Chương 1

Cố gắng trong không gian vô hạn không biết bao năm, Chung Tử Yên cuối cùng cũng trở thành đội trưởng mạnh nhất nhưng cũng nghèo nhất. Người trong đội ngũ nghèo đến mức, chỉ có một điểm thưởng cũng hận không thể bẻ thành hai nửa để tiêu; nhiều năm như vậy, dường như đói nghèo đã trở thành thói quen.

Vì vậy, khi tích lũy đủ điểm để rời khỏi không gian vô hạn, Chung Tử Yên chèn ép não chủ để thực hiện mong muốn đơn giản của mình: "Sau khi ra ngoài, ta muốn trở thành một người chiến thắng đầy hạnh phúc, nhàn rỗi, không cần làm việc chăm chỉ nhưng vẫn có cuộc sống đầy đủ tiện nghi, cho đến cuối cuộc đời có thể an nhàn ăn kem Haagen-Dazs trong niềm vui sướиɠ.”

Cô dừng lại một chút, hỏi: "Đã hiểu chưa?"

Não chủ bị cô bóp chặt: "..." Nó yếu đuối, bất lực, lại đáng thương quá đi. Cô ta dùng một tay cũng có thể tiêu diệt toàn bộ hệ thống vô cùng to lớn. Não chủ có thể làm sao bây giờ? Nó cũng chỉ có thể tuyệt vọng mà thôi!

Chính vì thế, Chung Tử Yên được đưa vào một thế giới phản chiếu trong gương. Nói một cách đơn giản, cô sẽ sống trong thế giới có nguồn gốc từ một cuốn sách nào đó.

Đứng trên đường phố, Chung Tử Yên dành hai giây để tiếp nhận hết quyển sách "Tôi dùng tình yêu đích thực cứu tổng tài bá đạo bị vợ cũ tham lam quấn lấy", bình thản nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong khung cửa kính.

Cô không xuyên vào cơ thể vị tổng tài bá đạo sở hữu hàng trăm tỷ, mà lại xuyên vào trong cơ thể người vợ cũ tham lam.

Bây giờ cô không một xu dính túi, đừng nói đến ăn kem Haagen-Dazs, ngay cả một cây kẹo mυ"ŧ cũng chẳng có khả năng mua.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, não chủ, làm tốt lắm.

Chung Tử Yên sờ túi áo gió, tìm được một chiếc điện thoại di động, cô theo nhân vật và cốt truyện mà não chủ đưa ra, tìm kiếm trong nhật ký cuộc gọi lấy được một dãy số, liền gọi đi.

Tiếng chuông vang lên chưa quá năm nhịp, điện thoại đã được bắt máy, đối phương còn chưa nói gì, Chung Tử Yên đã lên tiếng: "Tôi đồng ý, tới đón tôi ký tên.” Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, quay mặt đi, nắm lấy cô gái nhỏ đã nhìn chằm chằm vào mình hồi lâu ở lối vào của tiệm kem.

Cô gái làm thuê trong tiệm kem không ngờ mình lại bị bắt, gương mặt trẻ tuổi đỏ bừng, giọng nói lí nhí: "Dạ, em xin lỗi. Chị ơi, chị có muốn ăn kem không? Chị ăn vị gì ạ?”

Chung Tử Tên nheo mắt nhìn lướt qua bảng hiệu, nói dứt khoát: "Cho tôi loại đắt tiền nhất.”

Đầu bên kia, trợ lý vừa cúp điện thoại đã xác nhận lại số cuộc gọi, trên đó đúng là có ghi dòng chữ “Chung Tử Yên”.

Không phải hôm qua vừa mới lạnh lùng bác bỏ thỏa thuận, nói một năm là quá ngắn, muốn làm bà Vệ năm năm sao? Giọng điệu sao lại thay đổi nhanh như vậy?

Cửa phòng họp lúc này mở ra, trợ lý thu lại suy nghĩ bước vào cửa, sau khi một nhóm giám đốc điều hành lần lượt rời đi, anh ta vào trong, phát hiện trong phòng họp lớn chỉ còn duy nhất người đàn ông đang ngồi: "Ông chủ, Chung Tử Yên đã gọi lại, nói rằng cô ta đồng ý."

Vệ Hàn Vân dừng bút, hỏi lại: “Đồng ý ư?”

“Không có yêu cầu nào khác, cô Chung trực tiếp đồng ý.” Trợ lý gật đầu, “Tôi đi xem một chút?”

"Cậu xử lý đi," Vệ Hàn Vân ký tên một cách lưu loát, rõ ràng không hề quan tâm đến người phụ nữ sắp trở thành vợ của mình: "Tôi sẽ trở về nhà cũ."

Trợ lý tiếp nhận văn kiện vừa ký xong, trầm giọng, bình tĩnh đáp lại rồi mới thu xếp lên xe đi gặp Chung Tử Yên.

Mặc dù Chung Tử Yên không nói địa chỉ qua điện thoại, nhưng trợ lý của Vệ Hàn Vân vẫn có thể dễ dàng tìm được người.

Khi trợ lý tìm thấy Chung Tử Yên theo vị trí định vị của điện thoại di động, anh ta ngồi trong xe quan sát cô qua cửa sổ một lúc, không rõ đó có phải là người phụ nữ mà anh ta đã gặp hôm trước hay không.

Chung Tử Yên thực sự rất xinh đẹp, tuy rằng có chút thất bại, nhưng cô có chút thông minh nên lọt vào tầm ngắm, Vệ Hàn Vân đúng là có lý do để chọn một người như vậy.

Nhìn Chung Tử Yên qua cửa sổ cửa hàng bên đường, rõ ràng thấy được cô có làn da trắng như sứ, nghiêng người bên cửa sổ, vừa ăn kem vừa nói chuyện với mấy cô gái nhỏ bên cạnh, dáng vẻ lười biếng, không giống người dễ động vào. Tư thế phóng khoáng nhưng cũng rất nhã nhặn của cô nổi bật so với mọi người xung quanh, từ xa nhìn lại đã có thể phân biệt.

Trợ lý đã nhìn thấy nhiều loại người, nhưng chưa từng thấy khí chất này ở bất kì người nào ngoài Vệ Hàn Vân, vì vậy không khỏi cau mày liếc mắt nhìn nhiều hơn chút.

Sau đó, anh ta đυ.ng phải ánh mắt của Chung Tử Yên khi cô xoay người lại.

Anh ta vô cùng sửng sốt, cửa sổ xe đặc biệt được làm để chống chụp lén, từ bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy bên trong.

Nhưng Chung Tử Yên đã đứng dậy, lưu luyến vẫy tay với mấy cô gái nhỏ bên cạnh rồi bước ra ngoài.

Bước tới xe, cô dựa vào xe rồi hơi cúi người xuống, nhướng mày về phía trợ lý qua cửa sổ.

Trợ lý: "..." Cái này không khoa học, anh ta nên sửa lại màng dán cửa sổ xe rồi.

Anh ta ho nhẹ rồi bấm cửa kính xe, lễ phép chào hỏi: "Cô Chung, xin tránh ra một chút để tôi mở cửa xe.”

Chung Tử Yên không nhúc nhích: "Có mang theo cây bút nào không?"

"Cô Chung, chúng ta có thể ngồi xuống và thảo luận chi tiết."

Chung Tử Yên ngoắc ngoắc ngón tay, ý muốn trợ lý đưa túi giấy bên cạnh anh ta cho mình, đôi mày sắc lạnh bị giọng điệu lười biếng làm cho dịu đi: "Đưa tôi.”

Trợ lý do dự một lúc mới lấy túi tài liệu ra, sau đó rút cây bút ký từ trong túi áo ra: "Cô Chung..."

Chung Tử Yên lật xem thỏa thuận từ đầu đến cuối, mỗi trang tốn chưa đầy một giây, đủ để cô đọc thỏa thuận.

Trong một năm, chỉ cần cô có thể ngồi vững vào vị trí của phu nhân Vệ gia, tiền của Vệ Hàn Vân có thể tiêu xài thoải mái. Một năm sau, cô đồng ý ly hôn, sản nghiệp nhà họ Vệ cô không lấy một chút nào, nhưng cô có thể lấy đi tất cả những thứ cô đã mua sắm trong năm.

Trao đổi trên cơ sở bình đẳng, không hề lừa dối.

Nội bộ nhà họ Vệ rất sâu, nhưng Chung Tử Yên không sợ. Vốn dĩ, lợn chết chẳng sợ nước sôi.

Khi đã trải nghiệm qua cái nghèo, cô chỉ muốn giàu qua một đêm và vung tiền thôi, những vấn đề khác đều không quan trọng.

Chung Tử Yên cầm lấy cây bút từ trợ lý, ký tên của cô lên mà không nghĩ ngợi: "Tôi có thể kí được chưa?"

Trợ lý: "..." Nếu như đột nhiên đổi ý, hẳn là cô ta đang có toan tính gì rồi.

Chung Tử Yên đặt bút ký rồi đưa lại cho trợ lý: "Khi nào thì tôi có thể bắt đầu tiêu tiền của Vệ Hàn Vân đây?"

Trợ lý: “...” Phải nói ra trực tiếp như vậy sao? “Ngày mai tôi sẽ phái người đến đón cô chuyển nhà rồi xử lý các việc khác.”

Chung Tử Yên có chút thất vọng.

Giàu nhanh qua một đêm là gì chứ? Tất cả đều là giả! Haizzz, cô vẫn phải đợi thêm một đêm nữa rồi.

Não chủ đúng là đồ rác rưởi.

“Cậu có mang theo tiền không?” Chính vì vậy, cô lùi lại và hỏi.

.

Trợ lý: "..." Cô nghèo đến như vậy sao?

Chu Tử Yên không quan tâm đến tâm trạng kinh ngạc của anh ta. Khi rời đi, cô nhận hai ngàn vạn từ trợ lý, cảm thấy cuộc sống của mình thật là tuyệt vời

.

Khi vẫn ở trong không gian vô hạn, thức ăn không thể đổi thành điểm, não chủ có thể tính tiền trực tiếp tùy theo ý thích.

Nhưng Chung Tử Yên không có thời gian rảnh để ăn cơm.

Miễn là không phải giam mình trong ngục tối, cô đều có thể nâng cấp và trở nên mạnh mẽ hơn.

Một đội trưởng nghèo đến mức không thể chuộc lại vật phẩm liên lạc công nghệ siêu việt, chỉ có thể áp bức đồng đội bằng sức mạnh tinh thần của mình, vốn dĩ cô không có tư cách để dành thời gian ăn ngon mặc đẹp.

Món kem tầng cao cấp mà cô vừa ăn cuối cùng cũng khiến Chung Tử Yên cảm thấy mình thật sự được sống lại.

Cô quay lại cửa hàng kem, cầm theo số tiền mặt khổng lồ hai ngàn vạn, gọi một phần kem, bày ra bàn rồi ăn từng viên một.

À, hương vị của sự ngon miệng và sang trọng.

Sau khi ăn hết ly kem, Chung Tử Yên vẫn chưa hết thèm nên quay lại, hỏi cô gái bán hàng, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn về phía hương vị Hawaii yêu thích khác, chân thành hỏi: "Hai ngàn tệ nữa phải không?"

Cô gái nhỏ bỏ một viên kem khổng lồ lên vỏ ốc quế, nói: "Với nhà giàu có thể không có gì to tát, nhưng với em, làm nửa tháng cũng không chắc đủ".

Chung Tử Yên nhận lấu kem ốc quế, liếʍ một miếng rồi đưa cho cô gái số tiền còn lại: "Cảm ơn, không cần trả lại tiền thừa."

Cô gái nhỏ đang sửng sốt, Chung Tử Yên đã đi vòng qua khách hàng tiếp đang xếp hàng mua kem, không cho cô gái có cơ hội để trả lại tiền thừa.

Não chủ đem Chung Tử Yên thả ở rìa một khu phố thương mại, rất gần nơi ở của cô, Chung Tử Yên chậm rãi đi bộ về nhà, trên đường đi nhìn thấy không ít quảng cáo.

Chương trình Khuyến mãi ngày 18 tháng 6 được viết lên biển quảng cáo, trông giống như một lễ hội mua sắm lớn.

Chung Tử Yên nhớ rõ khi nãy mình xem điện thoại di động là ngày 17 tháng 6, vậy, ngày mai sẽ là ngày 18 tháng 6.

Chính vì vậy, có vẻ ngày mai cô sẽ tiêu rất nhiều tiền.

Sau khi trở về căn hộ nơi mình ở, Chung Tử Yên lấy điện thoại di động ra kiểm tra, nhanh chóng tải ứng dụng mua sắm trên điện thoại di động để đăng ký tài khoản.

Những lời giới thiệu về hàng hóa đầy màn hình tràn vào tầm nhìn của Chung Tử Yên.

Cô dựa vào sofa lăn qua lăn lại, hai mắt sáng rực: "Ôi, đúng là thiên đường.”

Vận chuyển toàn bộ chuỗi chocolate truffle hoàng gia, Michelin dành riêng cho món tráng miệng thủ công.... Ba lô Proenza Schouler, túi vuông Sophie Hulme giống của công chúa Anh... Áo khoác gió của Hermione, giày da dê Ferragamo với khóa vuông, mẫu mới sản xuất vào mùa thu…

Chung Tử Yên dành trọn hai giờ để xem các sản phẩm trên điện thoại của mình, đến khi cô nhấp để thêm đồ vào giỏ hàng, màn hình xuất hiện lời nhắc "giỏ hàng đã đầy".

Cô từ từ quay lại nhìn vào giỏ hàng rực rỡ của mình, trong đó đã có 120 món đồ.

Click một lần nữa để chọn tất cả, hệ thống hiện ra tổng số tiền: 236.800 vạn…..

Chung Tử Yên vừa mới nghĩ rằng hai ngàn vạn là một số tiền lớn, cô im lặng đóng ứng dụng, cảm thấy hơi xấu hổ.

Khi chiến đấu trong không gian vô hạn, cô vốn đã rất nghèo, cứ tưởng bây giờ sẽ đổi vận, hóa ra vẫn là như vậy.

Mong ước nhỏ nhoi rằng ngày mai cô có thể mạnh dạn nhấn nút thanh toán, Chung Tử Yên trở mình và ngủ thϊếp đi trên ghế sofa.

Sáng hôm sau, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Chung Tử Yên tỉnh dậy, xoay người từ trên ghế sofa bước xuống sàn nhà, một tay cầm chiếc điện thoại di động, trông vô cùng uể oải và cứng nhắc.

Khi cần, cô có thể gϊếŧ người bằng điện thoại di động của mình.

Cánh cửa nhanh chóng có tiếng gõ, tiếp theo là giọng nói của trợ lý vang lên: "Cô Chung."

Chung Tử Yên lỏng cơ thể. Ồ hóa ra là đến để đưa tiền.

Cô nhanh chóng xỏ dép, mở cửa cho trợ lý, tay giữ cửa hỏi: "Anh có mang theo thẻ không?"

Trợ lý: "..." Sao cô ấy vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua chứ? "Cầm đi, đây là thẻ phụ của ông chủ....."

Chung Tử Yên chỉ nghe hai chữ đầu tiên, cặp mắt sáng rực, cô quay người sang một bên để nhường đường, tiện tay ném điện thoại di động vào tay trợ lý: "Giúp tôi cài đặt."

Cô tùy tiện phất tay, chiếc điện thoại rơi thẳng vào lòng bàn tay của trợ lý như có phép thuật

.

Trợ lý không nghĩ nhiều, để người phía sau thu dọn đồ đạc chuyển nhà, mở điện thoại di động tải ứng dụng thanh toán cho Chung Tử Yên.

Rõ ràng điện thoại của Chung Tử Yên sạch sẽ như mới, chỉ có phần mềm riêng của hệ thống và một phần mềm mua sắm.

Mới mua ư?

"Cô Chung, đã cài đặt xong."

Chung Tử Yên nhận lấy điện thoại, ngước mắt lên xác nhận với anh ta: “Tôi muốn gì đều có thể mua đúng không?"

Trước mắt trợ lý đột nhiên nhảy ra bốn chữ "biệt thự trăm triệu", nhíu mày: "Nếu muốn mua cái gì quá đắt tiền, trước tiên cô hãy xác nhận với tôi."

Chung Tử Yên ngân nga, mân mê điện thoại rồi gọi thẳng vào số riêng của Vệ Hàn Vân.

Vệ Hàn Vân nhanh chóng bắt máy, lạnh nhạt: "Chuyện gì vậy?"

“Thẻ anh đưa, tôi có thể tùy ý tiêu xài không?” Chung Tử Yên thẳng thắn hỏi.

“Sao cũng được.” Vệ Hàn Vân trầm giọng trả lời ba chữ rồi cúp máy.

"Anh ấy nói là tùy ý," Chung Tử Yên chỉ vào điện thoại, nhướng mày nhìn trợ lý: "Nói cho tôi biết địa chỉ giao hàng."

Trợ lý chết lặng, báo cáo về "ngôi nhà tân hôn" mới mua của Vệ Hàn Vân, bắt đầu suy nghĩ xem năm nay Chung Tử Yên sẽ tiêu tốn bao nhiêu tiền của anh.

Chung Tử Yên lúc này đã nhấp vào ứng dụng mua sắm, nhấn chọn tất cả để thanh toán.

(Giỏ hàng chỉ hỗ trợ tối đa 50 vé mua sắm)

Chung Tử Yên: "..." Không.

Cô thở dài, lặng lẽ đặt ba đơn hàng một cách khó khăn, cuối cùng đã dọn sạch giỏ hàng của mình.

Trợ lý bần thần: "... Cô Chung, cô đã tiêu bao nhiêu?"

Chung Tử Yên quy đổi theo tiền lương của cô gái trong tiệm kem, bí hiểm nói: "Nhiều tiền."

Trợ lý đi ra ngoài, lo lắng gọi điện thoại, khi quay lại, vẻ mặt anh ta kỳ quái: "Tổng cộng hai mốt vạn?"

Chung Tử Yên ngạc nhiên: “Này, giảm giá rồi.” Thật đúng là một lễ hội khuyến mại, tiết kiệm được rất nhiều tiền!

Cậu trợ lý cảm thấy năm phút mình như một kẻ ngốc.

Anh thay đổi ánh mắt, ngốc nghếch quan tâm hỏi: "Cô ăn sáng chưa? Hay là dùng bữa sau khi đến biệt thự ở Thanh Sơn?"

Chung Tử Yên và trợ lý nhìn nhau vài giây, cô cúi đầu mở trình duyệt, gõ vào ô tìm kiếm: Gia đình Vệ Hàn Vân.

Thứ đầu tiên xuất hiện là một bức ảnh cá nhân gần đây của Vệ Hàn Vân, Chung Tử Yên đã nhấn vào nó đầy vô tư cho đến khi cô nhìn thấy một chuỗi số.

Cô đếm nó ba lần.

Có đủ mười hai chữ số, đơn vị vẫn là đô la Mỹ.

Trong khi đó, hai mốt vạn cô vừa tiêu chỉ là vỏn vẹn có sáu chữ số mà thôi.

Chung Tử Yên lập tức tha thứ cho tất cả các hành động trước đó của não chủ. Mọi sai sót trong việc thiết lập danh tính của nó, cô hoàn toàn có thể bỏ qua.

Chung Tử Yên ngay lập tức gửi một tin nhắn tới Vệ Hàn Vân, chân thành nói: "Ông chủ đừng lo lắng, tôi đã có người thích rồi, anh ấy đã kết hôn và tôi sẽ không dây dưa với anh khi chúng ta ly hôn đâu. Trong thời gian thỏa thuận, anh có thể giao cho tôi bất cứ việc gì trong khả năng, tôi sẽ hoàn thành.”

Tác giả có điều muốn nói: Giá trị ròng hàng trăm tỷ đô la là có thật. Tôi đề nghị bạn tìm kiếm trên trang web "Tiêu tiền của Bill Gates" và ý nghĩa của nó [tiền không có giá trị].

Bài viết này tập trung vào vấn đề tiêu tiền, xin chân thành mời tất cả mọi người cùng đến với giấc mơ làm giàu ! ! !