Chương 13
A Manh từ lúc biết chân tướng mọi việc xong liền cảm thấy áp suất ngày càng xuống thấp đến bây giờ.
Không, phải nói là, từ miệng phụ thân biết ra ác nam nào đó là vị hôn phu thuở nhỏ của nàng, nàng liền cảm thấy áp suất thấp đến khó thở, rồi khi nghe thấy phụ thân đối với ác nam nào đó khen ngợi tôn sùng A Manh liền cảm thấy thế giới này thật sự quá mức huyền huyễn (mơ hồ không thực).
Năm đó, cái tên nhóc đó mỗi khi mất hứng cái gì liền xong tới cắn người —— hơn nữa hắn đặc biệt thích ép buộc cô bé con như nàng, trong mắt phụ thân hắn là nam nhân … tình thâm nghĩa trọng, đạo đức tốt, trước sau như một, cử chỉ ưu nhã sao? Được rồi, đúng là nàng cũng cảm thấy tên nam nhân nào đó hiện tại bộ dáng phong độ như những công tử thế gia, cho dù là các thiếu gia công tử trong kinh thành khí chất xem ra cũng còn kém hắn, nhưng nam nhân không thể chỉ nhìn khí chất bề ngoài, còn phải xem nội hàm nữa.
Nhưng mà, càng làm cho đầu óc A Manh hỏng mất là cái gọi là cầu hôn của hắn, nghĩ đến Ngu Nguyệt Trác muốn đến cửa cầu hôn, A Manh liền cảm thấy cả người rét run.
Nàng cảm thấy mình với tên nam nhân đó đúng là có ma chướng, một loại ý niệm dù làm thế nào cũng không muốn cùng hắn có liên lụy làm cho nàng khó có thể tự giữ, thậm chí nàng còn muốn nguyền rủa bà mối ngày mai muốn đến cửa cầu hôn, nguyền rủa bà mối đó uống nước thì bị sặc, ăn cơm thì nghẹn, đi đường thì bị ngã, vào cửa gặp trở ngại...
Ngay lúc A Manh đang vô cùng rối rắm, ba ngày đã đi qua rất nhanh.
Hôm nay trời trong nắng ấm, gió mơn man trên những chồi non xanh mướt, ánh bình minh buổi sớm rực rỡ nhiều màu, chim chóc đậu ở trên cành vui vẻ hát ca.
Sáng sớm, La Hoằng Xương được Hình thị hầu hạ rửa mặt thay y phục, sau đó trịnh trọng dặn dò Hình thị: "Hôm qua chuyện tôi dặn bà nhớ rồi chứ? Chút nữa tiếp khách tới cửa, tuyệt đối không được chậm trễ."
Vì hôm nay, La Hoằng Xương xin phép nghỉ ở nhà có việc riêng. Bất quá La Hoằng Xương cũng cảm thấy, hoàng đế phỏng chừng cũng biết nguyên nhân cho nên thực sảng khoái chuẩn cho ông nghỉ. Mới đầu ông còn có điểm không yên, lo lắng Hoàng Thượng sẽ vì Ngu tướng quân cự hôn mà không được vui với ông, nhưng xem thần thái của hoàng đế giống như chuyện gì cũng không hề xảy ra, khiến cho ông đối với lời đồn bên ngoài truyền đến cũng có chút hoài nghi.
Khóe miệng Hình thị hơi kéo, kiềm chế cảm xúc không vui trong lòng, cười nói: "Lão gia yên tâm, hôm nay đối với con gái lớn của mình mà nói, là ngày đáng mừng, làm mẫu thân như tôi dù thế nào cũng hy vọng con mình có được một hôn sự mỹ mãn, cho nó vẻ vang gả đi ra ngoài."
Hình thị trên mặt thì nói năng ngot ngào, nhưng trong lòng cũng đã muốn phỉ nhổ: Cảm tạ trời phật, rốt cục cũng có người đên cầu hôn với cô ả đại tiểu thư làm người ta chán ghét kia,nhưng phỏng chừng tiếp qua thời gian không lâu nữa, khi nữ nhân đáng ghét kia sinh đứa nhỏ rốt cục bị đuổi khỏi nhà chồng không chừng. Tuy rằng còn không biết là nhà ai tới cửa cầu hôn, nhưng có thể đem khuê nữ lỡ thì của La phủ gả đi ra ngoài, không chỉ lão thái quân không cấp sắc mặt cho bà xem nữa, mà đối với hai hài tử của bà cũng có lợi ích ưu việt, không lo lắng người ngoài nói nữ nhi La gia không thể gả ra ngoài được.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Hình thị nghe được trượng phu nói hôm nay có bà mối tới cửa cầu hôn đại nữ nhi, bà còn không dám tin. La phủ tuy rằng không phải là nhà cao cửa rộng giàu có gì, nhưng cũng là dòng dõi không kém, lúc A Manh cập kê, cũng có bà mối đến cửa cầu hôn, bất quá La Hoằng Xương liền cự tuyệt người ta, lúc đó trong lòng mọi người đều nói thầm không ngớt, không biết La Hoằng Xương có ý tứ gì, chẳng lẽ là nữ nhi La gia có bệnh không tiện nói ra sao? Thậm chí ngay cả bên ngoài đồn đại không hay, nhưng La Hoằng Xương vẫn khư khư cố chấp, đến ngay cả lão thái quân La phủ cũng không làm gì được.
Nay, nghe được ý định của trượng phu, hôm nay nếu có người tới cửa cầu hôn, thì khẳng định việc hôn nhân này là chắc chắn rồi.
Hình thị không khỏi tò mò, rốt cuộc là nhà ai muốn tới cửa cầu hôn, nhưng trượng phu đang cao hứng, cũng không nói đáp án chính xác gì. Bất quá ngẫm lại, dù sao hôm nay nhìn thấy nhà trai cũng sẽ biết là người phương nào thôi, cũng không cần phải gấp gáp nhất thời.
Hình thị biết trượng phu bất công, trong lòng ông ấy vĩnh viễn chỉ có một người phụ nữ đã chết kia, nữ nhân kia đang ở tuổi còn trẻ đẹp mà qua đời, vừa vặn có thể sinh ra một hồi ức tốt đẹp. Vì thế trượng phu đem tất cả tưởng niệm với nữ nhân đó đều đặt ở trên người A Manh, ông đối với A Manh thương yêu tất cả, mà hoàn toàn xem nhẹ hai hài tử bà sinh ra, như thế làm sao bà không oán không giận chứ? Nhưng bà cũng biết lấy việc này đến đôi co với trượng phu là hành vi không có đầu óc, vì thế bình thường bà ngoài mặt cùng A Manh khách khí có lễ, nhưng cũng ngầm muốn bắt nạt A Manh một chút cho hả giận, nhưng thật ngoài ý muốn là không có lần nào thành công, dần dần, bà chỉ có thể áp dụng thái độ không nhìn đến với A Manh, bà chỉ ước gì A Manh mau gả đi ra ngoài, đừng ở trước mặt làm bà nhìn mà ngứa mắt nữa thôi.
Hiện tại biết được kế nữ đáng ghét phải lập gia đình, tâm tình của Hình thị vạn phần vui sướиɠ, cũng không so đo trượng phu bất công nữa,hoàn toàn nghe theo lời ông phân phó mà đem La phủ dọn dẹp một lần, một vài vật quý báu ở khố phòng bày ra hết, làm cho cả La phủ có vẻ khí phái hơn rất nhiều.
La thị đang chỉ huy hạ nhân bố trí đại viện, liền nhìn thấy nữ nhi La Ngọc Sa mang theo nha hoàn tiến đến, vẻ mặt khó hiểu.
"Nương, đây là..."
Hình thị thấy vài hạ nhân đang có mặt nên cũng không trả lời ngay, mà chỉ lưu lại một ma ma tâm phúc, rồi mang theo nữ nhi trở về nhà giữa thiên thính.
"Chút nữa sẽ có bà mối tới cửa cầu hôn A Manh, nếu con rảnh rỗi thì đừng chạy loạn, đỡ phải nháo ra sự tình gì quấy nhiễu đến khách nhân làm cho cha con tức giận." Hình thị phân phó nói.
La Ngọc Sa há to miệng, kinh hô: "Không thể nào? Thế nhưng còn có người tới cửa cầu hôn tỷ tỷ sao? Chẳng lẽ nhà đó không biết thanh danh bên ngoài của tỷ tỷ sao?"(Bear: làm gì khó tin vậy có bà bị ế thì có A Manh tỷ đáng yêu bao nhiêu)
"Câm miệng, con còn muốn nói năng hồ đồ gì nữa!" Hình thị trách cứ, "Nàng ấy là tỷ tỷ của con, mặc kệ con nghĩ như thế nào, trên mặt đều phải đối với nàng ta cung kính, chúng ta đỡ phải bị miệng lưỡi thiên hạ nói này nói nọ." Trách cứ nữ nhi xong bà còn nói thêm: "Theo như ý của cha con, thì hôm nay người tới cửa cầu thân hẳn là đã cùng cha con sớm có ước định rồi, nếu không có gì sơ suất, việc này chắc chắn thành rồi, đại tỷ con hẳn sẽ rất nhanh xuất giá thôi."
La Ngọc Sa nghe vậy, hai tròng mắt cười thành hình lưỡi liềm: "Thật tốt quá, con quỷ đáng ghét đó cuối cùng cũng gả được ra ngoài, La phủ chúng ta cũng không vì nàng ta mà ảnh hưởng thanh danh nữa. Ai, nương à, người có biết là nhà ai muốn tới cầu hôn không?"
Hình thị nhíu mày, "Không biết, cha con cũng không nói gì, bất quá chút nữa cũng sẽ thấy thôi. Được rồi, không có việc gì trở về viện của con đi, đừng chạy loạn."
La Ngọc Sa chớp mắt, không khỏi cười nói: "Nương, con cũng rất hiếu kỳ là người nào không may mắn dám tới cửa cầu hôn cùng tỷ tỷ, không bằng mẹ để cho nữ nhi đi nhìn một cái đi. Nữ nhi nấp ở phía sau bình phong, vụиɠ ŧяộʍ xem một cái là được rồi, sẽ không phát ra tiếng làm cho người ta nhìn thấy đâu."
"Không được, nếu cha con biết..." Hình thị theo bản năng phản bác.
"Ai, mẫu thân hiền, mẫu thân tốt của con à, con sẽ không để cho phụ thân phát hiện, được chứ, được chứ..."
Cuối cùng, Hình thị vẫn không đáp ứng thỉnh cầu của nữ nhi mà đem nàng ta đuổi về phòng.
Chờ thời gian sắp đến giờ Tỵ (chín giờ sáng), La Hoằng Xương cùng Hình thị ngồi ở chính sảnh của La phủ, chờ tộc trưởng nhà trai cùng bà mối tới cửa.
Vốn dĩ sớm đã có hôn ước, cũng không cần phải làm trình tự cầu hôn này. Nhưng do năm đó hai nhà lúc định ra hôn sự là do trưởng bối hai bên lén định ra, cũng không có báo cho người ngoài biết, vì vậy hôm nay Ngu Nguyệt Trác muốn chứng tỏ mình thật sự coi trọng đối với hôn sự này, nên liền tiến hành trình tự này.
Vợ chồng ngồi ở La phủ chờ, thẳng đến giờ Tỵ, mà nhà trai cùng bà mối đều không tới đúng giờ. Trong lòng La Hoằng Xương mặc dù có chút không yên, nhưng ông tin tưởng cách làm người của Ngu Nguyệt Trác, một nam nhân nho nhã lễ độ, trọng chữ tín, có thể là do trên đường bị trì hoãn gì đó, nên ông vẫn quyết tâm chờ.
Chờ tiếp qua nửa khắc, trước cửa La phủ vẫn không có người nào tới, La Hoằng Xương cũng có chút lo lắng.
Không chỉ La Hoằng Xương lo lắng, trên thực tế Hình thị cũng lo lắng, lo lắng việc hôn nhân này mà còn không thành nữa, đại tiểu thư nhà này nói không chừng sẽ thật sự phải ở lại trong phủ làm gái già mất rồi, thanh danh như vậy còn có ai muốn cưới nữa chứ.
La Hoằng Xương trầm ngâm một hồi, liền sai người đi ra bên ngoài nhìn thử, xem có xảy ra chuyện gì không.
Lại qua một khắc, La phủ phái người đi hỏi thăm đã trở lại,hắn vội vàng nói với La Hoằng Xương: "Lão gia, bà mối cùng tứ lão gia của Ngu gia đều đang trên đường đến... Nhưng mà..."
"Nhưng mà cái gì?" La Hoằng Xương truy vấn tiếp, ông lo lắng có cái việc ngoài ý muốn gì.
"Chính là... Không biết tại sao, mà Tứ lão gia cùng bà mối đều bị ngã, té bị thương chân, đang ở y quán ven đường xem thương thế."
"..."
La Hoằng Xương cùng Hình thị đối mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nói gì.
******
Tướng quân phủ.
Ngu Nguyệt Trác nghe quản gia hồi báo, ánh mắt lóe lóe, sau đó lại phân phó nói: "Người đâu, đem các bà mối ở phụ cận đây điều hết đến La phủ, nói cho các bà ấy, nếu ai có thể đến phủ La Ngự sử trước, bản tướng quân có trọng thưởng."
Quản gia nghe xong, không khỏi có chút đen mặt, chần chờ nói: "Tướng quân, việc này không ổn đâu? Lại thỉnh một bà mối khác là được rồi, cũng không cần phải mời tất cả cùng đi như vậy..." Việc này chỉ làm trò cười cho bên ngoài thôi.
Quản gia không có đem câu cuối cùng nói ra, nhưng mọi người ở đây đều cảm thấy lời của tướng quân thật sự như là đùa giỡn người vậy.
Ngu Nguyệt Trác cười cười, ôn tồn nói: "Đây là việc tất yếu. Đi mau."
"Dạ." Quản gia chỉ có thể bất đắc dĩ đi an bài.
Diêu thị ở một bên có chút lo lắng nhíu mi, cảm thấy việc này cũng thật biến đổi bất ngờ, chẳng lẽ là có người âm thầm giở trò quỷ sao?
Ngu Nguyệt Quyên ngồi ở bên người Diêu thị, vò khăn tay, trong lòng âm thầm cầu nguyện bà mối tiếp theo cũng giống như bà mối đầu tiên trên đường bị té ngã, nàng thật sự cảm thấy một thiên kim nhà Ngự Sử không xứng với ca nàng, thứ bậc quá thấp.
*****
La phủ, Linh Tê viện.
Lúc A Manh nghe được tin tức này, lập tức nhào lên kháng thượng ngồi ngây ra.
Nàng thật sự chỉ nguyền rủa bà mối một chút thôi, thật không nghĩ tới bọn họ đều trực tiếp té bị thương chân...
Được rồi, A Manh tuy rằng biết mình có cái miệng quạ đen, chỉ cần nói ra nguyền rủa đều sẽ linh nghiệm, nên nàng từ nhỏ cũng không thích nói chuyện nhiều, cũng không muốn tùy tiện cùng người khác nói điều thị phi, miễn cho sơ suất không cẩn thận nguyền rủa người khác. Lần này là nàng bị Ngu Nguyệt Trác kích động làm ra loại sự tình này, trong khoảng thời gian ngắn không thể chấp nhận chuyện Ngu Nguyệt Trác muốn tới cửa cầu hôn cho nên mới nhắc đi nhắc lại hai câu trù ẻo thôi.
A Manh rối rắm một chút, sau đó nghĩ đến nếu lần cầu hôn này thất bại, hẳn là coi như là chuyện tốt nhỉ? Nhưng mà, nếu mình vì việc này mà về sau gả không được, vậy là mất nhiều hơn được... Hoặc là, làm cho thanh danh La phủ bị tổn hại, cũng sẽ làm cho nàng áy náy không thôi...
A Manh bắt đầu hối hận hành vi trước đây của chính mình.
Nhưng mà, rất nhanh, nàng lại nghe hạ nhân mang đến một tin tức nữa, A Manh cảm thấy rối rắm cùng lo lắng của mình hoàn toàn là dư thừa, lấy thủ đoạn của tên nam nhân nào đó không đạt mục đích thề không bỏ qua kia, hắn làm sao có thể không có chiêu sau, chuyện nham hiểm nào mà hắn chẳng làm được.