Bé cưng à, tự banh l*и mình ra đi nào / Đừng dừng lại mà (chủ động đòi đυ. rồi bị đυ. khóc)Sau khi tiếng nước trong phòng tắm biến mất, tiếng rè rè của trứng rung càng thêm rõ ràng, hòa với tiếng nước tí tách trong lỗ l*и ướt nhẹp.
"Sâu quá, anh ơi, lấy nó ra giúp em với, lấy nó ra...... Ư ư......" Đôi mắt Ân Thải Vụ đã ngấn lệ, tiếng thở hổn hển mang theo tiếng khóc nức nở, trứng rung liên tục quấy phá làm tiếng khóc của cậu trở nên rách nát, "Anh ơi...... Trứng rung ở trong í...... Em không lấy ra được......"
Ân Thải Vụ mở to mắt, hàng mi treo một giọt nước mắt, để lộ vẻ mặt khẩn cầu có chút khó chịu.
Lộ Bạc Chu rũ mắt, ánh mắt dừng lại trên chiếc điều khiển từ xa nằm trên giường. Anh hơi nhướng mày lên, không để ý đến Ân Thải Vụ, mà tiến lại nhặt điều khiển từ xa lên.
Dưới ánh mắt thúc giục của Ân Thải Vụ, Lộ Bạc Chu dịu dàng lau đi giọt lệ ở khóe mắt cậu, sau đó chuyển động ngón tay, đẩy mức rung của món sεメ toy lên cao nhất.
"A a a ——!" Cổ họng Ân Thải Vụ bật ra một tiếng thét cao vυ"t, ngay cả bụng dưới cũng run lên bần bật, "Anh ơi tắt đi, tắt đi......"
"Hưʍ... Khó chịu quá... Không chịu nổi hức hức... Mau... Tắt đi huhu..."
Ý thức không còn lại bao nhiêu sau cơn say bị xé nát bởi những cơn kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, tiếng rêи ɾỉ của Ân Thải Vụ càng ngày càng tan vỡ, cậu nắm chặt lấy cổ tay Lộ Bạc Chu lắc mạnh, từng khớp xương trên những ngón tay trắng nõn đều nổi rõ.
Đến khi Lộ Bạc Chu đã tắt trứng rung đi, tóc mái trên trán Ân Thải Vụ đã bị mồ hôi tẩm ướt, giọng nói hờn dỗi của cậu trộn vài tiếng thở hổn hển: "Anh à, anh, anh cố ý, anh thật quá đáng!"
Ân Thải Vụ nói, đột nhiên lại thấy, hình như chuyện xấu xa như vậy đúng là chuyện anh trai này dám làm.
Cậu mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Không bao giờ tin anh nữa."
Giọng của cậu do còn say mà có vẻ hơi nhão nhoẹt, mềm xèo như muốn tan ra vậy, hốc mắt ướt rượt lại đỏ bừng, bờ môi đầy đặn cũng bị cắn ra màu đỏ rực rỡ.
Một tay Lộ Bạc Chu ôm choàng qua vòng eo mảnh khảnh kia, cúi đầu hôn một cái, giọng dịu dàng dỗ dành: "Có nói không lấy ra giúp em đầu, lừa em gì nào?"
"Hưʍ......" Ân Thải Vụ nghe mùi bia suốt buổi tối, đang bị chóng mặt nhức đầu, thấy mùi hương trên người Lộ Bạc Chu nhẹ nhàng sạch sẽ thơm tho, cậu còn nhớ rõ mình được người ta ôm về nhà, thế là không cầm lòng được vùi mặt vào chỗ bụng rắn chắc của người ta, cọ cọ như đang nhõng nhẽo, "Muốn anh ôm em......"
"Lát nữa rồi ôm nhé, để anh lấy trứng rung ra cho bé cưng trước." Giọng của Lộ Bạc Chu rất rõ ràng, chỉ có tiếng hít thở là hơi thoáng rối loạn một chút, anh vỗ vỗ lên mông Ân Thải Vụ, "Dạng chân ra nào."
Ân Thải Vụ vâng theo tách hai chân ra, không hề đề phòng gì mà phơi bày nơi bí ẩn giữa cặp đùi, cậu chỉ vào c̠úc̠ Ꮒσα hồng hồng ướŧ áŧ, nhẹ nhàng đút ngón tay vào lỗ thịt một chút, khẽ hé môi thở hổn hển: "Ở chỗ này ạ......"
Cặp mắt cậu hơi hơi đỏ lên, hàng mi run rẩy, có vẻ vừa vô tội vừa ấm ức, dáng vẻ vô cùng rầu rĩ: "Đút vào đây nè, xong rồi hổng lấy ra được......"
Ánh mắt Lộ Bạc Chu chớp cái đã tối sầm xuống, như mặt biển âm u bên dưới là sóng ngầm mãnh liệt, bàn tay anh to lớn, xương ngón tay thon dài, có một lớp chai hơi mỏng, lúc đút vào c̠úc̠ Ꮒσα, đường vân trên đầu ngón tay xẹt qua phần thịt mềm mại, tạo thành một dòng điện tê tê dại dại, khiến Ân Thải Vụ mơ màng nức nở một tiếng, hai chân xoắn chặt lấy anh.
Nhận ra rằng có vật lạ đang xâm lấn, c̠úc̠ Ꮒσα xoắn chặt lại, rồi lại nhanh chóng tìm được sự sung sướиɠ từ những đầu ngón tay đang đưa đẩy, tầng tầng lớp lớp cơ nhục bọc lấy, quấn quanh khớp xương ngón tay, từ miệng lỗ chảy ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt.
Vẻ mặt Ân Thải Vụ dần dần trở nên khao khát một cách lơ đễnh, cảm nhận được ngón tay đã đút vào đủ sâu, đã chạm được tới trứng rung rồi, cậu giãy giụa một chút, thắc mắc: "Anh ơi sao anh không lấy trứng rung ra thế?"
Lộ Bạc Chu nhếch nhếch môi, giọng nhẹ nhàng khẽ dỗ dành: "Một ngón tay làm sao lấy ra cho em được? Ngoan nào."
Yết hầu Lộ Bạc Chu lăn lăn, ngón tay đẩy lêи đỉиɦ trứng rung, chớp cái trứng rung đã chạy dọc theo đường đi nhớp nháp tiến vào sâu hơn.
Cơ thể Ân Thải Vụ gồng cứng lại, hốc mắt ướŧ áŧ: "Ư ư... Đừng đừng... Hức... Đủ rồi... Sâu quá..."
Lộ Bạc Chu hôn lên mí mắt Ân Thải Vụ, vuốt ve mái tóc cậu như muốn xoa dịu, lại giấu đầu lòi đuôi nói: "Em thấy không, anh không lừa em mà, một ngón tay không lấy ra được, phải hai ngón mới được."
Eo bụng Ân Thải Vụ đều đang căng cứng, không kìm được mà run run lên, trứng rung thực sự vào sâu quá, ngón tay Lộ Bạc Chu còn thọc vào rút ra trên đỉnh của món đồ chơi, Ân Thải Vụ không kìm nổi mà khóc thành tiếng: "Anh ơi... Không được..."
Du͙© vọиɠ trong đáy mắt Lộ Bạc Chu càng thêm nồng, anh khép hai ngón tay lại, lại đút vào lỗ thịt ướt nhẹp một lần nữa, tay kia anh ôm lấy eo Ân Thải Vụ, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn dỗ cậu: "Không sao cả bé cưng, lỗ l*и này ngay cả ©ôи ŧɧịt̠ anh cũng nuốt được, hai ngón tay có là gì."
Sau khi hai ngón tay tiến vào, bắt đầu thọc vào rút ra liên tục trong đường đi ướt nóng, mỗi lần chạm tới trứng rung không chỉ không lấy nó ra, còn đẩy sâu nó vào trong hơn, thực hiệc chức năng của kẻ đồng lõa, cùng trứng rung nghiền nát mỗi một tấc thịt mềm, cọ qua cọ lại điểm sướиɠ trên thành ruột.
Ngón tay chạm tới trứng rung thọc vào rút ra càng ngày càng nhanh, động tác của Lộ Bạc Chu đã đến mức trắng trợn táo bạo, Ân Thải Vụ thở hổn hển dưới những cú thúc liên tục không ngừng, cổ họng tràn ra những tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi.
"Nhẹ, nhẹ thôi... Ưm ưm ưʍ... Lấy nó ra... Nhanh quá... Nhanh quá... Sâu quá a a a!!" Dưới những cú thúc liên tục không ngừng, lỗ thịt đột nhiên xoắn chặt, như đã tới cực hạn rồi vậy, khiến cho cơ thể cậu cũng run nhè nhẹ theo, mặt Ân Thải Vụ đỏ au, không hề chuẩn bị mà bị đẩy lêи đỉиɦ kɧoáı ©ảʍ, bắn mấy dòng dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nóng ra ngoài, làm ướt hết ga giường.
Đến khi Lộ Bạc Chu lấy được quả trứng rung trơn trượt kia ra rồi, Ân Thải Vụ đã khóc đến ách giọng, mềm nhũn trong lòng Lộ Bạc Chu như đã mất hết sức lực, còn đang đắm chìm trong dư vị của cơn cực khoái.
Lộ Bạc Chu cuốn cả cơ thể Ân Thải Vụ vào lòng mình, ôm hôn trấn an cậu. Đến khi những giọt nước mắt của Ân Thải Vụ dần cạn bớt, miệng lỗ nhô cao co bóp vài cái, cơn ngứa ngáy tê dại khó chịu khi lại trào lên.
Ân Thải Vụ khe khẽ thở dốc, tiếng nói đứt quãng, như đang khát cầu một thứ gì đó: "Ngứa quá... Anh ơi... Huhu... L*и em ngứa quá à..."
Miệng l*и cậu mấp máy, cửa mình ướt nhẹp mở ra, phun dâʍ ŧᏂủy̠ ra ngoài, có thể lờ mờ thấy được vách trong đỏ hỏn bên trong.
Như đang mời gọi vậy.
Ánh mắt Lộ Bạc Chu sâu hun hút, một tay anh đỡ ©ôи ŧɧịt̠ dữ tợn của mình, đặt lên cửa mình ướt nước đấy.
Bản năng cảm nhận được nguy hiểm, Ân Thải Vụ theo phản xạ vươn tay xuống chạm lên ©ôи ŧɧịt̠ đang đặt ở miệng l*и mình, cảm nhận được sự to béo của nó rồi, cậu rõ ràng trở nên khá luống cuống, lắc đầu không chịu: "Không được... Nó bự quá... Anh à anh... Anh bự quá... Sẽ ȶᏂασ nát em mất..."
"Không nát được, lỗ l*и của bé cưng đã ướt đẫm rồi, sẽ rất sướиɠ." Lộ Bạc Chu dụ dỗ hướng dẫn từng bước một, nhìn miệng lỗ non nớt hồng hồng đang khép mở, ngay sau đó cười một cái, "Cũng không phải lần đầu tiên ăn mà."
Ân Thải Vụ lặng lẽ cúi đầu xuống, nhìn cái bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© làm người ta sợ hãi kia, kích cỡ thô dài đến đáng sợ, cậu sợ hãi vô cùng, tức khắc giãy giụa muốn thoát ra, thân mình liên tục lui về phía sau.
Nhưng rất nhanh, hai chân của Ân Thải Vụ đã bị chộp lấy, Lộ Bạc Chu kéo mạnh cậu xuống, cố định vòng eo cậu, ©ôи ŧɧịt̠ thô to nhắm nay c̠úc̠ Ꮒσα ướt đẫm, trực tiếp thúc vào.
"Ức ——!" Ân Thải Vụ bị đút đầy, thê thảm nức lên một tiếng, cảm giác trướng đầy đau đớn làm mấy đầu ngón chân của cậu cuộn lại, cậu theo bản năng ra sức giãy giụa.
Lộ Bạc Chu bóp chặt eo Ân Thải Vụ, khống chế lấy phần gáy cậu, đặt cơ thể cậu trọn vẹn bên dưới sự bao phủ của cơ thể mình, bảo đảm cậu sẽ không thể lại giãy giụa lung tung được nữa. Dáng vẻ anh thong thả bình tĩnh, thanh âm dịu dàng đến mức như đang thôi miên: "Cục cưng ngoan, cho anh ȶᏂασ vào đi nào."
Anh cúi người thô bạo cắn một miếng lên vành tai đỏ hồng vì tìиɧ ɖu͙© của Ân Thải Vụ, không cho phép nghi ngờ mà bóp chặt hõm eo của Ân Thải Vụ ấn xuống, đầu khấc cứng ngắc nghiền lên vách thịt.
Cảm giác xâm lấn căng trướng làm đầu ngón tay của Ân Thải Vụ đột ngột co giật, cậu mềm nhũn cả eo, thở gấp gáp, tiếng nói trộn lẫn tiếng nức nở không ức chế được: "Ưm ưʍ... Căng quá... Anh ơi..."
Gần như trong khoảnh khắc khi bị đút vào, dươиɠ ѵậŧ cậu ngóc đầu dậy, bị cơn sướиɠ ngập tràn đẩy lên đến đỉnh kɧoáı ©ảʍ.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn ra từ lỗ nhỏ trên đầu, Ân Thải Vụ cong eo thở mạnh một tiếng, móng tay cào một vệt đỏ rất dài trên lưng Lộ Bạc Chu.
Lêи đỉиɦ bằng dươиɠ ѵậŧ cũng không thể khiến Ân Thải Vụ thỏa mãn hoàn toàn, ngược lại còn làm cho c̠úc̠ Ꮒσα càng thêm đói khát hơn, đôi chân run rẩy cố sức dạng ra hai bên, c̠úc̠ Ꮒσα co bóp mãnh liệt hơn, vách trong non nớt bọc lấy ©ôи ŧɧịt̠ bên trong cẩn thận mυ"ŧ mát.
Lộ Bạc Chu khàn khàn thở dốc, ©ôи ŧɧịt̠ mới vào được một nửa bị đường đi siết chặt lấy, trên mặt anh đã toát một lớp mồ hôi mỏng, tạm dừng nói: "Bé cưng, thả lỏng một chút, tự banh lỗ l*и em ra nào, em siết anh chặt quá."
Ân Thải Vụ đang lơ mơ đột nhiên giật mình, sau khi hiểu ý câu nói của Lộ Bạc Chu rồi, mặt cậu nóng bừng đến chết đi được, màu đỏ lan từ mặt xuống đến tận cổ, lại bị Lộ Bạc Chu nắm lấy tay dẫn đường đến chỗ miệng lỗ.
"Bé cưng, tự banh chỗ này ra được không nào?" Âm của Lộ Bạc Chu ép xuống cực thấp, tiếng thở mang theo du͙© vọиɠ, trên mặt anh đã thấm mồ hôi, giọt mồ hôi trong suốt chảy dọc theo sống mũi cao thẳng, trông gợi cảm đến phát điên lên được.
Ân Thải Vụ vùi đầu hết vào hõm vai Lộ Bạc Chu, ©ôи ŧɧịt̠ trong c̠úc̠ Ꮒσα nắc nhẹ một cái như thúc giục, đầu ngón tay cậu chạm đến miệng lỗ nhầy nhụa, hơi thăm dò sờ soạng đã chạm đến ©ôи ŧɧịt̠ nóng rực đang đυ. cậu kia, con quái vật tỏa ra sức nóng như muốn thiêu đốt cậu, cậu đè mạnh ngón tay xuống, như đang thực sự thử banh cái miệng lỗ vốn đã bị nong rộng ra.
Mặt Ân Thải Vụ thoáng qua một chút ngượng ngùng, hòa lẫn với sự chờ mong một cách ngây thơ, tạo thành dáng vẻ ngập sắc dục và cám dỗ, giọng nỉ non của cậu khẽ khàng mềm nhũn: "Đầy quá rồi... Anh đút đầy quá rồi... Hổng banh ra được..."
Mảng tối trong mắt Lộ Bạc Chu đột nhiên trầm xuống đến đáng sợ, nhiệt độ cơ thể cũng nóng bỏng đến kinh người, Ân Thải Vụ hơi hoảng loạn giật tay lại, giây tiếp theo cậu bị bóp chặt lấy eo, ©ôи ŧɧịt̠ bên dưới cưỡng chế đẩy từng tấc từng tấc vào, quái vật căng cứng ȶᏂασ mở hoàn toàn c̠úc̠ Ꮒσα mềm nhũn của cậu.
Nguyên cây gậy thịt đều ȶᏂασ vào trong, ngay cả hai hòn dái cũng chạm vào mông thịt của Ân Thải Vụ tạo thành tiếng vang bạch bạch.
TᏂασ sâu như vậy làm Ân Thải Vụ bị ép đến bật ra nước mắt sinh lý, cảm giác đáng sợ như sắp bị phá vỡ làm cậu không kìm được cuộn mình lại, dưới cơn kɧoáı ©ảʍ ngập óc, cậu khóc nghẹn quấn lên người Lộ Bạc Chu, nức nở như một bé mèo con: "... Anh ơi... Đừng mà... Sâu quá... Khó chịu quá đi..."
Trong giọng của Ân Thải Vụ mang theo sự run rẩy khe khẽ, tiếng rêи ɾỉ cũng trở nên nhỏ vụn, nước mắt trào ra từ đôi mắt màu hổ phách của cậu, có lẽ là đã nhận ra được rằng người đàn ông này sẽ không dừng lại, cậu nghẹn ngào một cách hết sức tủi thân: "Anh ơi... Ôm một cái đi..."
Động tác của Lộ Bạc Chu thoáng dừng lại, đôi tay vòng ra sau lưng bao lấy Ân Thải Vụ, vuốt ve sống lưng run rẩy của cậu, động tác xoa dịu quyến luyến lại dịu dàng, anh phủ tay lên chỗ nhô lên ở bụng dưới của Ân Thải Vụ, dỗ ngon dỗ ngọt: "Bé cưng đừng khóc nữa, em nhìn này, anh vào được rồi."
"Anh à..." Ân Thải Vụ mờ mịt chớp chớp mắt, cảm nhận được sự trân trọng trong đôi mắt của người đàn ông này, cổ tay cậu hơi siết chặt lại, cố gắng ôm lại người ấy, tiếng nghẹn ngào run rẩy trong giọng nói chưa tan hết, cậu do dự một lát, mặt đỏ bừng, đứt quãng nói: "Anh ơi... Đừng dừng lại... Ưmm ưmm... Vào đi..."
Gần như trong nháy mắt, Ân Thải Vụ cảm nhận được bộ phận Lộ Bạc Chu chôn sâu trong cơ thể mình đột nhiên nhảy lên, bất ngờ căng to thêm một chút, hơi thở cậu khựng lại, mặt xẹt qua sự sợ hãi rõ rệt.
Đầu khấc nóng rực áp lên thịt ruột mềm mại, thô bạo nghiền nát, Lộ Bạc Chu đè lên điểm sướиɠ của Ân Thải Vụ nắc liên tục mấy phát, nghe tiếng thở hổn hển theo nhịp của Ân Thải Vụ, rút ©ôи ŧɧịt̠ ra rồi lại nắc lút cán vào, thân ©ôи ŧɧịt̠ đánh lên thành ruột, đâm cho nước nôi văng tung tóe.
Tiếng khóc hổn hển của Ân Thải Vụ càng này càng kịch liệt hơn, dươиɠ ѵậŧ phía trước run run bắn dịch loãng trắng đυ.c ra, cậu giật bắn lên như bị điện giật, giãy giụa một chút, lỗ thịt lại cắn nuốt ©ôи ŧɧịt̠ bên trong vào sâu hơn, Lộ Bạc Chu banh hai chân cậu ra, ©ôи ŧɧịt̠ nóng bỏng từng cú từng cú thúc vào thành ruột ướt nóng mềm nát của cậu, cứ thúc ©ôи ŧɧịt̠ mạnh như vậy được tầm mấy mươi lần, tích lũy hàng tá kɧoáı ©ảʍ theo đợt đến khi Ân Thải Vụ rùng mình bị đưa lêи đỉиɦ cao cực khoái.
Dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra ào ạt trong c̠úc̠ Ꮒσα lại bị ©ôи ŧɧịt̠ to béo bít chặt hoàn toàn, chất lỏng chỉ phun ra theo những cú thúc ©ôи ŧɧịt̠, Ân Thải Vụ che lại phần bụng dần dần trướng đầy, chạm đến chỗ nhô lên hình ©ôи ŧɧịt̠ ấy, cậu có hơi mắc cỡ một cách khó tả, lại nức nở như không chịu nổi, mặt cậu nóng chết đi được, nhiễm lên màu hồng tươi đẹp sền sệt.
Lộ Bạc Chu cúi người, ngậm lấy đôi môi đã bị chính Thải Vụ cắn đến đỏ bấy nhầy, nhẹ nhàng liếʍ liếʍ, rồi nhiệt liệt hôn lấy chúng, hai cánh môi Ân Thải Vụ bị mυ"ŧ qua mυ"ŧ lại, đầu lưỡi cũng bị cuốn lấy, nụ hôn sâu kéo dài quá lâu làm màu môi Ân Thải Vụ sưng đỏ như sắp nhỏ máu, ngay cả hơi thở cũng trở nên mơ hồ.
Lộ Bạc Chu siết chặt Ân Thải Vụ vừa qua cơn cực khoái còn đang ngơ ngác vào lòng, cảm nhận được c̠úc̠ Ꮒσα đang dư vị đỉnh cao kɧoáı ©ảʍ, nhẹ nhàng co rút như đang hít thở, xoắn chặt lấy thân ©ôи ŧɧịt̠, anh hơi cúi đầu, yết hầu lăn lộn, ngay trong tư thế còn đút vào đột nhiên xoay Ân Thải Vụ lại, ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc nghiền nát từng thớ thịt hồng hồng mềm yếu, lúc rút ra mang theo cả đống dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra từ miệng c̠úc̠ Ꮒσα.
"A a a......" Ân Thải Vụ ngửa đầu hét lên một tiếng, kɧoáı ©ảʍ trong khoảnh khắc bị xoay người mang đến quá kí©h thí©ɧ quá kịch liệt làm cậu mất hồn trong thoáng chốc, cả người xụi lơ, sau đó cậu cảm nhận được, ngón tay Lộ Bạc Chu đang xoa nắn hộŧ ɭε sưng đỏ của cậu, lực quá mạnh quá vội vàng làm trong lòng cậu dâng lên cảm giác bất an lờ mờ.
Quả trứng rung vừa được lấy ra khỏi c̠úc̠ Ꮒσα đang thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠, lại bị đút trở vào lần nữa.
"Anh muốn ȶᏂασ lỗ l*и phía trước của bé cưng." Thanh âm khàn khàn không mang theo cảm xúc vang lên phía sau, Lộ Bạc Chu cố định cơ thể run lẩy bẩy của Ân Thải Vụ, bóp lấy vòng eo mảnh khảnh kia, gân xanh trên cổ nhảy lên, "Thử một lần nhé."
__________________
Nai có lời muốn nói:
Toi thề tốc độ của toi chỉ ở 1000 chữ/1 tiếng thôi, nên đã cố hết sức để ra chương kịp giờ, mong mấy bồ thông cảm cho sự chậm trễ (và sự ngáo đá vì post thiếu chương mà chỉ vài người biết 😀). Mong không làm mấy bồ thất vọng với sản phẩm (chứ toi là toi thất vọng với bố Lộ hết sức, mỡ dâng miệng mèo nhưng mèo quyết định ăn cơm cũ trước rồi mới quay sang hưởng mỡ).