- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Hiện Trường Lật Xe Của Tình Yêu Qua Mạng
- Chương 11
Hiện Trường Lật Xe Của Tình Yêu Qua Mạng
Chương 11
Anh chỉ cọ cọ thôi không vào đâu / ©ôи ŧɧịt̠ chui vào l*и
Lộ Bạc Chu nhìn cảnh tượng trước mắt, chất lỏng trong suốt gần như bắn ra từ miệng l*и, Ân Thải Vụ dù bị anh liếʍ hôn khắp toàn thân cũng chưa có phản ứng gì tựa hồ cảm nhận được gì đó, cặp chân khép chặt đột nhiên theo bản năng tách ra một chút, dạng ra đẩy về phía sau.
"Hừm..."
Bụng dưới của Lộ Bạc Chu siết chặt lại, ©ôи ŧɧịt̠ đỏ ửng bên dưới trực tiếp ngóc đầu lên, sung huyết căng phồng, cứng đến mức độ không thể tưởng được, thậm chí làm anh cảm thấy đau đớn.
L*и múp nhanh chóng trở nên đẫm nước, Lộ Bạc Chu dùng răng cạ cạ âʍ ѵậŧ, khiến cả người Ân Thải Vụ run bần bật không ngừng như bị điện giật, tiếng thở dốc mềm mại ngày càng gấp hơn.
Nơi ấy chưa từng bị bất kỳ một vật gì xa lạ chạm vào, nay lại chịu sự kí©h thí©ɧ tột độ từ hàm răng cọ xát, Ân Thải Vụ co rút rồi mất đi toàn bộ sức lực cơ thể, cả người cuộn tròn lại.
Nếu không phải chắc chắn tác dụng thuốc sẽ không làm Ân Thải Vụ tỉnh lại nhanh như vậy, Lộ Bạc Chu sẽ thực sự cho rằng Ân Thải Vụ đã tỉnh.
Sau khi anh nút cho hộŧ ɭε non nớt trở nên sưng to đỏ hỏn, lưỡi anh đẩy môi l*и múp rụp ra, chui vào bên trong âʍ đa͙σ.
Vốn dĩ Lộ Bạc Chu chỉ định bú l*и cho Ân Thải Vụ nhẹ nhàng tình cảm thôi, nhưng khi tiếng rêи ɾỉ trong trẻo kia lọt vào tai, cuối cùng anh vẫn không nhịn được, đầu lưỡi thô to làm như đang đυ. người ta, đút thẳng vào bên trong.
"Hức hức --!"
Bựa lưỡi của Lộ Bạc Chu rất thô ráp, quét mạnh vào lớp niêm mạc nhạy cảm bên trong l*и cậu, kí©h thí©ɧ ấy khiến cho cặp chân thon dài thẳng tắp của Ân Thải Vụ run rẩy không thể kiểm soát, trên người toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mặt để lộ ý muốn giãy giụa.
Lộ Bạc Chu đẩy sâu đầu lưỡi vào trong, ngậm lấy môi l*и vừa nút vừa liếʍ, anh cảm giác được lỗ l*и đã hoàn toàn mềm nhũn, chỗ thịt non mềm ướt nhoe nhoét đến ánh lên, đang nhiệt tình xoắn chặt lấy lưỡi anh, bọc lấy anh, hút anh sâu hơn vào bên trong.
Cặp mắt xanh của anh đột nhiên nảy lên một tia hưng phấn không rõ nghĩa.
"Bé cưng, anh có thể đút ©ôи ŧɧịt̠ vào trong cọ cọ không, chỉ chui một phần đầu khấc vào thôi, cọ cọ mấy cái rồi rút ra, không ȶᏂασ sâu vào đâu."
Nói xong, anh cắn nhẹ hộŧ ɭε đã sưng to vài cái: "Còn chỗ này nữa, có thể đeo khuyên cho nó không, anh thật sự đã mua nhiều lắm, muốn đeo lên cho em cả đời."
Ân Thải Vụ rêи ɾỉ một cách bản năng, chỉ biết ưm ưm a a thở dốc mềm mại, thế là trong mắt Lộ Bạc Chu liền ánh lên ý cười nhàn nhạt.
"Em đồng ý rồi, bé cưng."
Lộ Bạc Chu lấy từ trong chiếc hộp gỗ vuông ra một chiếc khuyên âʍ ѵậŧ, tưởng tượng vật này sẽ được đeo lên âʍ ѵậŧ sưng đỏ kia, sau này môi l*и của Ân Thải Vụ sẽ không còn khép lại được nữa, lúc muốn mặc qυầи ɭóŧ cũng phải xin anh đẩy giúp âʍ ѵậŧ vào trong lại, sau đó sẽ anh dùng cây hàng thô cứng đến đáng sợ của anh, ȶᏂασ lên ȶᏂασ xuống cái l*и ướt đẫm đó.
Lộ Bạc Chu thậm chí còn nghĩ tốt nhất là đυ. cho người ta tỉnh khỏi giấc ngủ luôn, để nhìn thấy em ấy chảy xuống hàng nước mắt sợ hãi lẫn mất kiểm soát, vùng vẫy muốn bò về trước.
Lộ Bạc Chu hít sâu, đầu tiên anh kẹp chiếc vòng vào chân âʍ ѵậŧ, trên khuôn mặt luôn bình tĩnh để lộ chút bức thiết, ngón tay kiên nhẫn nới rộng lỗ l*и, cho đến khi lỗ l*и có thể nuốt vào được ba ngón tay một cách dễ dàng, anh mới để ©ôи ŧɧịt̠ lên miệng l*и, tách lỗ l*и ra, qυყ đầυ cực bự từ từ thăm dò tiến vào trong.
Cho dù động tác của Lộ Bạc Chu đã cực kỳ cẩn thận, nhưng qυყ đầυ tròn trịa quá thô cứng, vẫn nong vách l*и chật hẹp ra thành một vòng tròn lớn, thịt non cũng bị căng ra thành màu nửa trong.
"Hưʍ... Khó chịu quá... Căng quá à... Ư ư..." Ân Thải Vụ đang chìm trong hôn mê nhưng vì kí©h thí©ɧ kịch liệt do lỗ l*и bị căng ra mà bắt đầu thấp giọng khóc lóc, tay chân cũng run lên bần bật, khóe mắt trào ra nước mắt theo phản xạ.
Hiển nhiên cậu bị cơn kɧoáı ©ảʍ xa lạ này làm cho hoang mang vô cùng, cơ thể cậu hồng lên, tiếng khóc yếu ớt uyển chuyển, ngay cả bụng mềm cũng không kìm được nhẹ rung nhè nhẹ.
"Bé cưng, đừng nhúc nhích." Gân bên huyệt Thái dương của Lộ Bạc Chu đập thình thịch, tiếng thở dốc rất trầm đυ.c.
Động tác không hề có quy tắc của Ân Thải Vụ đã vài lần nuốt anh vào càng sâu hơn, âʍ đa͙σ cũng xoắn chặt lấy anh run rẩy từng cơn dữ dội.
"Bé cưng đừng sợ." Lộ Bạc Chu cũng không có cách nào khác, âʍ đa͙σ mυ"ŧ anh quá chặt, anh không mảy may dám tiến về phía trước chút nào, nhưng cũng không có cách nào để rút ra được, bị kẹt nửa vời ở đó, thậm chí anh cảm thấy mình đã sướиɠ đến sắp ra rồi.
-- nhưng bây giờ anh nào dám bắn vào trong đó chứ.
Lộ Bạc Chu nén khao khát bắn tinh xuống, ghì chặt lấy cơ thể không chịu nằm yên của Ân Thải Vụ.
Hơi thở gỗ tùng quẩn quanh, cơ thể họ dán sát vào nhau, cổ tay nắm cổ tay, cặp chân giao hòa, ngay cả hơi thở nóng rực dường như cũng đang hòa quyện vào nhau.
Lộ Bạc Chu nhẹ nhàng hôn phần tóc mái ướt mồ hôi trên trán Ân Thải Vụ một cái, như đang nâng niu một vật quý dễ vỡ, đôi mắt xanh lam bình tĩnh lại, như mặt biển phẳng lặng khi thủy triều rút xuống.
"Đừng sợ nhé bé cưng." Giọng của anh dịu dàng quấn quýt, trong đôi mắt xanh tràn ngập tình yêu, "Thật ra cũng không đau, có phải không?"
"Tiếng khóc vừa nãy của em giống y đúc với tiếng khóc giả khi em sướиɠ đến bắn tung tóe đấy."
"Bé lừa đảo này."
Có lẽ mùi hương gỗ tùng trên người Lộ Bạc Chu đem đến cho người ta cảm giác an toàn trong tiềm thức, Ân Thải Vụ dần dần bình tĩnh lại, tiếng khóc yếu ớt cũng thành tiếng rêи ɾỉ mang theo chút xấu hổ dỗi hờn, trầm trầm kéo dài.
"Thả lỏng nào bé cưng, để anh rút ra." Lộ Bạc Chu ôm chặt lấy cậu, luồn tay xuống sờ sờ chiếc vòng gắn trên hộŧ ɭε, nhẹ nhàng xoa ấn vài cái, nắn bóp chơi đùa một hồi, lỗ l*и nhẹ nhàng mấp máy, anh từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ mình ra khỏi âʍ đa͙σ.
Trong chớp mắt khi Lộ Bạc Chu rút ra, anh liền bắn.
Từng dòng từng dòng tinh trắng đυ.c nóng bỏng bắn tung tóe ở giữa hai cặp chân quấn quýt lấy nhau của họ, không ít trong số đó rơi xuống hạ bộ của Ân Thải Vụ, bao phủ trên làn da kiều diễm, như một lớp màng mỏng trắng đυ.c được tạo ra từ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lượng tinh Lộ Bạc Chu bắn ra thực sự quá nhiều, đây là lần đút vào bằng súng thật đạn thật đầu tiên của anh, tuy rằng chỉ đi vào một đoạn nhỏ, nhưng cũng đủ để du͙© vọиɠ đã ngày càng điên cuồng của anh được thỏa mãn tạm thời.
Anh ngậm lấy vành tay Ân Thải Vụ mυ"ŧ lấy nó, nỉ non dụ dỗ: "Bé cưng, gọi anh đi nào."
"Làm gì mà khép không được, môi l*и khép lại nhanh như vậy, l*и của cưng nuốt giỏi nhất mà."
Lộ Bạc Chu vừa dỗ dành, vừa nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa điểm nhạy cảm trên cơ thể Ân Thải Vụ, từ núʍ ѵú đến c̠úc̠ Ꮒσα đều không hề được buông tha.
Muốn nghe giọng nói run rẩy của em phải cầu xin anh một cách không muốn xa rời.
"Hức hức... Anh ơi... Hưmmm... Anh..."
Lộ Bạc Chu cuối cùng cũng thỏa mãn.
Ân Thải Vụ ngủ đến mơ mơ màng màng, trong lúc lơ mơ nghe được một giọng nói dịu dàng bình thản vang lên bên tai cậu.
"Dậy đi ngắm sao nào, cục cưng."
Cậu nghe thấy hình như có ai đó gọi cậu là cục cưng, theo bản năng cậu đáp lại một tiếng anh ơi, đến khi hoàn toàn tỉnh táo rồi, cậu nhìn qua Lộ Bạc Chu đang rũ mắt ngồi ngay ngắn, ngoài thấy xấu hổ chỉ thấy xấu hổ.
Trừ chuyện này ra, Ân Thải Vụ còn cảm thấy cơ thể có gì đó rất lạ.
Rất mệt, chân cũng mềm nhũn đến không nhấc lên nổi.
Tuy cơ thể sạch sẽ gọn gàng, nhưng cậu cứ cảm thấy nóng bừng bừng, cảm giác dư thừa nhiệt lượng như khi vừa tắm xong.
Kỳ lạ nhất chính là lỗ l*и bên dưới của cậu, cảm giác tê tê dại dại lại còn sưng phồng lên.
Ân Thải Vụ nhân lúc bố Lộ không để ý, lén chui vào nhà vệ sinh nhìn thoáng qua.
Bình thường Ân Thải Vụ rất hiếm khi chạm vào chỗ này, cũng không dám chạm vào, cậu chỉ thấy được môi l*и khép kín, do dự một hồi, vẫn không dám banh môi l*и ra xem.
Nếu Ân Thải Vụ chỉ cần hơi tách ra một chút là sẽ phát hiện, âʍ ѵậŧ non nớt vốn có màu nhợt nhạt nay trở nên sưng đỏ căng đầy, đứng thẳng như trái cây đỏ mọng.
Gần tới giờ, lớp họ tập hợp lại đi đến điểm quan sát.
Trên đường đi, Ân Thải Vụ có thể thấy được bầu trời đầy sao, sáng chói như dải ngân hà hạ xuống thế gian, quầng sáng bao quanh các hành tinh ngời ngời đến mức cho dù không cần kính thiên văn cũng có thể nhận diện được một vài hành tinh quen thuộc.
Ân Thải Vụ đi được mấy bước đã bắt đầu thấy chân mềm nhũn, cậu mím môi, thả chậm bước chân đi ở sau cùng của đội ngũ.
Cộng sự của cậu Lộ Bạc Chu tất nhiên cũng đi theo cậu, đi được một lát, Ân Thải Vụ bắt đầu cảm thấy chán.
Xài điện thoại ở nơi này tương đương với việc gây ô nhiễm môi trường, nhưng Ân Thải Vụ thực sự không có việc gì để làm, bèn đánh bạo đến gần Lộ Bạc Chu: "Bố Lộ này, thầy là chòm sao gì thế?"
Lộ Bạc Chu: "Song Tử."
Ân Thải Vụ nở nụ cười, mặt mày cong lên: "Em là Bảo Bình này, nghe nói Song Tử và Bảo Bình rất hợp nhau đấy!"
Sau khi nói xong, Ân Thải Vụ nhìn vào đôi mắt xanh bình tĩnh của bố Lộ, tự nhiên thấy câu này nghe cứ sai sai kiểu gì.
Cẩn thận nghĩ lại, chuyện lớn đấy, cậu nào dám bắt quàng làm họ với bố Lộ chứ!
Thế là cậu chớp chớp mắt, đè giọng, nho nhỏ bổ sung: "Không phải ý nói chúng ta hợp nhau đâu."
【tác giả có lời muốn nói:】
Khi nào mới được đến đoạn viết bé cưng khóc lóc nói anh đừng dịu dàng như thế có thể đυ. em mạnh hơn không đây.
Cảm ơn mọi người! Trạng thái của mình rất tốt, mình có thể tiếp tục ra chương, sẽ không để hố, chuyện duy nhất làm mình bực là chuyện bé cưng nhà mình bị người ta nghi ngờ là đồ ngu thật thôi.
Thật ra mình có thể tiết lộ đây chỉ là mở đầu, tiếp theo sẽ đến thời kỳ chơi khi đang ngủ mỗi ngày, mỗi đêm đều phải ngậm dươиɠ ѵậŧ.
__________________
Nai có lời muốn nói:
Cảm thấy edit chương này cứ dở dở kiểu gì TTvTT.
Quý dị cho toi động lực mai edit 2 chương nàooo
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- 1x1
- Hiện Trường Lật Xe Của Tình Yêu Qua Mạng
- Chương 11