Thiên Lý từ trên mạng đặt hàng vài bộ quần áo cùng một ít vật liệu cần thiết.
Thành thị hạ cấp trong lúc này không tiện lui tới, mua sắm trên mạng là con đường trao đổi thập phần quan trọng, hệ thống vận chuyển cũng vì vậy đạt được mức độ tăng lên đáng kể. Tinh cầu này có được hệ thống vận chuyển cực kỳ nhanh và tiện lợi, dù là lấy hay là đưa, máy tính trí năng đều sẽ tự động phân phối, chỉ cần điền đầy đủ kích thước lớn nhỏ, thể tích và sức nặng, mở ra thiết bị định vị chính mình, trí não (?!) sẽ tự động vận chuyển đến nơi.
Trước kia Vệ phụ cũng nhiều lần ở trên mạng nhận đơn hàng, mua linh kiện trang bị, sau khi lắp ráp sửa chữa xong lại từ toa vận chuyển chuyển qua cho khách hàng.
Internet bao trùm toàn cầu, nhưng tại nơi trọc hóa rất khó nhận được tín hiệu, đặc biệt là khu vực gần Ôn tuyền không sạch sẽ, nơi đó giống như một cái hắc động, ngay cả ánh sáng cũng không thể lọt vào.
Tiền trong thẻ của Thiên Lý đều là tiền thưởng trước kia giúp Vệ phụ lắp ráp máy móc, cũng không nhiều, ước chừng chỉ đủ một năm sinh hoạt, cái này cũng không tính đến việc mua những vật dụng khác. Cho dù vài ngày sau thu được những vật dụng Vệ phụ để lại, cũng chỉ là những đồ vật kém chất lượng.
Thành thị hạ cấp và thành thị thượng cấp khác nhau, không chỉ thể hiện ở cường độ quân phòng và sự phồn vinh của kinh tế, còn có thu nhập cao hay thấp.
Đồ đặt hàng vẫn chưa chuyển về, Thiên Lý chỉ có thể nghỉ ngơi tại chỗ. Nàng đưa Tra Nhĩ đến con sống nhỏ giúp hắn tắm rửa sạch sẽ. Tra Nhĩ cũng không có phản kháng, chỉ là tò mò nhìn.
Ánh mắt Thiên Lý không thể nhìn thấy, thông qua cảm giác cũng chỉ có thể nhìn đại khái khuôn mặt của Tra Nhĩ, ngũ quan sâu sắc, mày rậm mũi thẳng, độ dày đôi môi đều đều, tuyệt đối là một thanh niên anh tuấn tiêu sái.
(Vô Ngữ: *chảy mồ hôi* sợ nhất là mấy cái đoạn tả sắc đẹp này, dịch không nổi. Đấy là còn bỏ qua vài chữ “Thiên đình no đủ”, ặc ặc, Thiên đình no đủ là cái gì?)
Đột nhiên, Tra Nhĩ vốn đang yên tĩnh liền đứng lên, không đợi Thiên Lý phản ứng liền xoay người chạy vào trong rừng, chớp mắt liền biến mất không thấy.
Mặt Thiên Lý hiện lên vẻ nghi hoặc, trong cảm giác, chúng quanh trừ bỏ ít động vật nhỏ cũng không có gì nguy hiểm. Tra Nhĩ là đi làm cái gì đây?
Bất quá vài phút sau Tra Nhĩ liền quay trở lại, chỉ là trên tay mang theo một con heo rừng nhỏ.
Hóa ra là đi tìm ăn sao?
Thiên Lý “nhìn” hắn đem lợn rừng để xuống đất, rồi đặt mông ngồi xuống bắt đầu ăn. Trên ngón tay của hắn vươn ra móng tay sắc bén, động tác lưu loát đem miếng da thật dày của lợn rừng cắt ra, lấy ra thịt tươi bên trong.
Nàng có nên cảm thấy chính mình may mắn khi vừa rồi lau người cho hắn không có bị loại đãi ngộ này không? Cái loại móng tay này đại khái giống như động vật họ mèo đi, có thể tự co tự duỗi.
Thiên Lý nghĩ nghĩ, trước tiên đốt lên một nhóm lửa, sau đó cẩn thận tới gần Tra Nhĩ, thử thăm dò từ trên người lợn rừng lấy ra một khối thịt.
Tra Nhĩ dừng động tác một chút, lẳng lặng nhìn chằm chằm Thiên Lý.
Thiên Lý như ngừng thở, không dám động đến. Cho đến khi Tra Nhĩ rời mắt đi tiếp tục ăn, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Thiên Lý đem miếng thịt heo rửa sạch sẽ, sau đó đặt trên kệ nướng. Nàng không phải là vì thưởng thức món ăn dân dã, mà là thử một chút phản ứng của Tra Nhĩ, dã thú đối với đồ ăn có du͙© vọиɠ rất mạnh, sinh vật không được chúng nó đồng ý là không được lại gần. Tra Nhĩ để cho nàng lấy đi đồ ăn, chứng tỏ nàng đã được Tra Nhĩ cho vào trong lĩnh vực* của hắn.
*trong trường hợp này đại khái ý là đã được Tra Nhĩ chấp nhận đi.
Tra Nhĩ tuy rằng không phải dã thú, nhưng là trọc hóa nhân, tư duy của hắn cũng không khác dã thú là bao.
Thiên Lý chuẩn bị ghi chép quan sát lại Tra Nhĩ, có lẽ có thể từ trong đó tìm được biện pháp giải quyết trọc hóa, đồng thời còn có thể mượn điều này thí nghiệm cái tác dụng của văn lộ quy tắc.
Không bao lâu thịt heo đã được nướng chín, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Tra Nhĩ bất giác liền dừng động tác lại, đi đến bên người Thiên Lý, lẳn lặng nhìn chằm chằm vào miếng thịt heo.
Thiên Lý nghĩ nghĩ, xé một khối đưa cho hắn.
Tra Nhĩ đưa đầu lại gần, há miệng cắn một ngụm, nhai nhai xong vài cái lại nhìn qua hướng bên này.
Không thể nghĩ được hắn lại ắn đồ ăn đã nướng chín, xem ra tập tính của con người vẫn còn lưu lại một ít.
Thiên Lý đem tất cả thịt heo đều đưa cho hắn, Tra Nhĩ tựa hồ cười cười, nhận lấy thịt nướng vui vẻ ăn. Cuối cùng, đem tất cả thịt lợn rừng ném tới chân Thiên Lý, ý tứ rất rõ ràng, muốn nàng đem tất cả số thịt còn lại nưuóng chín.
Thiên Lý không có gì là không kiên nhẫn, đem thịt rửa qua, lại đặt lên kệ nướng.
Đó là một khởi đầu tốt, nàng có thể chậm rãi giúp hắn khôi phục lại thói quan ẩm thực của con người, như vậy có lẽ có thể làm giảm tỷ lệ phát cuồng của hắn.
Sau khi ăn xong không lâu, trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng tí tách nhỏ, toa vận chuyển đến.
Đây là một loại đĩa bay nhỏ, đường kính khôảng chừng hai thước, chuyên chở vật liệu có trọng lượng 500 cân trở xuống.
Thiên Lý đem đồ vật lấy xuống dưới, thanh toán tiền khoản, toa vận chuyển dừng lại một chút liền bay đi.
Lấy ra một bộ quần áo, gọi Tra Nhĩ lại đây chuẩn bị giúp hắn mặc. Nhưng khi cầm lấy qυầи ɭóŧ, Thiên Lý có chút rối rắm.
“Tra Nhĩ, ngươi có thể tự mình mặc không?” Nàng một bên vừa làm động tác mặc, một bên hỏi hắn.
Hiển nhiên là hỏi cũng như không, qυầи ɭóŧ bị Tra Nhĩ lăn qua lộn lại “nghiên cứu’’, qua một chút liền biến thành khối vải rách.
Thiên Lý đảo cặp mắt trắng dã, nói: “Quên đi, không mặc qυầи ɭóŧ cũng không sao.”
Nàng trước tiên mặc áo cho hắn, sau đó dụ dỗ hắn nhấc chân lên, mất thật lớn sức lực mới đưa được ống quần đi lên. Nàng cũng chẳng đỏ mặt, thu hồi cảm giác, cố gắng không nhìn cây gậy hùng vĩ kia, đem quần kéo lên trên, đang chuẩn bị cài lại, Tra Nhĩ đột nhiên kêu một tiếng, chợt lùi lại.
Thiên Lý không thể không thả ra cảm giác xem xét tình huống hiện tại, kết quả phát hiện vật nọ vướng ở phái bên ngoài quần….
Thiên Lý che mặt lại, ô ô than thở một tiếng. Sau một lúc lâu, nàng mới cam chịu số phận, cầm vật kia nhanh chóng nhét nó vào quần, sau đó kéo lại khóa quần, động tác nhanh chóng lưu loát, không chút ướŧ áŧ bẩn thỉu. Ngay cả cảm giác nắm vật kia ở trong tay cũng chưa kịp cảm nhận.
Nàng còn không kịp thở một hơi, liền “gặp’’ Tra Nhĩ học động tác của nàng cởi ra nút khóa, đem vật kia của mình lấy ra ngoài.
Thiên lý kêu lên:“Ngươi lại lấy ra nữa làm cái gì?”
Tra Nhĩ tự mình sờ soạng vài cái, nhíu nhíu mày, đột nhiên kéo tay Thiên Lý qua, nắm lấy vật kia.
Đầu óc Thiên Lý nháy mắt liền một mảnh trống rỗng, muốn rút tay lại, kết quả bị Tra Nhĩ nắm gắt gao, lại vướt qua lại, vật gì đó trong tay lièn dần thành lớn, giống như một cái bàn ủi, cứng rắn phỏng tay.
Thiên Lý thực sự là khóc không ra nước mắt, cái này có tính là bị khi dễ không a….. Chẳng qua không biết là mình bị khi dễ, hay là hắn bị khi dễ nữa...
Nàng hiện tại chỉ có mười tuổi, nhưng tâm lý cũng không phải là một cô gái ngây thơ, xấu hổ một lúcc xong liền chủ động giúp hắn, coi như là giúp một thiếu niên đang trong thời kỳ trưởng thành giải quyết sinh lý đi. [Tác giả: 16 tuổi trở xuống xin đừng bắt chước.]
Thiên Lý âm thầm an ủi chính mình.
Ánh mắt Tra Nhĩ tỏa sáng, lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Chờ hắn hoàn toàn giải phóng, tay Thiên Lý đều chua (?). May mắn vừa rồi không có bị Tra Nhĩ bắt lấy tay trái, nếu không nàng thật không biết con nàng sẽ bị “dưỡng thai” như thế nào. Xem ra sau này nàng phải đặc biệt chú ý, Tra Nhĩ tuy là tọc hóa nhân, nhưng cũng vẫn có phản ứng sinh lý, không thể để hắn tùy tiện động tình (Gốc là “fa tình”, chẳng hiểu gì nên dịch đại).
Thiên Lý vừa nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác được mình bị một đôi tay ôm lấy, sau đó bị Tra Nhĩ hôn lên mặt rồi cọ cọ, trong miệng còn phát ra âm thanh giống như vui sướиɠ than nhẹ.
Này...... Cái này quả thực giống như một con mèo lớn.
Thiên Lý đảo cặp mắt trắng dã, sau đó chần chừ vỗ vỗ đầu của hắn.
Tra Nhĩ mặc quần áo xong thoạt nhìn cũng giống như người bình thường. Thiên Lý mua quần áo được thiết kế để thích ứng dã ngoại sinh tồn, tính chất mềm mại mà cứng rắn, Tra Nhĩ rất nhanh liền thích ứng, cũng không có xé đi giống như qυầи ɭóŧ. Nếu không Thiên Lý lại đau đầu.
Chuẩn bị xong, đã kéo dài không ít thời gian, Thiên Lý quyết định tiếp tục lên đường. Ở khu vực gần đây cũng không có văn lộ quy tắc mà nàng muốn, ngoài bốn mưi dặm có một mảnh rừng cây tương đối rậm rạp, có lẽ sẽ có bất ngờ.
Trước khi xuất phát lại có một vấn đề nhỏ, Tra Nhĩ sống chết cũng không chịu ngồi vào trong xe, cuối cùng còn tức giận nhảy lên trên ngọn cây.
Thiên Lý bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời buông tha.
Tra Nhĩ còn cần thời gian chậm rãi thích ứng, cũng không biết thời gian hắn bị trọc hóa là đã bao lâu rồi, theo lẽ thông thường, một người trọc hóa vượt qua 50%, trong 24 giờ sẽ hoàn toàn trọc hóa. Nhưng mức độ trọc hóa của Tra Nhĩ vẫn chỉ dừng lại ở 50%, việc này có lẽ vì hắn liên tục ăn thực vật chứa linh khí đi, đương nhiên, ý chí kiên trì của hắn cũng là một nguyên nhân. Hiện tại nàng lại cho hắn đeo Kim tiễn hoàn, trọc hóa hẳn là có thể tạm thời được không chế.
Thiên Lý khởi động Phiêu phù xa, Tra Nhĩ lập tức từ trên cây nhảy xuống, nháy mắt liền chạy theo phía sau.
Chạy được khoảng mười phút, mảnh rừng cây kia dần dần xuất hiện trong cảm giác của Thiên Lý, nhưng tình cảnh hiện tại làm cho nàng phải dừng lại Phiêu phù xa.
Một bên là rừng cây rậm rậm xanh tươi, một bên là cánh đồng bát ngát hoang vắng mà u ám, bị một giới hạn uốn lượn ngăn ra hai không gian bất đồng nhau.
Đây là nơi bị trọc hóa. Vùng đất nào một khi bị tọc hóa, sẽ trở nên âm trầm mà cứng rắn, thực vật một khí bị trọc hóa, linh khí sẽ tiêu hao hết hóa thành tro tàn, hoặc là khố héo tàn lụi. Nếu là thời gian trọc hóa quá dài, nguyên bản là một thân cây khô héo sẽ trở thành một thực vật trọc hóa đáng sợ, liên tục phóng thích trọc khí. Cho nên khi dị năng giả tiến vào nơi bị trọc hóa, nhìn thấy loại cây khô héo này đều sẽ đem đốt rụi
Thiên Lý nhíu nhíu mày, Tra Nhĩ cũng rất hưng phấn, liên tục chạy nhảy tỏng nơi tọc hóa. Mấy ngày nay vẫn ở trong địa phương có linh khia, hiển nhiên đã khiến hắn khó chịu không thôi.
Thiên Lý cũng không có ngăn cản, lấy tình huống của Tra Nhĩ, chỉ cần hắn không ở trong nơi trọc hóa quá lâu, đối với hắn cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Nàng khởi động Phiêu phù xa, tính chạy vào tỏng rừng cây. Xa này là không thể chạy vào nơi trọc hóa, trọc khí sẽ khiến cho năng lượng bị hỗn loạn.
Đột nhiên, Thiên Lý ngừng lại, trong cảm giác của nàng thế nhưung lại xuất hiện dao động của văn lộ quy tắc. Không phải ở trong rừng cây, ngược lại là ở nơi trọc hóa.
Đó là một nửa nhánh cây trên một thân cây khô héo, linh khí của văn lộ quy tắc trong một phiến đồng hoang vắng này có vẻ đặc biệt nổi bật.
Thiên Lý có chút hiểu được tại sao lâu như vậy mà nàng không tìm được một cái văn lộ quy tắc, bởi vì trong một biển linh khí rộng, dao động của văn lộ quy tắc bị che giấu, giống như tìm kiếm nước ngọt tỏng một vùng biển vậy, cho dù có, cũng bị nước muối hòa tan thành một. Nhưng là ở nơi trọc hóa, quy tắc vĩnh viễn có thể tồn tại, loại này giống hào quang trong đêm đen, không muốn phát hiện cũng khó.
Thiên Lý có chút kích động, tuy rằng không xác địng được nơi trọc háo đối với nàng có bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng nếu không thử một lần, nàng làm sao cũng không cam tâm.
Xuống xe, Thiên Lý lấy ra Vang mộc, chậm rãi bước vào nơi phạm vi trọc hóa.
Tinh tế cảm thụ một chút, trọc khí giống như cũ bị ánh sáng kỳ quái trên thân thể nàng chặn lại ngoài hai ba milimet, bất quả không khí có chút phập phồng, hiển nhiên cũng không phải hoàn toàn không cần cố kỵ. Phỏng chừng nếu nàng ở lại trong hoàn cảnh như vậy một thời gian dài, trọc khí có khả năng sẽ phá vỡ phòng bảo hộ của nàng, đồng thời tâm của tay trái cũng truyền đến cảm xúc nôn nóng.
Thiên Lý cầm lấy vang mộc thổi một cái, trọc khí chung quanh lập tức bị đánh văng ra. Nàng chỉ cảm thấy không khí đột nhiên sạch sẽ, hạt châu trong lòng bàn tay cũng bình tĩnh lại.
Thoáng thả lỏng, Thiên Lý hướng đến nhánh cây kia bước nhanh đến.
Không biết lần này lại là loại văn lộ quy tắc như thế nào......