Sương mù cuối cùng đã tan, trời quang ngàn dặm, ánh nắng sáng chói, ánh nắng lúc này tuy mang theo sự nóng bức, nhưng luôn
khiến người ta vui sướиɠ, bởi vì các nông dân bá bá cần ánh nắng để phơi thóc.
Lúc sáng sớm, chỉ thấy một đội nhân mã ra khỏi thành Dương Châu, trùng trùng điệp điệp đi thẳng về hướng Thiên Tế Tự.
Ba mươi sáu kỵ sĩ mở đường phía trước, ai ai cũng cao lớn uy mãnh,
anh vũ bất phàm. Phía sau ba mươi sáu kỵ sĩ này là một chiếc xe ngựa
rộng lớn, hai con tuấn mã cùng tiến, do có lụa mỏng bao quanh nên không
nhìn thấy là ai ngồi trong đó. Bên cạnh xe ngựa còn có một người mặc
quan phục cưỡi trên lưng một con ngựa đen cường tráng. Người này ước
chừng bốn mươi tuổi, mũi cao mắt sâu, mặt râu ngăm đen, anh khí bừng
bừng, ánh mắt sắc bén, không giận mà uy.
Tỳ nữ, nam bộc hai bên dĩ nhiên đều không phải đùa, người đi đường
hai bên nhìn thấy đội nhân mã này đều nhao nhao đứng sang hai bên đường, khom người thi lễ, đi cả một đoạn đường rất náo nhiệt.
Hóa ra người cưỡi ngựa đen kia chính là Thứ Sử Dương Châu, Dương Tư Nột.
Dương Tư Nột này có lai lịch rất lớn nha, chính là cháu của Quan
Vương Dương Hùng triều Tùy. Dương Hùng này là ai chứ, là tộc tử của Tùy
Văn Đế Dương Kiên, ở triều Tùy chính là hoàng thân quốc thích. Mà cha
ông ta Dương Cung Nhân cũng không thua kém bao nhiêu, từng đảm nhiệm
chức Tể Tướng trong những năm Trinh Quán. Rồng sinh rồng, phượng sinh
phượng, Dương Tư Nột làm Thứ Sử ở Dương Châu cũng là chuyện đương nhiên
thôi.
Mà Dương gia lại là đại tộc Quan Lũng, một gia tộc vô cùng hiển hách.
Triều Đường tuy rằng diệt triều Tùy mà dựng nên, nhưng vì Lý gia và
Dương gia đều thuộc tập đoàn Quan Lũng, do vậy hoàn toàn không thay đổi
giống như những triều đại khác, gϊếŧ sạch không chừa một chống nào của
hoàng thất tiền triều. Không chỉ như vậy, trên dưới triều dã triều Đường có rất nhiều đại thần, đại tướng thật ra đều là người của Dương gia,
hơn nữa Lý gia và Dương gia đều là thân thích, ông cố ngoại của Đường
Thái Tông Lý Thế Dân và ngoại tổ phụ của Tùy Dương Đế Dương Quảng là
cùng một người, người này tên là Độc Cô Tín, Lý Thế Dân còn phải gọi Tùy Dương Đế là biểu thúc.
Không chỉ như vậy, nữ nhi của Tùy Dương Đế Dương Quảng Dương thị gả cho Đường Thái Tông, sinh ra Lý Khác và Lý Âm.
Lần này thật sự là thân càng thêm thân mà.
Cho nên tập đoàn Lý thị không chỉ không nhổ cỏ tận gốc tập đoàn Dương thị, mà còn vô cùng khoan dung với một phần trong tập đoàn Dương thị,
bởi vì trong này có muôn vàn quan hệ nha.
Đi chừng nửa canh giờ, cuối cùng đã đến dưới chân núi Thiên Tế Tự.
Việc này mấy chục tăng nhân đã cung kính chờ đợi ở đây từ sớm, dẫn
đầu đám người kia chính là tên thần côn Cửu Đăng, ngoài ra còn có hơn
trăm quan binh xếp thành hàng hai bên, dựng nên bức tường người, xua tín đồ sang hai bên, chính giữa có một con đường lớn dẫn thẳng đến Tích
Thủy Quan Âm.
Dương Tư Nột xuống khỏi ngựa, nhanh chóng đến bên xe ngựa, thu lại vẻ uy nghiêm, kính cẩn cúi đầu nói: - Mẫu thân đại nhân, chúng ta đến rồi.
Ông ta là nhân vật số một Dương Châu, trên mảnh đất ba mẫu Dương Châu này, người có thể khiến ông ta cúi đầu cũng chỉ có mẫu thân ông ta.
- Ừ.
Một bàn tay gọc mảnh khảnh vươn ra khỏi xe ngựa, xốc rèm cửa lên,
người bước ra đầu tiên là một vị lão thái thái, e là đã bảy mươi rồi, từ mi thiện mục, tóc bạc buộc lỏng, tinh thần quắc thuốc, tuy trên mặt có
nếp nhăn, nhưng hai má hồng nhuận, vầng trán đầu đặn, thân hình hơi béo, dáng vẻ phúc hậu, tay vân vê một chuỗi phật châu, bên cạnh bà còn có
một thiếu nữ, dáng người cao gầy, nhưng dùng lụa mỏng che mặt, do vậy
không nhìn rõ mặt mũi của nàng, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng
ngời, chỉ e cũng là một vị tiểu mỹ nhân nha!
Thiếu nữ này nhìn thấy Dương Tư Nột cũng cung kính gọi một tiếng:
- Phụ thân.
Cô gái này chính là bát nữ nhi của Dương Tư Nột, Dương Phi Tuyết, người bị Hàn Nghệ lừa trong rừng ngày ấy chính là nàng.
Hai cha con thêm vào một đám tỳ nữ đỡ lấy lão phu nhân xuống xe ngựa. Tuy lão phu nhân thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, nhưng dù sao tuổi cũng
đã lón, xuống xe ngựa đối với bà mà nói là một chuyện vô cùng nguy hiểm, do vậy, cho dù là Dương Tư Nột, hay là Dương Phi Tuyết đều vô cùng cẩn
thận.
- Được rồi, được rồi, ta chẳng phải là đi không được.
Sau khi Dương lão phu nhân xuống xe ngựa thì vỗ tay của nhi tử, ánh
mắt từ bi quét quanh, nhìn thấy hai bên đầu người chen chúc, khẽ than
một tiếng:
- Tội nghiệt, tội nghiệt nha, nơi phật môn lại vì chúng ta đến mà trở nên giống quan môn, a di đà phật, a di đà phật.
Dương Tư Nột quan tâm nói: - Mẫu thân đại nhân, bây giờ một dải Giang Nam không phải thái bình lắm, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nếu mẫu thân
đại nhân có sơ suất gì, vậy con tội đáng muôn chết, bọn đại ca cũng chắc chắn trách tội con.
- Con đó! Đã biết lấy đại ca con ra nói rồi, ta
Dương lão phu nhân chỉ Dương Tư Nột, lời đến bên miệng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề bất đắc dĩ, cất bước tiến lên.
Lúc này tên thần côn Cửu Đăng dẫn theo hai đệ tử, nhanh chóng bước
lên nghênh đón, cười sang sảng, hai tay khép thành chữ thập: - A di đà
phật, lão phu nhân, đã lâu không gặp.
Câu nói này vô cùng đơn giản, nhưng cũng rất có môn đạo nha. Tăng
nhân bình thường nhìn thấy Dương lão phu nhân nhấc định sẽ cung cung
kính kính, e dè sợ sệt, nhưng tên thần côn Cửu Đăng này lại cứ đi ngược
đường, trong ngữ khí còn mang theo mấy phần ti tiện nữa. Đây chính là tỉ mỉ, Phật nói chúng sinh bình đẳng, là một cao tăng thì nên bỏ qua hết
mọi danh lợi thế tục, không thể nhìn thấy quan to thì trở nên giống một
tên chân chó được, vậy ai lại tin ngươi là cao tăng gì chứ, rõ ràng là
thái giám nha.
Đương nhiên, còn là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ nha.
Tất cả những thứ này còn phải được xây dựng dựa trên tính cách của Dương lão phu nhân nữa.
Dương lão phu nhân kính phật lễ, nói: - Phương trượng đại sư, đã lâu không gặp, mọi chuyện vẫn tốt chứ.
Ngược lại trong lời nói của nàng lại mang theo mấy phần tôn kính.
- Được lão phu nhân nhớ đến, bần tăng mọi chuyện đều tốt.
Tên thần côn Cửu Đăng nói xong lại thi phật lễ với Dương Tư Nột nói: - Bần tăng Cửu Đăng, bái kiến Dương Công.
Dương Tư Nột này do đươc kế tập tước hiệu, vì thế dân chúng Dương Châu đều gọi ông ta là Dương Công.
- Hữu lễ, hữu lễ.
Dương Tư Nột mặc dù không tin Phật, nhưng mẫu thân vẫn còn ở đây, ông ta dĩ nhiên không dám thể hiện quan uy ở nơi Phật môn thánh địa, hồi
lễ.
Dương lão phu nhân lại cười nói: - Lão thân nghe nói gần đây Bồ Tát
hiển thánh Thiên Tế Tự, rất vui mừng, tin rằng đây đều là do phương
trượng đại sư công đức vô lượng mà có được.
Tên thần công Cửu Đăng vội vàng nói: - Không dám, không dám, lão nạp
chẳng qua chỉ là một thầy chùa tạm ở nơi này, có tài đức gì có thể khiến Bồ Tát hiển linh, đây đều là do dân chúng Dương Châu thành kính thiện
lượng, phật duyên sâu sắc mới khiến cho Bồ Tát hiển thánh.
- Phương trượng đại sư không cần khiêm tốn.
Dương lão phu nhân cười ha ha nói: - Phương trượng đại sư phật pháp
cao thâm, lòng đầy từ bi, thi triển thần dược cứu giúp dân chúng bốn
phương, nếu không có phương trượng đại sự chỉ dẫn, ngu phụ chúng ta sao
có thể thông hiểu ý của Bồ Tát chứ.
- Lão phu nhân khen trật rồi.
Về mặt này, tên thần côn Cửu Đăng rõ ràng là vô cùng khiêm tốn, bởi
vì gã càng khiêm tốn sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy gã càng lợi hại.
Dương lão phu nhân vung tay lên, chỉ thấy hơn mười nam bộc khiêng một cái hòm gỗ màu đỏ tiến lên. Người có tiền đúng là người có tiền nha,
ngay cả tiền tiêu phí cho phật cũng có thể đủ cho dân chúng tầm thường
sống đến mười mấy năm.
Thần côn Cửu Đăng nhún nhường mấy câu thì cũng nhận lấy, sau đó liền mời Dương lão phu nhân tiến lên thăm viếng Bồ Tát.
Nhưng chính vào lúc này, một tiếng gào khóc đột nhiên vang lên, khiến cho xung quanh trở nên lặng ngắt như tờ.
- Hu hu huoa oa oahu hu hucha, mẹ, hai người chết thật thảm mà!
Thần côn Cửu Đăng nghe thấy thì trong mắt lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Sắc mặt Dương Tư Nột trầm xuống, tức giận không vui nói: - Là tên nào đang ồn ào ở đây?
Nhưng không cần ông ta đi điều tra, theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy đám người bên phải Dương lão phu nhân đột nhiên tản sang hai bên.
Dương lão phu nhân quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau bức tường người là một nhóc mập mạp chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ áo ngắn vải
thô, lộ ra cái bụng tròn vo, tóc tai bù xù, trên mặt bẩn thỉu, ngồi dưới đất, bụng béo hướng lên trời, lớn tiếng khóc than: - Cha ơi! Mẹ ơi! Hai người chết thật thảm mà, hài nhi bất hiếu, không thể báo thù cho cha
mẹ, hu hu huhài nhi bất hiếu mà!
Khóc đến vô cùng thê thảm.
Dương Tư Nột nói với hộ vệ bên cạnh: - Các ngươi còn không đuổi tiểu tử kia đi cho ta, đừng quấy nhiễu đến mẫu thân của ta.
- Dạ.
Dương lão phu nhân vốn tính thiện lương, nhìn thấy một đứa nhỏ lại
khóc đến xé ruột xé gan như vậy, bất giác động lòng trắc ẩn, nhấc tay
nói với Dương Tư Nột: - Con ta, đứa trẻ này hôm nay kêu khóc ở đây, lẽ
nào con không hiểu sao?
Dương Tử Nột ngẩn ra, nói: - Ý của mẫu thân đại nhân là người này biết hôm nay chúng ta đến, do vậy mới kêu oan ở đây?
Dương lão phu nhân gật đầu nói: - Ta xem chừng không sai đâu.
Bà mặc dù là một lão phụ nhân, nhưng dù sao cũng xuất thân từ nhà
quan lại, cũng không cổ hủ, ngược lại tâm tư cẩn thận, tư tưởng tiến bộ, chỉ là trước nay bà không can thiệp vào công việc của trượng phu hay
nhi tử.
- Vậy mẫu thân đại nhân cho rằng nên xử lý thế nào?
Dương Tư Nột cung kính hỏi. Ông ta không phải không biết xử lý, đây
chỉ là chuyện nhỏ thôi, chỉ vì hôm nay ông ta theo Dương lão phu nhân
đến bái phật, ông ta không dám quét sạch hưng phấn của mẫu thân, cho nên cục thể phải làm thế nào còn phải được lão phu nhân dạy.
Dương lão phu nhân liếc nhìn nhi tử, nói: - Bây giờ con là Thứ Sử Dương Châu, có người kêu oan lại hỏi ta sao?
- Dạ, con biết nên làm như thế nào rồi.
Dương Tư Nột lập tức cho người gọi tên mập kia đến.
Dương lão phu nhân lại nhỏ giọng nói: - Con ta, đứa trẻ này không
phải kêu oan lại hơn cả kêu oan, ta thấy trong đó nhất định có ẩn tình.
Lát nữa con đừng khinh suất, cẩn thận đối đãi, để tránh gây chê cười.
Bà không nói, Dương Tư Nột thật sự không để tên mập này vào lòng, bây giờ ngẫm lại thì thật sự là như vậy. Nếu tên mập này đến ngăn kiệu kêu
oan, thì ông ta có thể mượn công vụ để nói, sai người dẫn tên mập này
đến nha môn thẩm vấn, nhưng tên mập này chỉ khóc gào ở đây, cho nên ông
ta không thể nói được, nhất định trước tiên sẽ gọi y qua, hỏi rõ nguyên
do rồi mới định đoạt. Hơn nữa đây dù sao cũng là nơi công cộng, y khóc
gào ở đây cũng không phạm pháp, người khác không quản được, nhưng ngươi
làm quan thì không thể không quản, nhiều dân chúng đứng nhìn bên cạnh
như vậy, lập tức gật đầu nói: - Dạ, con biết rồi.