Chương 1
Nàng có một nhũ danh thực đáng yêu gọi là A Manh, đó là tên mẫu thân trước khi qua đời đặt cho nàng.
Phụ thân La Hoằng Xương đặt khuê danh nàng là La Ngọc Nhân, nhưng nàng lại thích nhũ danh A Manh này hơn, vì tên này đại biểu cho tình yêu mẫu thân đời này dành cho nàng.
Nhưng mà, nàng thật không ngờ, có một ngày, khi nhũ danh này được phát ra từ trong miệng một nam nhân xa lạ, lại làm đáy lòng nàng sinh ra một loại hàn khí khó tả, một loại xúc động hận không thể cướp đường mà chạy trốn.
Nam nhân kia hai mươi tuổi, thân hình cao to, mày rậm mắt to, mũi thẳng,ngũ quang thâm thúy anh tuấn mang theo một chút hơi thở cứng rắn lạnh lùng. Màu da của hắn có vẻ ngăm đen hơn người bình thường, thoạt nhìn là biết màu da đó là do hàng năm hành tẩu phơi nắng trước ánh mặt trời, hắn so với những nam nhân nho nhã trắng nõn ở kinh thành lại có một loại khí chất dương cương khôn kể. Cặp mắt đen sắc bén như chim ưng biểu lộ ác cảm làm cho người ta không dám cùng hắn đối diện, thậm chí khóe môi luôn mang nụ cười nhẹ theo thói quen cũng đều làm cho người ta cảm nhận được hơi thở tà ác, toàn thân hắn để lộ ra tất cả khí thế uy nghiêm, hợp nhất lại làm cho tâm người sinh ra khϊếp sợ.
Nói tóm lại là, nam nhân này là loại người không phải dễ đối phó.
Tuy rằng hắn đã tận lực biểu hiện mình là người khách khí có lễ, thậm chí trên mặt luôn mang một nụ cười ôn hòa, nhưng loại khí thế tà ác sặc mùi máu tươi để lộ ra của hắn lại làm cho nàng cực kì e ngại trong lòng. Chỉ hơi liếc mắt một cái, liền hận không thể co giò chạy trốn thật xa, không muốn cùng hắn ở chung dưới một bầu trời, ngay cả hô hấp nàng cũng không muốn hít chung một bầu không khí với hắn.
Nam nhân này vừa đáng sợ lại vừa ác liệt, giống như một thợ săn mạnh mẽ nhìn trúng một con mồi, lấy chuyện trêu đùa con mồi nhỏ yếu ớt làm niềm vui. A Manh cũng không biết là đây là lỗi của chính mình, thậm chí nàng còn thề với đại thần xuyên qua rằng, nàng thật sự cho rằng nam nhân có diện mạo khí thế không tầm thường này là người cực kì đáng sợ lại ác liệt nhất.
Nguyên nhân là hiện tại cánh tay hắn đang đặt ở bên hông nàng, theo góc độ của những người đứng xem, nàng chính là đi đường không cẩn thận ngã sấp xuống, vừa đúng lúc nam nhân này đi ngang qua, sau đó hảo tâm giúp đỡ nàng một phen, tránh cho nàng ngã sấp xuống hôn đất mẹ.
Thúi lắm! Hoàn toàn không phải như thế!
A Manh cứng ngắc gần như đã quên đi nam nhân xa lạ này vì sao lại biết nhũ danh của nàng.
"Nàng không sao chứ? Sao mà vẫn ngốc như vậy?" Thanh âm nam nhân trầm thấp có chút khàn khàn, nghe qua giống nhau là bị cái gì phá hư dây thanh quản vậy, giữa âm thanh khàn khàn hơi giống tiếng kim loại va nhau.
Nghe được thanh âm ghét bỏ của hắn, A Manh thật muốn hướng hắn nổi giận gầm lên một tiếng, rõ ràng là hắn ngáng chân làm nàng ngã, hiện nay lại làm một bộ dạng nhân sĩ hảo tâm đỡ nàng dậy, có người ác liệt như vậy sao chứ?
Hôm nay là thọ thần bảy mươi tuổi của lão phu nhân Diêu phủ, nhân sinh thất thập cổ lai hy, cái này đối với lão nhân gia mà nói, đều rất chú trọng chúc mừng từ bốn phía. Vì thế gia chủ Diêu gia tuyên bố, phàm là nữ nhân có huyết mạch của Diêu gia đều có thể đến Diêu phủ chúc thọ lão phu nhân.
Mẫu thân A Manh đã qua đời là tiểu thư nhất mạch duy nhất của Diêu gia, tuy bà đã mất nhưng coi như cũng còn lưu lại con cháu có huyết mạch Diêu thị, cho nên thọ thần bảy mươi của lão phu nhân, căn cứ vào hiếu đạo, nàng cũng phải đến trình diện.
Rõ ràng nàng chính là muốn tìm đến Diêu Thanh Thanh, đang vội nên nàng quyết định đi đường nhỏ cho nhanh, thế nhưng vì sao trên đường lại đột nhiên xuất hiện ra một tên Trình Giảo Kim, đầu tiên là cố ý ngáng chân cho nàng té ngã, sau đó lại làm ra một bộ nhân sĩ hảo tâm đến giúp đỡ?
A Manh ngơ ngác nhìn hắn một cái, trong hơi thở ngửi được một loại hương vị khó nói nên lời, thực thuần hậu, nhưng lại làm cho nàng từ trong lòng kháng cự loại hương vị này. A Manh cẩn thận giãy dụa rời khỏi cánh tay hắn đang giữ chặt ở bên hông nàng, trong lòng nghĩ thực may là mình đi con đường hiện tại không có người này, vì vậy cũng không cần lo lắng danh tiết mình bị tên nam nhân đột nhiên nhảy ra này phá hủy. Cũng may mắn nam nhân tuy rằng cho người ta cảm giác đáng sợ, nhưng rốt cuộc cũng không có ý ngăn cản đường lui của nàng mà tùy ý để nàng cẩn thận thoát khỏi cánh tay hắn.
Nam nhân thu hồi tay, rồi khoanh tay lại, dùng tư thế từ trên cao nhìn nàng, điều này làm cho nàng có cảm giác thật không tốt.
"... Ta không sao, thật cảm tạ công tử đã giúp đỡ." A Manh miễn cưỡng nói, trong lòng có chút rơi lệ, rõ ràng là hắn ngáng chân mình, vì sao nàng lại phải nghĩ một đằng nói một nẻo tạ ơn với tên đầu sỏ gây tội này chứ?
Nguyên nhân là ——Nam nhân này làm nàng có cảm giác thật đáng sợ, trực giác bắt buộc nàng phải thật cẩn thận, tốt nhất không nên chọc tới hắn. Cổ nhân có câu: Thà đắc tội quân tử, chớ đừng trêu chọc tiểu nhân. Nam nhân này có phải là tiểu nhân hay không nàng không biết, nhưng từ tự đáy lòng nàng cảm giác được sự e ngại. A Manh không hay có cảm giác này, cho nên nàng vẫn tin tưởng trực giác của chính mình. Nếu không thể chọc, như vậy liền nén giận.
"Tiểu thư..."
Lúc này, nha hoàn Tri Xuân của nàng rốt cục cũng phản ứng trước sự tình bất ngờ xảy ra nhất thời kinh hoảng kêu lên một tiếng, nhưng lại bị ánh mắt của nam nhân kia liếc nhìn một cái, không khỏi cấm thanh, giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ đến rụt đầu. Nếu không phải nàng ấy trung thành và tận tâm, nha hoàn nhát gan này phỏng chừng đã sớm sợ tới mức trốn đi rồi.
A Manh biết nếu mình cứ mãi dây dưa ở đây, sớm hay muộn cũng không có gì hay ho, vì thế cũng không quản nam nhân này có quen biết mình không, làm sao mà biết được nhũ danh của mình đã muốn chạy nhanh rời khỏi đây.
"Tạ ơn công tử tương trợ, nếu không có việc gì, tiểu nữ tử có việc, xin đi trước một bước." Nói xong, nàng liền kéo tay nha hoàn, né thân mình tính theo bên kia rời đi.
Lúc này thật không có người nào lại chen chân vào ngáng nàng, nhưng lại không biết có phải do đi quá nhanh hay không, còn chưa đi được hai bước,nàng lại đột nhiên bị sẫy chân. Lúc này cũng đồng dạng không ai đến giúp, thậm chí ngay cả nha hoàn cũng bị nàng kéo theo cùng nhau lảo đảo ngã xuống đất.
Đúng là tiết xuân se lạnh, trong viện thực chỉ có vài cành đào, hoa đào đã muốn nở, rơi đầy trên mặt đất, bởi vì A Manh ngã sấp xuống nên nằm đập mặt lên mấy cánh hoa đào.
A Manh cảm thấy hôm nay thật sự là không có gì tốt lành.
Buổi sáng khi rời giường, cái chăn quấn chặt ép tới nàng thiếu chút nữa không thở nổi; Rồi lúc súc miệng, thiếu chút nữa sặc nước ở trong họng ho sặc sụa đến cổ họng và mắt đều đau ; Đi thỉnh an kế mẫu Hình thị, thì bị Hình thị cùng kế muội La Ngọc Sa châm chọc nàng, làm hại nàng hôm nay xuất môn thiếu chút nữa muộn; khi xuất môn đến Diêu phủ, cỗ kiệu đang ngồi không hiểu sao đột nhiên lại lay động, làm cho cái gáy của nàng đυ.ng vào trên vách xe làm thủng một lổ to; thật vất vả rốt cục bình an đi vào Diêu phủ, lại đυ.ng tới ác nam như vậy, bị người ta ác ý ngáng chân làm ngã sấp xuống...
Được rồi, kỳ thật nàng chính là kẻ thu hút xui xẻo, còn có miệng quạ đen.
"Tiểu thư, người không sao chứ..." Thanh âm như sắp khóc của Tri Xuân vang lên.
"Không có việc gì!"
A Manh cảm thấy lời này đúng là có lòng quan tâm nàng, khi ngẩng đầu muốn trấn an nha hoàn của mình nàng liền thấy nam nhân đang đứng nhìn nàng bộ dáng có chút kinh ngạc, có lẽ hắn kinh ngạc vì nàng đi đường mà cũng có thể ngã sấp xuống. A Manh trong lòng có chút buồn bực, rất muốn nói với hắn, nếu không phải hắn dọa nàng, nàng cần gì phải đi quá nhanh mà ngã sấp xuống như vậy chứ? Biết rõ nàng chính là cái người hút vận xấu, dọa như vậy, không phải là làm cho nàng càng xui xẻo hơn hay sao?
Khóe mắt thoáng nhìn nam nhân dường như đang muốn đi tới, A Manh sợ tới mức lập tức lưu loát bò dậy, cũng không quản chân đau đến rơi nước mắt vội lôi kéo nha hoàn khập khiễng chạy nhanh đi.
A Manh nghĩ, nhất định là bởi vì hôm nay gặp phải cái tên nam nhân lạ thường này, cho nên nàng mới xui xẻo như vậy.
Được rồi, nàng thừa nhận mình chính là kẻ hút xui xẻo, nhưng hôm nay lại đặc biệt xui xẻo hơn nha.
Đi vào trong sân, một nha hoàn đứng trước cửa viện dường như đã chờ đã lâu, nhìn thấy các nàng đã đến, liền cười nói: "La gia cô nương, nô tỳ đang chờ tiểu thư đến đây. Mau vào, tiểu thư nhà nô tì rất ngóng trông người đến." Nói xong, vừa đưa mắt nhìn A Manh, trong lòng thầm nghĩ, hôm nay La gia tiểu thư hẳn là lại không gặp được chuyện gì hay ho rồi?
A Manh hướng nha hoàn mỉm cười, nói: "Làm phiền Lan Chi."
Lan Chi là nha hoàn bên người của Diêu Thanh Thanh, lấy giao tình của A Manh cùng Diêu Thanh Thanh, Lan Chi đương nhiên cũng biết bạn A Manh nào đó trời sinh thể chất hút vận xấu, thấy A Manh mỉm cười, nhìn cũng không có trở ngại gì, nàng chỉ âm thầm nhận thức suy đoán của chính mình.
Đi vào một gian phòng ngủ hương thơm ngào ngạt, một cô gái minh diễm kiều mỵ ngồi ở phía trước cửa sổ thêu hoa, khi nghe được thanh âm, từ từ ngẩng đầu lên, làn da nõn nà, đôi mắt sang long lánh linh động, nói không hết vẻ phong lưu quyến rũ, sặc sỡ loá mắt, làm cho người ta khó có thể dời mắt.
Chỉ là cô nương đó vừa thấy người đến, liền đem chỉ thêu cầm trong tay quăng qua một bên,lập tức lấy một tư thế vô cùng không hợp với vẻ ngoài nhảy dựng lên, nắm làn váy lên chạy tới.
"A Manh, ngươi đã tới, đi đường bình an chứ?" Diêu Thanh Thanh vây quanh A Manh hai vòng, cười hỏi.
A Manh mếu máo, thấy mấy nha hoàn đã bị Diêu Thanh Thanh cho lui, mới không khỏi làm mặt khổ sở nói: "Vừa rồi gặp được một người đáng sợ, bị ngã, có lẽ trên chân có thương tích."
Diêu Thanh Thanh vừa nghe, che cái miệng nhỏ kinh hô một tiếng, chạy nhanh gọi Lan Chi đi lấy cái hòm thuốc đến, còn chính mình thì ấn A Manh ngồi vào kháng thượng, sau đó kéo váy A Manh lên.
A Manh khóe miệng vừa nhếch, nhanh tay ngăn lại động tác thô lỗ của Diêu gia cô nương, tự mình cẩn thận đem ống quần xắn cao, lộ ra vết bầm trên bắp chân trắng nõn, trên vết bầm còn có chút trầy, chỉ rỉ ra chút vết máu, nhưng thật ra bị thương không nặng, xem ra hẳn là lúc ngã sấp xuống bị ma sát trên đất.
Diêu Thanh Thanh vẻ mặt đồng tình, sờ sờ đầu A Manh, "Đứa bé đáng thuong này, sao người bị thương cứ luôn là ngươi vậy chứ?"
A Manh bực mình nhìn nàng một cái, mím miệng không nói lời nào.
A Manh ngày thường mang khuôn mặt một bé con đáng yêu, thân hình cũng có vẻ nhỏ nhắn tinh xảo, xụ mặt ngồi ở đằng kia, nhìn đáng yêu như tượng búp bê bằng gốm sứ, làm cho Diêu Thanh Thanh kẻ có sở thích thu thập những thứ đáng yêu nhịn không được vừa yêu vừa vui vẻ nhào tới, ôm không chịu buông tay.
Lúc này Tri Xuân đã tiếp nhận hòm thuốc Lan Chi mang tới, nức nở giúp A Manh bôi thuốc, bộ dáng nhỏ nhắn ánh mắt hồng hồng cùng cái miệng hồng hồng, làm Diêu Thanh Thanh nhìn thấy có một loại ảo giác như A Manh đã mất đi nửa cái mạng vậy
Tri Xuân tuy rằng nhát gan, nhưng làm nha hoàn bên người của A Manh, đặc biệt đi theo loại chủ tử thu hút vận xui này lâu ngày, sớm đã luyện ra một tay nghề xử lý miệng vết thương hoàn hảo, thoáng chốc liền xử lí tốt miệng vết thương của A Manh, bôi thuốc băng bó, một mạch hoàn thành lưu loát, cùng tính tình e dè nhát gan bình thường hoàn toàn tương phản, nhìn tay nàng tựa như một môn nghệ thuật vậy.
"Ba ba ba!"
Diêu Thanh Thanh vỗ tay, cười nói: "Tay nghề của Tri Xuân lại tiến bộ, lần sau tiếp tục cố gắng!"
A Manh nhìn bực mình trừng mắt liếc một cái, đem tay Diêu Thanh Thanh đặt ở trên vai mình đẩy ra,rồi trực tiếp đem váy kéo xuống lại.