... Cũng là mệnh lệnh của cấp trên, các cậu cũng không nên làm khó tôi, bản nhạc này thật sự không thể dùng.”

“...... Vậy tôi nhìn một cái được không?” Lạc Ẩn không chịu buông tha, cương quyết hỏi.

Nhân viên do dự nhìn anh, cuối cùng cắn răng chìa ra: "Cho cậu xem qua một lần, tôi sẽ đưa đến văn phòng tổng giám đốc.”

Lạc Ẩn như bắt được báu vật, nhận lấy bản nhạc, toàn bộ giai điệu tự động vang lên trong đầu, anh ta nhanh chóng lật từng trang. Đọc hết trang cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn, bản nhạc này quá xuất sắc, khuôn mặt Lạc Ẩn sáng bừng lên, như thể đang đứng trước bàn tiệc thời Mãn Thanh.

‘Mình không thể bỏ qua bài hát này’ Lạc Ẩn thầm nghĩ.

Người đại diện cũng thò đầu sang bên cạnh, nhìn thoáng qua, có chút nghi hoặc: "Bản nhạc này không có ký tên à, không phải là người sáng tác nổi tiếng chứ?”

"Chỉ có bài này thôi." Lạc Ẩn khẳng định, nắm lấy mép giấy: "Chắc chắn sẽ là nó.”

“Bài này không được!” Nhân viên công tác giật mình, lớn tiếng nói: "Bạch tổng đã nói, bài hát này là đồ bỏ, nếu không hủy bỏ thì cũng là vĩnh viễn không được thấy mặt trời, nó cũng như cậu, cậu không hiểu sao?”

Lạc Ẩn im lặng, không có phản ứng gì, thế nhưng người đại diện của anh lại nổi trận lôi đình: "Anh nói cái gì vậy? Cái gì mà giống như cậu? Không biết tốt xấu ra sao ư?”

Nhân viên biết mình quá lời, cứng nhắc: "Tôi đã nói, đây là mệnh lệnh cấp trên, cậu có hiểu không?”

"Chúng tôi không thèm khát gì bài hát này! Nửa còn lại của anh, tôi cũng chẳng muốn nghe!”

Thấy hai người sắp cãi nhau ở phòng ghi âm, Lạc Ẩn tiến lên ngăn lại.

Quai hàm anh ta bạnh ra, vẻ mặt lạnh lùng, nếu ánh mặt của Lạc Ẩn có thể phóng ra mũi tên, chắc hẳn người nhân viên đã thành con nhím. Lạc Ẩn cao hơn một mét tám lăm, tay chân dài, đứng trước mặt nhân viên công tác một chút, khí thế bức người, trấn áp đối phương.

Cảnh tượng nhất thời rơi vào im lặng.

"Đó là bài hát này ư?" Đột nhiên có người hỏi.

Một người khác miễn cưỡng trả lời: "Có lẽ vậy..."

Lạc Ẩn giương mắt nhìn, mím môi: "Tần tổng, Bạch tổng.”

Bạch tổng không đáp lại, Tần đổng tiến lên vài bước, cầm lấy bản nhạc, nhìn qua rồi hỏi Lạc Ẩn: "Cậu muốn dùng ư?”

Lạc Ẩn không chút do dự gật đầu.

"Vậy cố gắng thu âm cho tốt, vấn đề tài chính không cần lo lắng, công ty sẽ lo cho." Tần tổng trả lời đầy sảng khoái, ngoài dự liệu của Lạc Ẩn, không những thế, anh ta nhỏ giọng mập mờ: "Nếu cậu hát hỏng bài hát của cô ấy, chỉ sợ sẽ có phiền toái thôi.”

"Tần tổng." người đại diện tò mò nhỏ giọng hỏi, "Người sáng tác này có thân phận gì vậy?”

Không biết từ lúc nào Tần tổng đã trở nên cao thâm khó dò: "Cái này tôi không thể nói.”

Lý Duệ không biết chui ra từ ngóc ngách nào, đứng bên cạnh hút thuốc rồi cười nhẹ một tiếng: "Bài hát đó tôi đã đặt trước rồi.”

Lạc Ẩn nhìn qua Lý Duệ, ánh mắt sắc bén như dao găm.

"Nhưng mà..." Lý Diệu búng tàn thuốc, ung dung nói: "Tôi cũng không làm khó cậu, nếu cậu muốn, có thể giúp tôi thực hiện một việc. Ví dụ như... Liên hệ với người hâm mộ của cậu.”

......

Dư Thiên Sơn đúng là không bắt kịp Chung Tử Yên.

Không những không gặp được cô, anh ta còn không kịp cứu khúc nhạc của Chung Tử Yên nữa, cũng may Tần tổng đáng tin, giúp anh ta xử lý mọi việc thỏa đáng. Lúc ấy Dư Thiên Sơn mới có thể thở phào.

Tiếp theo là chuẩn bị cho bữa tiệc mừng buổi tối.

Nói là tiệc mừng của giải trí Hậu Thổ, nhưng thật ra lại giống với buổi ăn mừng, nịnh nọt anh của nhà họ Bạch thì đúng hơn.

Dư Thiên Sơn cẩn thận xin ý kiến của Phương Nam, hỏi xem Vệ Hàn Vân có rảnh rỗi không, đợi hơn nửa ngày, đến giờ tan tầm mới nhận được điện thoại từ chối của đối phương.

Dư Thiên Sơn cũng không phải người vô dụng, cậu ta phản ứng rất nhanh, hỏi lại: "Bây giờ cậu trẻ có tiện không, tôi đi qua hỏi thăm một chút? Chuyện sáng nay tôi có thể báo cáo lại cho anh ấy.”

Phương Nam nói chờ một chút, rồi đầu dây bên kia chìm vào yên lặng.

Dư Thiên Sơn trong lòng biết rõ Vệ Hàn Vân đang bên cạnh Phương Nam, trong lòng tràn trề hy vọng.

Đừng nói là một người họ ngoại như Dư Thiên Sơn, cho dù là người họ Vệ thật sự, có mấy người dám tùy ý gọi số điện thoại cá nhân của Vệ Hàn Vân?.

Rất nhanh, giọng Phương Nam lại xuất hiện: "Dư nhị thiếu, ông chủ nói nếu cậu còn thời gian rảnh rỗi trước bữa tiệc chúc mừng, cậu có thể đến Đình Sơn.”

"Có thời gian, chắc chắn tôi sẽ đến." Dư Thiên Sơn lập tức xách túi, khoác tây trang bước ra ngoài.

Cậu hai nhà họ Bạch bước theo sau, có chút mê man: "Dư nhị thiếu còn muốn đến thăm ai ư?”

Dư Thiên Sơn liếc mắt nhìn anh ta, nhếch miệng cười: "Đúng, đến nhà thân thích một chút, buổi tối có thể đến muộn yến tiệc chúc mừng.”

Cậu cả nhà họ Bạch là người thủ đoạn, qua đủ phong ba mới có thể bước lên nắm quyền ở giải trí Hậu Thổ, nhưng em của ông ta quả thực như bùn lầy, vô cùng ngờ nghệch.

"Được." Bạch gia lão nhị vỗ vỗ ngực: "Dư nhị thiếu bận, vậy tôi đi đón anh trai chị gái cùng đứa cháu, gặp lại trong bữa tiệc.”

Dư Thiên Sơn gật đầu, tự mình lái xe đến khu biệt thự Đình Sơn.

Phía an ninh ở cửa dường như đã sớm nhận được thông báo, sau khi nhìn thấy biển số xe của Dư Thiên Sơn liền cho đi, còn chỉ đường cho anh ta.

Dư Thiên Sơn từ nhỏ đến lớn sống trong nhung lụa, chưa từng thiếu thốn bất cứ thứ gì, thế nhưng khi tiến vào khu vực Đình Sơn nội tâm vẫn có chút lo sợ.

Đây là nơi không phải có tiền là có thể ở, ông lão đang an nhàn tản bộ kia có thể là nhân vật phong vân đã xuất hiện trên truyền hình các đây hàng chục năm.

Dư Thiên Sơn theo biển chỉ dẫn tìm đến nhà Vệ Hàn Vân, dừng xe, nghiêm túc chỉnh lại quần áo của mình rồi mới mở cửa xe.

Một chiếc xe đẩy nhỏ chứa đầy hộp chuyển phát nhanh lướt qua mặt anh ta, băng băng như gió.

Dư Thiên Sơn bị dọa đến mức lùi ra sau.

Hàng chuyển phát nhanh trên xe đẩy còn cao hơn người, tầng tầng lớp lớp, quả thực có mấy chục hộp.

Người đàn ông đẩy xe từ phía sau phát ra một tiếng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không nghĩ rằng lá gan cậu lại nhỏ như vậy.”

Dư Thiên Sơn ngượng ngùng, cố gắng mỉm cười: "Không sao đâu.”

"Cậu cũng tới đưa hàng chuyển phát nhanh sao?" Xe đẩy dừng lại bên cạnh hoa viên, giọng nữ trong veo hỏi: "Lái xe tới à?”

Ông chủ của giải trí Hậu Thổ: "... Không, tôi đến thăm.”

"À.." Nghe thấy tiếng nói, Chung Tử Liêu thò đầu ra, tiện tay ném hộp chuyển phát nhanh ra ngoài: "Cậu là cháu trai của Vệ Hàn Vân đúng chứ?”

Cô vỗ tay, bước ra từ phía sau bức tường thành cao ngất ngưởng, lấp đầy bởi hộp chuyển phát nhanh.

Dư Thiên Sơn hơi bối rối một chút.

Nhiều năm làm Tổng giám đốc của công ty giải trí, anh ta đã nhìn qua bao người đẹp, thế nhưng nhan sắc này quả thực khuynh nước khuynh thành, về sau nghĩ lại anh ta vẫn còn chói mắt.

Chung Tử Yên đã đi tới cửa, thấy Dư Thiên Sơn vẫn sững sờ nhìn mình: "... Cậu không vào à?”

Dư Thiên Sơn giật mình, bước theo cô, trên đầu tràn đầy dấu chấm hỏi. Người phụ nữ này ở phòng Vệ Hàn Vân, mặc quần áo gia đình, còn tự nhiên gọi thẳng tên anh ấy. Rốt cuộc cô ta là ai? Anh ta cảm thấy mình điên mất!

Chung Tử Yên bước vào cửa, đổi giày: "Vào đi, lão... Khụ, không phải, Vệ Hàn Vân đang ở phòng khách.”

Dư Thiên Sơn hoảng hốt: Cái gì? Chồng?

Quản gia chờ ở bên kia cửa, mỉm cười với Dư Thiên Sơn: "Xin hãy đi theo tôi.”

Dư Thiên Sơn ngơ ngác bước theo quản gia, thế nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn theo Chung Tử Yên, phát hiện cô rẽ sang hướng khác.

Vệ Hàn Vân ngồi trên ghế sofa màu đen trong phòng khách, bên cạnh đặt một cái laptop màu bạc, trong tay cầm máy tính bảng như đang gửi cái gì đó.

"Cậu trẻ." Dư Thiên Sơn cung kính, lễ phép chào hỏi.

"Ngồi đi." Vệ Hàn Vân ra hiệu.

Dư Thiên Sơn chỉ dám ngồi nửa mông, liếʍ môi thăm hỏi vài câu, quyết định đem nghi vấn về thân phận của Chung Tử Yên chôn sâu nơi đáy lòng.

Sau khi chào hỏi xong, Dư Thiên Sơn đem chuyện xảy ra trong giải trí Hậu Thổ kể lại cho Vệ Hàn Vân nghe một lần nữa.

"Vấn đề của bản nhạc đã được giải quyết xong chưa?" Vệ Hàn Vân nghe xong chỉ hỏi.

"Tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì." Dư Thiên Sơn nghiêm túc gật đầu hứa hẹn, chỉ thiếu chút nữa là giơ ngón tay ra thề.

"Vệ Hàn Vân?!" Giọng Chung Tử Liêu đột nhiên vang lên: "Dư Thiên Sơn có ở lại ăn cơm không?”

Dư Thiên Sơn trợn mắt quay đầu lại nhìn Chung Tử Yên cắt ngang cuộc nói chuyện, phát hiện trên người cô mặc tạp dề, trong tay còn cầm một cái xẻng, bộ dáng y như một bà nội trợ gia đình.

Nhưng nơi Vệ Hàn Vân ở, có khi nào thiếu đầu bếp riêng?

Đợi, đợi đã…..

Du Thiên Sơn đột nhiên nảy ra ý nghĩ người phụ nữ đứng đằng kia chính là một đầu bếp.

"Thế nào?" Vệ Hàn Vân kiên nhẫn, ôn hòa hỏi: "Em đói bụng sao? Buổi trưa không ăn à?”

Chung Tử Yên: "..."

Nói đến xấu hổ, sau khi về đến nhà, cô bị Vệ Hàn Vân tiến hành một cuộc giáo dục tư tưởng "Không phải lúc nào cũng cần tiêu tiền nhỏ, muốn tiêu bao nhiêu tùy ý thích".

Hiển nhiên, buổi trưa cô đến khu ẩm thực ăn vụng một bữa đã bị anh phát hiện rồi.

Tác giả muốn nói:

Viết dài và ngắn cũng như vậy, một ngày dài, một ngày tất nhiên là ngắn. (Hút thuốc.jpg)