Bú l*и / Phá trinh lỗ l*и / TᏂασ em mạnh lên anh ơiĐuôi mắt và cả gương mặt Ân Thải Vụ đều nhiễm màu đỏ khả nghi, gò má hồng như được dặm phấn, loang ra đến toàn thân, khiến làn da cả cơ thể cậu đều có màu hồng phấn quyến rũ.
Lộ Bạc Chu không thể nhịn được nữa, đè cậu xuống hôn ngấu nghiến, bàn tay đồng thời luồn xuống, vạch môi lôn mum múp hai bên ra, nhẹ nhàng đánh vòng bàn tay ở chỗ miệng l*и.
Lỗ l*и của Ân Thải Vụ cực kỳ nhạy cảm, ngay khi những ngón tay thon dài của Lộ Bạc Chu vừa chạm vào lập tức đã có phản ứng, cơn ngứa ngáy tê dại xa lạ nhưng mãnh liệt dâng lên, khiến cậu bật ra vài tiếng rên khe khẽ: "Ưʍ......"
Âʍ ɦộ cậu sưng to, hộŧ ɭε dựng đứng lên, lỗ l*и ướŧ áŧ nhẹ nhàng khép mở, để lộ khe thịt lấp lánh ngập nước.
"Bé cưng, có thể để anh liếʍ mở l*и cưng ra không?" Giọng Lộ Bạc Chu rất trầm thấp, còn có một chút khàn khàn, mắt anh nhìn thẳng, trong đôi mắt xanh đó là du͙© vọиɠ đặc sệt, "Sẽ rất sướиɠ, l*и của bé cưng thích được anh liếʍ lắm, lần nào cũng sướиɠ đến bắn nước cả."
Ân Thải Vụ sắp bị bỏng bởi ánh mắt nóng rực của Lộ Bạc Chu vậy, khe thịt thường xuyên nứиɠ phát điên nhưng không hề được thỏa mãn giờ đang lén lút cọ bóp mạnh mẽ. Cơ thể cậu dường như vẫn còn nhớ cảm giác khi lỗ l*и bị liếʍ mở banh, đầu ngón tay run rẩy chạm nhẹ lên cổ tay Lộ Bạc Chu.
Đây xem như một sự đồng ý ngầm.
Ngón tay đang kí©h thí©ɧ tra tấn lỗ l*и chuyển thành đầu lưỡi thô kệch của người đàn ông ấy, lỗ l*и non mềm được bú ʍúŧ nhẹ nhàng, trong khi đó Ân Thải Vụ mở to mắt có hơi luống cuống không biết phải làm gì, lỗ l*и vẫn cứ run rẩy chảy đầy nước nhờn ra.
Đầu lưỡi vừa linh hoạt vừa mạnh mẽ hữu lực, không ngừng liếʍ láp cái bướm ngồn ngộn, bựa lưỡi quét qua âʍ ɦộ, thậm chí còn chui vào trong cửa mình khuấy tung lên, tạo ra tiếng nước òm ọp òm ọp.
Lộ Bạc Chu ngậm cái hộŧ ɭε sưng húp đỏ hỏn vào miệng mà mυ"ŧ, lúc mới nó vẫn chỉ là một chỗ thịt nho nhỏ e lệ, màu sắc nhạt nhẽo non nớt, giờ như một thứ trái cây đã được người ta ủ chín vậy, sưng to chín rục, run rẩy dựng đứng lên, ướt hồng rất xinh đẹp, dụ dỗ người ta nhào tới cắn xé lấy nó, ngậm nó giữa môi lưỡi mình.
Yết hầu Lộ Bạc Chu giật giật, như bị nó cám dỗ, anh bắt đầu liếʍ hôn âʍ ѵậŧ, dùng răng cắn mạnh nó một phát.
"Hưm hưm hưm ——!" Ân Thải Vụ rùng mình như bị điện giật, kí©h thí©ɧ truyền đến từ chỗ mồng đốc đấy quá sống động, khiến tiếng rêи ɾỉ của cậu bay lên cao vυ"t.
Từng cơn tê dại đan xen nhau chạy dọc theo sống lưng cậu, hội tụ ở chỗ sâu nhất trong âʍ đa͙σ. Ân Thải Vụ khó kiểm soát được cố cuộn tròn mình lại, bàn chân cũng duỗi thẳng, cậu trợn to đôi mắt ngập nước, hàng mi dài run rẩy, đuôi mắt xinh đẹp nổi lên màu ửng hồng, cái lỗ nằm dưới âʍ ѵậŧ phun ra mấy tia dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt chảy dọc theo đùi trong xuống dưới, như bị mất khống chế vậy.
Cậu không ngờ mình có thể bị người đàn ông này dùng môi lưỡi đưa lêи đỉиɦ rồi bắn ra một cách dễ dàng như vậy.
"Bé cưng đĩ thế, bị cắn âʍ ѵậŧ một chút mà đã bắn nhiều nước như vậy rồi." Lộ Bạc Chu đẩy đẩy đầu lưỡi vào trong, bú ʍúŧ lỗ l*и đẫm nước, giọng anh xen vào chút tiếng cười ngả ngớn, "Ướt nhanh hơn lần trước nhiều."
Ân Thải Vụ căn bản không có thời gian suy nghĩ thâm ý trong câu nói của người ta, âʍ đa͙σ cậu còn đang co rút, lỗ l*и ướt nhoe nhoét lúc đóng lúc mở, mỗi một thớ cơ đều đang run rẩy, du͙© vọиɠ điên cuồng kêu gào, xoắn chặt lấy đầu lưỡi anh không bỏ.
Nguyên âʍ ɦộ đều chuyển thành màu hồng nhàn nhạt, bướm da^ʍ không thể ngăn được cơn run rẩy, âʍ ѵậŧ sưng to cũng đang run bần bật. Vào cái lúc một chiếc vòng bạc lạnh băng bị đeo lên âʍ ѵậŧ, Ân Thải Vụ đột nhiên có một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ.
Như là hộŧ ɭε của cậu đã bị người đàn ông này chơi đùa như vậy rất nhiều lần, mỗi đêm sau khi ngủ say, âm đế sưng to đều bị gắn khuyên lên, bị sức nặng kéo ra ngoài.
Toàn bộ cảm giác của cơ thẻ Ân Thải Vụ đều tập trung vào lỗ l*и bên dưới, tay của người đàn ông ấy vòng qua khuyên âʍ ѵậŧ bắt đầu chuyển động, chiếc vòng bằng bạc nhanh chóng bị tưới một lớp dịch nhầy, tỏa ra hơi ấm như đã được âʍ ɦộ truyền nhiệt cho.
Môi lưỡi dính trên âʍ ɦộ càng ngày càng bú mạnh hơn, khoang miệng ấm nóng kéo dài kɧoáı ©ảʍ khi cực khoái đến vô tạn, mỗi một lỗ chân lông trên người Ân Thải Vụ đều sung sướиɠ thở hắt ra.
"Ưm ưʍ... a... Anh ơi..." Ân Thải Vụ ngửa đầu, phát ra tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi, cậu như đã bị nhấn chìm hoàn toàn trong nɧu͙© ɖu͙©, vòng eo ngoáy lung tung, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Lộ Bạc Chu như đang thèm khát, "Anh ơi..."
Lỗ l*и của cậu hẳn là được chuẩn bị xong, môi l*и hai bên run rẩy banh ra ngoài, cửa mình chật hẹp dần dần co bóp thành một cái lỗ thịt nho nhỏ màu đỏ thẫm.
Cơ thể đã sẵn sàng mở ra, bụng dưới của cậu cũng đang nóng hừng hực.
Trong lúc mơ màng Ân Thải Vụ cảm nhận được cảm giác trống trải do không nhận được cú đút vào thực sự sau khi cái l*и được liếʍ đến lêи đỉиɦ, trong mắt cậu tràn ra sự cầu xin, khe khẽ nghẹn ngào một tiếng: "Anh ơi... Giúp em với..."
"Giờ đã đĩ vậy rồi, đến lúc bị anh ȶᏂασ vào rồi thì phải làm sao hử?" Đầu lưỡi Lộ Bạc Chu đẩy môi l*и ra, chui vào khe thịt ướŧ áŧ. Tầng tầng lớp lớp thịt mềm hiển nhiên đã bị thiếu thốn lâu rồi, vừa nhận thấy có vật lạ xâm lấn lập tức nhao nhao đến bao vây lấy, liên tục thay phiên hút vào, cuốn lấy đầu lưỡi muốn đưa nó vào nơi sâu hơn.
Âʍ đa͙σ Ân Thải Vụ run rẩy bắn ra cả đống dâʍ ŧᏂủy̠, gậy thịt phía trước cũng chảy ra một ít dịch trắng đυ.c.
Lộ Bạc Chu có thể thấy rất rõ, đóa hoa dâʍ đãиɠ giữa hai chân Ân Thải Vụ đã nở rộ hoàn toàn rồi, miệng l*и đang đóng mở không ngừng, ngay cả những nếp gấp bên trong cũng có màu đỏ hồng hấp dẫn.
Lộ Bạc Chu lui ra sau một chút, đỡ ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng để lên miệng l*и, vật cứng to béo bị hai môi l*и mum múp ngậm lấy, dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt dính đầy ở trên đó, Lộ Bạc Chu ngừng thở, gân xanh trên thân ©ôи ŧɧịt̠ phồng to, anh hẩy mông, qυყ đầυ to mọng lập tức phá vỡ nhụy hoa.
Lỗ thịt bị nong ra đến mức sắp biến dạng, miệng l*и vô lực lật ngược ra ngoài thành màu đỏ trong suốt, Ân Thải Vụ run rẩy thở hắt ra, trước mắt lóe lên những tia sáng trắng, bộ não hoàn toàn trống rỗng.
Hai chân đang mở banh của cậu run bần bật, cong lên rồi lại duỗi thẳng ra, sóng tình luân chuyển, cậu không thể phân rõ là đang kháng cự hay đang hùa theo, khẽ khàng thở dốc thành tiếng như đang xin tha: "Ưmm... Căng quá... Anh à..."
Lộ Bạc Chu hôn hôn lên gương mặt Ân Thải Vụ như vỗ về, nhưng vật cứng căng tròn vẫn chậm rãi đẩy về phía trước.
Như để cho Ân Thải Vụ có thời gian thích ứng, ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng chỉ chui vào trong âʍ đa͙σ một đoạn nhỏ, sau đó ngừng đẩy vào, dừng ở phần ngoài ống âʍ đa͙σ kiên nhẫn cắm rút trong chốc lát.
Nơi bị ©ôи ŧɧịt̠ nghiền quá nổi lên cảm giác tê ngứa khó tả, Ân Thải Vụ dần dần nảy sinh khát vọng, cậu khó chịu vặn vẹo thân mình, l*и non không ngừng mấp máy, ngay cả âʍ đa͙σ cũng đang co rút lại rất nhỏ nhẹ, phun mấy tia dâʍ ŧᏂủy̠ nóng ướt ra, tất cả đều tưới lên đầu khấc đã chặn ở lỗ l*и, khiến vật thô to ấy đột nhiên nhảy lên một cái.
Lộ Bạc Chu cười khẽ một cách xấu xa: "Bé cưng, có phải muốn anh đút vào không?"
Ân Thải Vụ cắn môi im lặng mất mấy giây, cuối cùng thực sự không chịu nổi cơn ngứa râm ran sâu trong cơ thể, mặt cậu nóng bừng, nhỏ nhẹ thì thầm: "Dạ..."
Lộ Bạc Chu siết chặt Ân Thải Vụ vào ngực mình, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát người ta vậy, anh dịu dàng đặt nụ hôn xuống, vững vàng đẩy ©ôи ŧɧịt̠ đút sâu nguyên con vào đường hầm ướt nóng: "Đừng sợ, anh sẽ thật nhẹ nhàng. L*и của bé cưng da^ʍ lắm, sẽ thấy sướиɠ nhanh thôi."
Ân Thải Vụ đáp lại nụ hôn của anh dù ý thức không rõ, hơi vụng về vươn lưỡi ra, vào khoảnh khắc ©ôи ŧɧịt̠ cương cứng chạm đến một lớp màng mỏng ngăn trở, Ân Thải Vụ theo bản năng mở bừng mắt, như vừa tỉnh táo lại một chút, cậu run bắn lên một cái, nước mắt sinh lý ào ạt chảy ra.
Ân Thải Vụ hơi hoảng loạn muốn giữ lấy Lộ Bạc Chu, bản năng cảm nhận được sự sợ hãi, đôi mắt nai ngập trong nước mắt, ngực cậu dồn dập phập phồng lên xuống, trong thanh âm cũng có tiếng nức nở: "Đừng mà... Anh ơi..."
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nhưng tiếng khóc nhu nhược này lại là thứ kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của đàn ông tuyệt vời nhất.
Tiếng hít thở của Lộ Bạc Chu thô nặng, qυყ đầυ chống lên lớp màng mỏng cọ qua cọ lại, kí©h thí©ɧ kịch liệt khiến Ân Thải Vụ nức nở định trốn thoát khỏi nó, vặn vẹo giãy giụa loạn xạ.
Nhưng hõm eo của Ân Thải Vụ đang bị đôi tay đầy sức mạnh của Lộ Bạc Chu bóp chặt, cậu căn bản không thể trốn thoát được, trái lại trong lúc giãy giụa còn cọ xát không ngừng nơi giữa hai chân người đàn ông, eo cậu dần dần nhũn ra, cơ thể hạ thấp xuống, âʍ đa͙σ cắn lấy đầu khấc cứng ngắc, đột nhiên bị đẩy sâu vào.
Lớp màng mỏng yếu ớt bị xé rách, kɧoáı ©ảʍ tê dại cực hạn đan xen với cơn đau xé, bụng dưới run rẩy điên cuồng, Ân Thải Vụ không kìm được rơi nước mắt, cậu khóc lóc trong sự bàng hoàng ngỡ ngàng, trong mắt tràn đầy sự hối hận: "Đau quá... Anh ơi... Huhu em không muốn đâu... Ưʍ... Anh ra ngoài đi... Khó chịu quá... Đồ lừa đảo..."
"Đừng khóc mà bé cưng." Lộ Bạc Chu dùng sự kiềm chế lớn nhất của mình để dừng động tác lại, cẩn thận hôn lên cặp mặt đẫm lệ kia, giọng vừa khẽ vừa dịu dàng, như đang thở dài vậy, "Em còn khóc nữa, anh thực sự không nhịn được nữa đâu, em cũng phải thương xót anh một chút chứ."
Yết hầu Lộ Bạc Chu ngứa ran, sắp không giam cầm được những ý nghĩ đầy thú tính, thẳng tay đè cậu xuống dưới háng thô bạo xâm phạm cậu, xé nát rồi nuốt sạch cậu vào bụng, đòi hỏi một cách tham lam vô độ, ngắm nhìn cậu gào khóc suy sụp.
Lộ Bạc Chu hít sâu, tạm dừng vài giây, cuối cùng cắn mạnh vào gáy Ân Thải Vụ.
Anh như đang ngậm một con thú nhỏ yếu ớt mềm mại vậy, đầu lưỡi không ngừng mυ"ŧ mát trên làn da non ở sau cổ Ân Thải Vụ, đôi khi sẽ nghiêng đầu qua cắи ʍút̼ yết hầu của Ân Thải Vụ, để lại những dấu răng tươi mới trên đó.
Cổ Ân Thải Vụ bị mυ"ŧ đến tê dại, cái cổ mảnh dài phủ một tầng hồng phấn, theo bản năng cậu dừng giãy giụa lại, chịu đựng qua cơn đau đớn rồi, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt đến mức đủ để hòa tan người ta ra ập tới, Ân Thải Vụ gác cằm lên vai Lộ Bạc Chu mà run lẩy bẩy, như một hành vi xoa dịu không lời nào đó.
Ân Thải Vụ nhẹ nhàng thở dốc một chút, cậu chậm chạp chớp mắt, đôi mắt khép hờ, màu đỏ ướŧ áŧ nhiễm lên các nếp gấp.
Dường như cậu hoàn toàn không biết, hành động ngây thơ của mình sẽ khiến đàn ông nổi lên du͙© vọиɠ đáng sợ đến mức nào.
Côи ŧɧịt̠ cương cứng chôn sâu trong âʍ đa͙σ Ân Thải Vụ của Lộ Bạc Chu dần phồng to, anh mềm nhẹ hôn lên môi Ân Thải Vụ, hẩy mạnh hông mình, đâm lút cán ©ôи ŧɧịt̠ mình vào âʍ đa͙σ trơn ướt non nớt.
Côи ŧɧịt̠ nóng bỏng hoàn toàn lấp đầy bên trong Ân Thải Vụ, thúc sâu đến tận sát cổ tử ©υиɠ yếu ớt, thân ©ôи ŧɧịt̠ to béo dán sát vào thành âʍ đa͙σ, ngay cả một kẽ hở cũng không có.
Lỗ thịt ướt mềm kẹp chặt lấy kẻ xâm lấn, điểm sướиɠ bị ©ôи ŧɧịt̠ đang không ngừng nắc vào cọ đến, tạo thành những cơn ngứa tê dại, hơi thở Ân Thải Vụ run rẩy, ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Cảm giác căng đầy xa lạ khiến Ân Thải Vụ thất thần mất vài giây, cậu cúi đầu nhìn chỗ nhô lên rõ ràng ở bụng dưới, trong lúc mơ màng ấy ý thức được rằng, cả hai cái lỗ trước và sau đều đã bị người đàn ông này ȶᏂασ phá trinh hoàn toàn.
Ân Thải Vụ mở to mắt, như không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía ©ôи ŧɧịt̠ đang ra vào cơ thể mình kia, thu kích cỡ thô dài no căng kia vào mắt, cậu xấu hổ dời mắt đi, lỗ thịt co bóp co bóp run bần bật.
"Bé cưng." Lộ Bạc Chu nặng nề thở dốc mấy hơi, nhẹ nhàng hỏi bên tai Ân Thải Vụ, "Sướиɠ không?"
Giọng Lộ Bạc Chu khàn khàn gợi cảm cực kỳ, không có được câu trả lời chờ mong, anh đột ngột rút nguyên cây dươиɠ ѵậŧ khỏi lỗ l*и, rồi lấy tay móc cua lỗ l*и đang run lên thèm khát, vừa dụ dỗ vừa ép buộc hỏi: "Có thích được anh ȶᏂασ không, thích ngón tay hay ©ôи ŧɧịt̠ hơn?"
"Thích... Huhu... Thích hết... Hưmm..." Trong cổ họng Ân Thải Vụ tràn ra tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, có lẽ bị ép quá độc ác, cậu nhìn cặp mắt xanh chứa ý cười của Lộ Bạc Chu, nhớ đến dáng vẻ dường như luôn thong dong già đời của anh, hờn dỗi trào lên ý hiếu thắng trong lòng.
Ân Thải Vụ cắn chặt răng, đuôi mắt đỏ bừng nhếch lên, cặp chân mảnh khảnh thon dài quấn lên eo người ta: "TᏂασ em mạnh lên đi, anh ơi..."
_____________
Nai có lời muốn nói:
Đáng lẽ hôm nay không có chương mới do Nai hơi bận, nhưng về đọc bình luận thấy tội lỗi cho mấy thanh niên cởϊ qυầи chờ hái bướm nên ráng lết xác dậy làm. Vậy-Mà-Vẫn-Chưa-Hết-Cảnh!!! Nhưng thôi buồn ngủ lắm rồi. Mai Nai sẽ update lịch tuần mới nha. Chúc mấy bồ có một tuần mới nhiều năng lượng (hi vọng mình cũng vậy TTvTT)