Sau khi rời khỏi Hùng gia, Hàn Nghệ thật ra cũng
không vội vã trở về, mà là đi đến thành bên cạnh nghe ngóng một phen,
chủ yếu vẫn là hỏi thăm Dương gia kia, xác định bối cảnh thực lực của
mục tiêu, là một trong số những tin tức vô cùng trọng yếu, hắn ở hậu thế cũng thường thường bởi vì bối cảnh đối phương quá mức khổng lồ, mà lựa
chọn buông tha.
Nhưng sau khi nghe ngóng một lượt, thật đúng là dọa cho Hàn Nghệ nhảy dựng, lai lịch của Dương gia thật đúng là không nhỏ a, chính là thành
viên quý tộc Quan Lũng, hơn nữa còn là hoàng thân quốc thích triều Tùy,
tự Tùy đến Đường, trong nhà đều vô cùng có thế lực tại triều đình, có
thể nói thuộc loại thành viên tập đoàn quý tộc cấp thứ nhất Đường triều.
Nếu lão lừa ngốc kia thật sự có quan hệ với Dương gia, vậy Hàn Nghệ
thật đúng là phải cân nhắc lại cho kỹ rồi, nhưng may mắn chính là Dương
lão phu nhân kia dường như không có bất cứ quan hệ lợi ích nào với lão
lừa ngốc kia, chỉ có điều Dương lão phu nhân này xưa nay mang tấm lòng
từ bi, tôn trọng Phật giáo, trước kia khi Thiên Tế tự vẫn còn chưa tấp
nập, cũng thường thường đi miếu thờ khác thắp hương bái Phật, chẳng qua
về sau mới thường thường đi tới Thiên Tế tự, nhìn từ điểm này, quan hệ
giữa bà ta và Cửu Đăng hòa thượng chính là đều là giáo đồ Phật giáo.
Hơn nữa, với địa vị của Dương gia, căn bản sẽ không buồn rầu vì ít
tiền, làm sao lại cần phải bày ra cái trò xiết lừa tiền này, như vậy
cũng không phù hợp Logic, đây đối với Hàn Nghệ mà nói, thật ra là một
tin tức tốt.
Sau khi hỏi thăm hoàn toàn mấy tin tức này, Hàn Nghệ liền cùng tiểu
Dã trở về, sắc trời đã không còn sớm, nều còn không quay về thì có thể
phải đi đường ban đêm rồi.
Chỉ có điều so với lúc sáng, trên đường về nhà, Hàn Nghệ biểu hiện vô cùng trầm mặc, hắn không nói lời nào, tiểu Dã cũng không biết nói, cho
nên có vẻ vô cùng an tĩnh.
Bỗng nhiên, Hàn Nghệ cảm thấy có người ở kéo ống tay áo của hắn, quay đầu nhìn lại, hỏi: - Cái gì?
Tiểu Dã đột nhiên bày ra tư thế của tượng thần kia, lập tức vỗ vỗ bàn tay nhỏ.
Hàn Nghệ ngẩn người, không quá chắc chắn nói: - Đệ là muốn nói, trực tiếp vạch trần trò xiếc của Cửu Đăng hòa thượng?
Tiểu Dã gật mạnh đầu vài cái.
- Kia cũng chỉ là ta đoán mà thôi, tuy rằng tám chín phần mười sẽ
không sai, nhưng nếu chẳng may không phải, vậy sẽ thành đẩy mình vào
trong đó, như vậy quá mạo hiểm rồi.
Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: - Hơn nữa chúng ta chỉ có một cơ hội duy
nhất, cho dù vạch trần gã thì cũng rất khó một kích mất mạng, khả năng
còn có thể làm cho đối phương trả thù, ta chỉ là một người nghèo mà
thôi, căn bản không có thực lực đối kháng với gã, cho nên, chúng ta hoặc là không ra tay, vừa ra tay thì nhất định phải làm gã trở tay không
kịp, còn một điều, vì dân trừ hại đây là chuyện tốt, tuy nói không thể
chối từ, nhưng hiện tại chúng ta tự thân khó bảo toàn, cũng không thể
làm không công mà, ta còn phải ngẫm lại làm thế nào để thu hoạch được
thù lao từ giữa nữa, tốt nhất có thể nhất cử song đắc.
Tiểu Dã như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, lại dùng ánh mắt hình dấu hỏi nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ nói: - Đệ muốn hỏi ta đã có biện pháp hay chưa?
Tiểu Dã gật gật đầu.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Tạm thời chưa nghĩ ra, lão lừa ngốc kia làm
việc cẩn thận, hơn nữa cũng không phải lòng tham vô cùng, người như thế
là khó đối phó nhất đấy, bởi vì ngươi rất khó dùng tiền tài đi dụ dỗ gã
mắc mưu,
Tạo nên một Thiên cục, đầu tiên nhất định phải có mồi, mồi này là căn cứ mục tiêu xuống tay mà định chế ra, tiền, nữ nhân, vinh dự, thậm chí
còn cả cuộn giấy vệ sinh, đều không nhất định, nhưng nhất định phải hợp
ý, nếu không thể dụ dỗ đối tượng mắc câu, vậy thì tất cả đều là vô ích,
nhưng theo toàn bộ bố cục mà xem, Cửu Đăng hòa thượng này là một người
không phải cẩn thận bình thường, gã theo đuổi không phải là mua bán chộp giật, mà là năng nhặt chặt bị, nếu như không có đầy đủ mồi, ngươi rất
khó khiến người như thế bí quá hoá liều.
Đây cũng là chỗ khiến Hàn Nghệ rất bối rối.
Hắn vừa rồi vẫn đang tự hỏi phương diện con mồi, bởi vì khi chưa thể
xác định được mồi, như vậy cái gì cũng đều là nói suông, hơn nữa mồi này còn phải nằm trong phạm vi năng lực của hắn, hiện tại hắn cũng không so được với ở hậu thế rồi, ở hậu thế phía sau hắn có một đoàn đội vô cùng
cường đại, gần như đều không cần hắn động cân não cái gì, nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Đang trong lúc trầm tư, chợt thấy chóp mũi lạnh lẽo, Hàn Nghệ ngẩn ra, giơ tay vừa sờ, phát hiện
đúng là bọt nước, ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết lúc nào trên đỉnh đầu
đột nhiên nhiều ra một đám mây đen: - Không xong rồi, trời sắp mưa. Vừa
nói chuyện, vừa vội vàng đội cái nón tre lên.
Tiểu Dã đột nhiên lôi kéo ống tay áo của hắn, ngón tay nhỏ chỉ về phía trước bên trái.
Hàn Nghệ nhìn theo, phát hiện cách đó không xa có một gian nhà, vì thế hai người vội vàng chạy tới hướng phòng ốc bên kia.
Chân trước vừa mới vào đến trong phòng, mưa to liền hạ xuống.
- Nguy hiểm thật a! Thiếu chút nữa là bị ướt sũng rồi.
Hàn Nghệ khe khẽ thở hắt ra, nhìn trái nhìn phải, phát hiện nơi này
không ngờ cũng là một tòa chùa miếu nhỏ, tuy nhiên giống như đã bì hoang phế từ rất lâu, trên xà ngang, nến đều phủ đầy tro bụi và mạng nhện,
đương nhiên, loại chùa miếu hoang phế này cũng không có tượng đồng, dù
sao bây giờ đồng chính là tiền, nếu có, cũng đã sớm bị người ta trộm đi, chỉ có một tảng đá điêu khắc giống Quan Âm, hơn nữa vô cùng nhỏ, cũng
chỉ cao đến một thước.
Trong lúc đó, Hàn Nghệ nhìn pho tượng đá giống Quan Âm kia suy nghĩ
xuất thần, trong óc nhớ tới Peter Zhu đáng chết kia có một câu cửa miệng là, trên đời này mỗi người đều có chỗ dục có điều cầu, cho dù là người
tu đạo, gã đơn giản chính là muốn thu được giao lưu với thần linh, hoặc
là khẩn cầu thần Phật phù hộ, cho nên chỉ cần là người sống, vậy gã liền nhất định có nhược điểm.
Peter Zhu này cũng không phải ai cũng có thể so với y, người ta là
cao tài sinh tốt nghiệp đại học hàng hiệu thế giới, hơn nữa chuyên ngành chính là tâm lý học, cho nên một khâu lễ mồi này, vẫn luôn là Peter Zhu phụ trách.
- Đúng vậy, chỉ cần là người sống, đều có chỗ cầu, có điều dục, như
vậy gã liền nhất định có nhược điểm, Cửu Đăng hòa thượng kia cũng không
ngoại lệ.
Nói xong nói xong, Hàn Nghệ đột nhiên ha hả mỉm cười, nói: - Ta cũng
thật là đần, không ngờ chỉ để ý sự tình mặt ngoài, mà chưa tự hỏi bản
chất của sự tình, có câu là thụ nhân ngư bất như thụ nhân ngư, nếu Petẻ
Zhu tại đây, y nhất định sớm đã nghĩ đến điểm này. Ngươi lão lừa ngốc
kia, lần này ta thế nào cũng phải đùa chết ngươi.
Một Thiên cục bước đầu chậm rãi đã xây dựng ở trong đầu Hàn Nghệ, kỳ
thật lấy kinh nghiệm của hắn, chỉ cần mồi đặt ra xong xuôi, còn lại đều
vô cùng đơn giản.
Tiểu Dã thấy Hàn Nghệ đứng ở trước tượng đá ngây ngô cười không ngừng, sinh lòng tò mò, lại lôi kéo ống tay áo của Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ quay đầu liếc nhìn tiểu Dã, ha hả nói: - Con người ti tiện
đều có trời thu dọn, lão lừa ngốc kia không ngờ mượn danh nghĩa Bồ Tát
để mưu lợi chính mình, Bồ Tát nhất định không tha cho gã đấy, đệ cứ chờ
đi, không bao lâu, gã sẽ nếm đến báo ứng.