Anh ôm Hạ Minh Nguyệt nói, “Hôm nay cho phép em xằng bậy một lần.”
Hạ Minh Nguyệt ngẩng phắt lên nhìn anh, trực tiếp nắm lấy nơi nào đó, “Anh chắc chứ?”
Cố Minh Diệp: “…” Bỏ ra, đồ giang hồ.
Người đẹp Cố bị giang hồ Hạ giở trò lưu manh sờ soạng, cắn chăn bông sợ hãi, “Anh hối hận.”
“Muộn rồi nai ơi!” Hạ Minh Nguyệt cưỡi lên người anh, động tác ngả ngớn, “Anh phải trả giá cho quyết định sai lầm của mình.” Bẹp, bẹp, bẹp… mặt anh đầy nước miếng. Cố Minh Diệp phì cười ôm eo cô, “Được.”
Tay Hạ Minh Nguyệt chui vào trong chăn, sờ lên cơ bụng của anh, thèm khát mò xuống dưới.
Ánh mắt Cố Minh Diệp thay đổi.
Hai người nhìn nhau, Hạ Minh Nguyệt nắn bóp, cười xấu xa: “Miệng thì phản đối, họa mi thì lại hót líu lo thế này à!”
Cố Minh Diệp lật người ôm cô xuống, cắn một cái, “Phục vụ trẫm cho tốt vào!”
Hai người vuốt ve em thân yêu xong, Hạ Minh Nguyệt lấy một cuốn sổ nhỏ ra, viết: “Ngày xx tháng xx năm xx, người đẹp Cố nợ mình một ngày cᏂị©Ꮒ, hai tay mình lao động mệt mỏi. Cách trận huyết chiến còn bốn mươi ngày nữa.”
Cuối cùng Vương Khê cũng có thời gian gặp mặt ăn tối với Hạ Minh Nguyệt. Vừa gặp mặt, Hạ Minh Nguyệt đã lên cơn diễn, giấu chân giấu tay, vẻ mặt hưng phấn: “Ôi giời đất ơi, không ngờ lúc sinh thời tôi có thể gặp được Khê bảo hàng thật giá thật! Hạnh phúc quá!” Cô cúi người 90 độ, “Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cậu! Cậu là thần tượng duy nhất của tôi!”
Vương Khê không buồn chớp mắt, trực tiếp quỳ rạp xuống đất khóc, “Ôiii, ánh trăng sáng đời tôi! Là phương hướng dẫn dắt con đường của tôi! Là ngọn hải đăng khi tôi lạc bước! Cuộc đời tôi cuối cùng cũng cơ hội gặp được ngài!” Ánh mắt cậu chứa chan tình yêu thương, “Ngài là người ưu tú nhất thế giới, là vinh quang của hành tinh, là báu vật của vũ trụ. Tôi sẽ luôn dõi theo bước chân ngài đi khắp mọi nơi…”
“Đừng nói nữa, lẩu sôi rồi đây này.”
“Ối chết.” Vương Khê vội bò dậy, “Phải lấp đầy bụng trước đã.” Cậu nhai nhồm nhoàm, hỏi, “Chị và Cố tổng thế nào rồi?”
“Trăm năm kết sợi chỉ mành, ái ân gắn bó chung tình keo sơn.”
“Thận của anh rể không sao chứ?”
Hạ Minh Nguyệt thở dài, sốt sắng nhìn cậu, “Này em gái, em còn giữ ước mơ làm sếp tổng của JiSe không?”
“Còn.”
“Hay chúng ta hợp tác, nội ứng ngoại hợp đi. Như vậy sẽ đẩy nhanh tiến độ của giấc mộng vĩ đại này?”
Vương Khê mặt biến sắc: “Chị Minh Nguyệt, em không ngờ chị lại là loại người này!”
“Thế bay có làm không?”
“Có.” Vương Khê ghé sát vào, “Xong việc chị muốn chia chác thế nào?”
“Trói Cố tổng bằng cà vạt, penhouse trên giường chị, nếu mà ngoan anh sẽ bị thương, nếu mà hư anh sẽ được phạt.”
Vương Khê đánh giá cô, trầm giọng nói: “Đã hiểu. Chị muốn lúc nào?”
“Trong vòng một tháng.”
Vương Khê cả giận nói: “Mời chị tìm người khác.”
Hạ Minh Nguyệt thở dài, “Giờ chị sống một ngày như một năm vậy.”
Vương Khê cười từ thiện: “Tương lai đáng mong chờ đây.”
Ăn được nửa bữa, Vương Khê nói: “Mà này, kịch bản chị Đàm miệt mài viết suốt 5 năm đưa cho ai vậy?”
“Gì cơ?”
“Chị không biết sao?” Vương Khê mồm như đít vịt: “Rất nhiều đạo diễn lớn đều muốn quay nó đấy, nhưng chị Đàm vẫn chưa tung ra.”
Hạ Minh Nguyệt và Đàm Hồng thường xuyên liên lạc, nhưng chị Đàm chưa bao giờ kể cô nghe về kịch bản này, “Chị không rõ lắm?”
“Nghe nói chị Đàm viết kịch bản này dành riêng cho một người, chỉ muốn anh ta diễn, nhưng không biết người ấy là ai. Chắc không sắp xếp được lịch trình, cũng không thấy tin tức gì.”
“Kịch bản chị Đàm đích thân viết hẳn là hay lắm. Viết 5 năm rồi mà vẫn chưa tung ra, em muốn đọc nó quá.”
Hạ Minh Nguyệt ăn lẩu xong thì trở về nhà, thấy Cố Minh Diệp đang ngồi trên sô pha đọc sách, cô nghiêng người qua, “Anh đang đọc gì đấy?”
“Kịch bản của chị Đàm.”
Hạ Minh Nguyệt ngớ người, “Là vở mới nhất ạ?”
“Không. Viết cách đây 5 năm rồi, giữa chừng đã sửa đổi rất nhiều, đây là bản mới nhất.”
“Anh định đóng phim ạ?”
Cố Minh Diệp dừng lại, “Vẫn chưa.”
Hạ Minh Nguyệt cười: “Chắc kịch bản hay lắm, em rất mong nó được dựng thành phim!”
“Chưa đọc đã khen hay?”
Hạ Minh Nguyệt phồng má, “Em là fan não tàn của chị Đàm đấy!”
Cố Minh Diệp đặt kịch bản vào tay cô, “Thế đọc đi.”
Hạ Minh Nguyệt nịnh nọt: “Thật sao? Như vậy không hay lắm đâu?”
“Không sao, cứ đọc đi.”
Hạ Minh Nguyệt cầm kịch bản về phòng đọc, mãi đến sáng hôm sau mới đặt xuống.
Hạ Minh Nguyệt đọc kịch bản hai lần, mới chịu vác đôi mắt thâm quầng đến trường.
Kha Nhất Ức trêu cô: “Tối qua nhiệt tình thế?”
Hừ, ai cùng tưởng cô với người đẹp Cố đã củi khô lửa bốc, đại chiến 300 hiệp từ lâu, nhưng thực tế thì … sầu lòng quá. Hạ Minh Nguyệt xua tay, không muốn nói về chủ đề này.
Buổi tối trở về biệt thự, Hạ Minh Nguyệt đưa lại kịch bản cho Cố Minh Diệp, cao hứng nói: “Thật là hay quá hay!”
Cố Minh Diệp đặt nó lên giá sách, “Ừ, rất xuất sắc.”
“Khi nào thì bộ phim này được quay ạ?” Hạ Minh Nguyệt rất mong đợi, “Em rất muốn xem nó được dựng thành phim!”
“Còn chưa tìm được đạo diễn.”
“Vậy thì tìm đi!”
“Cũng chưa tìm được đội quay phim.”
“Vậy thì tìm đi!”
“Đội hậu kỳ cũng chưa xác định.”
“Vậy thì tìm đi!”
“Diễn viên cũng chưa…”
“Anh đó!”
Cố Minh Diệp khựng lại, “Ừ.”
Giờ đến lượt Hạ Minh Nguyệt kinh ngạc.
Cố Minh Diệp mỉm cười: “Anh nhất định phải tìm được đạo diễn phù hợp nhất và đội ngũ sản xuất tốt nhất cho nó.”
Hạ Minh Nguyệt vui vẻ ôm lấy anh, “Người đẹp Cố giỏi quá!”
Còn chín ngày nữa là đến sinh nhật của Hạ Minh Nguyệt, cô đã sáng tác một bài hát tặng cho mình, “Câu đầu tiên mỗi khi thức dậy, hãy tự tạo động lực cho mình. Bước vào giai đoạn đếm ngược cuối cùng, Nguyệt Nhi Nguyệt Nhi sẽ phấn đấu. Chín ngày chín ngày, trôi nhanh lên, người đàn ông của tôi đâu rồi. Người đẹp, tôi muốn người đẹp, tôi muốn hoàn toàn chiếm hữu em ~ hãy đốt cháy calo của tôi nào!”
Lần đầu Cố Minh Diệp
nghe thấy bài hát này, Hạ Minh Nguyệt đang nhìn anh với vẻ mặt sung sướиɠ như sắp thưởng thức một bữa tiệc thịnh soạn, cô chống nạnh, huênh hoang nói, “Mặt trời mọc ở đằng đông, còn em là bất khả chiến bại. Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!” Sau đó cô đứng lên bàn hô to, “Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ! Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!…”
Cố Minh Diệp bất lực ngồi dưới.
Tối đó, Hạ Minh Nguyệt mở cửa phòng làm việc, thò cái đầu nhỏ vào, “Chú Cố, chú đã chuẩn bị sổ hộ khẩu chưa?”
“Rồi.”
Một cuốn sổ màu nâu đỏ thò ra từ khe cửa, “Anh cất nó giúp em nhé?”
Cố Minh Diệp giật mình: “Em lấy nó ở đâu thế?”
Hạ Minh Nguyệt chớp mắt, “Ở nhà chứ ở đâu!”
Cố Minh Diệp cau mày, cô nói với gia đình rồi? Gia đình đồng ý dễ dàng đồng ý vậy? Đúng là một cặp bố mẹ tàn nhẫn, chưa thấy mặt con rể đã đưa hộ khẩu cho cô…”
“Em trộm đấy.”
Cố Minh Diệp: “!!!”
Cố Minh Diệp cất sổ hộ khẩu đi, búng trán cô, “Cuối tuần này về nhà.”
“Về làm gì?”
Cố Minh Diệp liếc cô một cái: “Đưa anh ra mắt.”
Hạ Minh Nguyệt: “!!!”
Kết quả là không đợi đến cuối tuần, ngay hôm sau bố Hạ đã gọi điện cho cô, khí thế ngất trời: “Con trộm sổ hộ khẩu rồi?”
Hạ Minh Nguyệt kinh hãi: “Làm sao bố biết được!”
Bố Hạ rống to: “Từ lúc con yêu đương, ngày nào bố cũng kiểm tra sổ hộ khẩu nhé!”
“Con thể hiện rõ ràng vậy sao?”
Giọng bà Miêu bồng bềnh trôi tới: “Lần nào gọi điện về nhà cũng hỏi chỗ cất sổ hộ khẩu. Giấu giỏi ghê ta.”
Hạ Minh Nguyệt: “…” Tại con sợ không tìm thấy rồi lỡ mất ngày lành chứ bộ!
“Bạn trai của con bị sao vậy, đến giờ vẫn chưa đến gặp bố mẹ!” Bố Hạ ba máu sáu cơn.
“Cuối tuần này?”
“Hôm nay! Trước năm giờ chiều!”
Hạ Minh Nguyệt trợn tròn mắt, “Bố còn đang đi làm mà!”
“Bố xin nghỉ cả ngày rồi!”
“Thế còn mẹ?”
“6 giờ sáng nay mẹ con đã dậy làm tóc rồi!” Sau đó cô nghe thấy tiếng ông Hạ nói với bà Miêu, “Vợ ơi, bộ vest của anh ủi xong chưa?”
Ok, fine. Bà Miêu làm tóc, ông Hạ mặc vest, đây là báo động khẩn cấp của Hạ gia. Hạ Minh Nguyệt chạy đến phòng làm việc, nở nụ cười tươi, “Chú Cố, hôm nay bố em bảo chúng ta phải về.”
Cố Minh Diệp đóng máy tính, gửi một tin nhắn cho trợ lý, “Được rồi.” Anh xoa đầu cô, “Bị phát hiện?”
Hạ Minh Nguyệt lè lưỡi.
“Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em.” Anh trở vào phòng ngủ thay quần áo.
Hả? Hạ Minh Nguyệt khó hiểu, đuổi kịp anh, “Bảo vệ em cái gì?”
“Từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em.” Anh hôn lên trán cô, “Ngoan, đừng sợ, đi thay quần áo đi.”
“Vâng!” Chắc anh nghĩ cô đang căng thẳng. Hạ Minh Nguyệt cười khúc khích, đồ ngốc, con mắt nào của anh thấy em căng thẳng?
Khi hai người đến Hạ gia, câu đầu tiên Cố Minh Diệp nói là: “Cảm ơn vì đã nuôi nấng cô ấy. Từ nay Hạ Minh Nguyệt sẽ không làm phiền hai người nữa. Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Hạ Minh Nguyệt: “???”
Bà Miêu: “???”
Ông Hạ: “???”
Ba khuôn mặt chết lặng nhìn anh.
Cố Minh Diệp che chắn cho Hạ Minh Nguyệt, lấy một tờ séc trắng ra, vẻ mặt lạnh lùng, “Tự mình điền đi.”
Bốn người, hai người ngoài cửa, hai người bên trong, không khí tràn ngập sự tĩnh lặng chết chóc.
Ông Hạ chỉ vào đầu mình, ra hiệu với Hạ Minh Nguyệt đứng sau lưng Cố Minh Diệp, “Con chưa khám sức khỏe tiền hôn nhân à?”
Bà Miêu suốt ruột, thương hại nhìn anh “đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng tiếc là bị ngu” rồi lại quay sang nhìn Hạ Minh Nguyệt, với vẻ mặt lên án ____ mày nói dối, chắc mẹ cậu ấy lo lắng lắm!
Hạ Minh Nguyệt kéo ống tay áo của Cố Minh Diệp, xấu hổ, “Anh làm gì vậy!”
Cố Minh Diệp nhìn cô, ánh mắt cương nghị: “Anh sẽ không để em chịu thiệt thòi nữa. Em sẽ thoát khỏi cái nhà này sớm thôi.”
Hạ Minh Nguyệt: “…”
Hiểu lầm bắt đầu khi nào vậy? Cô căng da đầu, ghé vào tai Cố Minh Diệp thầm thì: “Anh hiểu lầm rồi. Em rất yêu bố mẹ em, bố mẹ em cũng rất yêu em.” Cô dừng lại, “Hạ gia luôn yên ấm hòa thuận. Vì gặp anh mà bố em còn mặc bộ vest chỉ mặc hôm ông kết hôn đấy, mẹ em thì đi uốn tóc hết 800 tệ…”
Hai người nhìn nhau.
Hạ Minh Nguyệt cắn môi, “Anh hiểu lầm gì rồi?”
Cố Minh Diệp cứng người. Hiểu lầm gì? Thì anh tưởng Hạ Minh Nguyệt là con rơi con vãi, bố không thương mẹ không yêu, chỉ coi cô như cây rút tiền, từ nhỏ đã phải mặc áo chắp quần vá, không được ngủ giường, không làm hết việc không được ăn cơm, làm xong cũng chỉ được ăn bánh bao nguội?
Anh nghe thấy tiếng mình quay người, xương khớp lục cục, đầu óc trống rỗng _____ anh vừa xàm lông gì vậy?