Chương 61

Ôn Lương tự mình ôm tiểu hài tử ra từ trong xe ngựa, cùng nhau bước vào Đàm phủ.

Mấy vị trưởng bối của Đàm gia nhìn chăm chú, một đứa nhỏ ốm yếu gầy tong teo như vậy, sao có thể khiến Ôn Lương coi trọng như vậy nhỉ? Sau khi nghe được Đàm Ký Xuyên kể chuyện bọn họ gặp phải cường đạo ở Vinh Hoa tự, liền cảm khái thật sâu, đều cảm thấy đây là một đứa nhỏ thật lương thiện và dũng cảm kiên cường, Ôn Lương muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng là phúc phận của nàng.

Từ sau khi nhận được thư của Ôn Lương, Đàm gia đã thu dọn sạch sẽ chỗ ở để đợi Ôn Lương đến, hơn nữa đây còn là tiểu viện lúc mẫu thân của Ôn Lương chưa thành thân sinh sống, tên là Phiêu Tương viện, lão thái thái thích nhất là cô nữ nhi này, nên cho dù nàng đã lấy chồng, người Đàm gia vẫn đem tiểu viện của nàng giữ lại, để khi cô nãi nãi về nhà thăm viếng sẽ ở đây. Đặc biệt là lúc mẫu thân của Ôn Lương qua đời, lão thái thái người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thương tâm muốn chết, người Đàm gia liền ăn ý không có đυ.ng chạm gì đến nơi này, cho người cố định đến quét dọn, làm một nơi để lão thái thái có thể tưởng niệm. Sau đó liền trở thành chỗ ở của Ôn Lương mỗi lần đến Đàm gia.

Một đám người bước vào tiểu viện xong, Ôn Lương liền đem đứa nhỏ đặt lên trên giường, sau đó liền trả lời các câu hỏi quan tâm của mấy vị trưởng bối. Toàn bộ đều là quan tâm đến sức khỏe của Ôn Lương cùng tình huống lúc đi đường. Mặc dù Đàm Ký Xuyên đã nói qua một lần, nhưng vẫn không chi tiết bằng người đã trải qua.

Người hầu của Đàm gia động tác hết sức nhanh chóng, rất nhanh lão đại phu của Thuận An đường đã tới rồi.

Đợi đại phu bắt mạch cho tiểu hài tử xong, Ôn Lương xác nhận rằng đại phu có thể cứu sống được nàng, mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi đại phu kê đơn cho nha hoàn đi sắc thuốc xong, Đàm đại lão gia nói: "Được rồi, ngươi cũng có thể an tâm rồi. Lão thái thái vẫn đang ngóng trông ngươi, hiện tại chắc vẫn đang đợi ngươi, mang vợ của ngươi đi bái kiến lão thái thái đi."

Ôn Lương nghe xong, áy náy nói: "Là lỗi của Tử Tu, khiến ngoại tổ mẫu phải đợi lâu..."

Không dong dài nữa, Ôn Tử Tu liền mang theo Như Thúy cùng các trưởng bối đi tới Thụy Hương viện là nơi ở của lão thái thái.

Bọn họ đi theo hành lang dài quanh co, mùa đông trời tối sớm, vừa mới chạng vạng mà trời đã tối đen, Đàm phủ đã bắt đầu thắp đèn đường rồi, cảnh vật hai bên đường dưới ánh đèn có vẻ mờ ảo, là một loại mỹ lệ đặc sắc khác, hoa và cây cảnh mặc dù không được tươi tốt như ngày nắng hè, nhưng cũng là một màu xanh mát mắt. Như Thúy nhìn đường, âm thầm nhớ kỹ, phải đi hơn một khắc đồng hồ mới tới nơi.

Trước cửa viện đã có sẵn một nha hoàn áo xanh đứng đợi, nhìn thấy một đám người đang đi tới, lập tức lanh lợi tiến lên thỉnh an, cười nói: "Mấy vị lão gia phu nhân bây giờ mới dẫn biểu thiếu gia tới đây, lão phu nhân chờ mọi người lâu lắm rồi”. Sau đó chuyển sang vị nam tử mặc bạch y đứng sau các lão gia, trong lúc nhất thời liền ngây người ra nhìn.

"Đây là lỗi của chúng ta, đi chậm quá rồi, làm lão tổ tông phải đơi lâu rồi." Nhị cữu mẫu che miệng cười rộ lên.

Mặc dù nha hoàn này có chút thất thố, nhưng người của Đàm gia đã sớm quen với loại sự tình như vậy, cũng không hề trách móc nàng. Năm đó Ôn Lương ở lại Đàm gia một thời gian dài, đừng nói nha hoàn, ngay cả các vị biểu tỷ muội cũng đều si ngốc đối với hắn, mỗi khi nhìn thấy hắn lại ngây người ra một phen.

May mắn là nha hoàn hoàn hồn rất nhanh, vội vàng nhường chỗ cho các vị chủ tử đi vào.

Vừa đi nha hoàn vừa hướng vào trong phòng kêu to: "Lão phu nhân, mấy vị lão gia cùng các phu nhân mang theo biểu thiếu gia tới."

Tới Thụy Hương viện đại sảnh, lại có một nha hoàn nghe thấy âm thanh ra đón, tầm mắt hướng về phía đoàn người, sau đó vội vàng cười tiến lên thỉnh an, rồi dẫn mọi người bước vào, vén rèm lên, một cỗ nhiệt khí liền tỏa ra khắp nơi, tất cả mọi thứ đều ấm áp lên nhiều.

Như Thúy đi theo Ôn Lương bước qua cửa, chỉ thấy bên trong đã có rất nhiều người đang ngồi đợi rồi, đều là các vị phu nhân trẻ tuổi cùng các cô nương của Đàm gia, ngồi ngay vị trí chủ vị là một lão bà đang cười hết sức hiền từ. Người trong phòng đang trò chuyện hết sức vui vẻ, thấy bọn họ tiến vào liền trở nên im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung đổ dồn về phía Ôn Lương cùng Như Thúy cô nương.

Như Thúy cô nương rất bình tĩnh, tất cả những ánh mắt ấy chỉ đơn thuần là đang quan sát, so với những vị mệnh phụ trong cung lúc trước thì tốt hơn nhiều lắm.

"Ngoại tổ mẫu, Tử Tu đã trở về!" Ôn Lương kéo Như Thúy đi lên thật nhanh, rồi cùng nhau quỳ xuống trước mặt lão thái thái.

Sau đó là một tràng ôn chuyện của hai bà cháu, đợi đến khi lão thái thái bình tâm lại, liền kéo hai người đến ngồi bên cạnh mình, nhìn về phía Ôn Lương hết sức nhu tình.

"Đã sắp sang năm mới rồi mới đến nơi, sao lại đi lâu như vậy?" Lão thái thái thân thiết hỏi.

Mấy vị lão gia Đàm gia không muốn làm cho lão thái thái lo lắng, chỉ cười nói trên đường hắn gặp một chút sự tình, Ôn Lương cũng lựa chọn cơ hội nói chen vào, rất nhanh liền dời đi lực chú ý của lão thái thái, liền chuyển sang chú ý đến Như Thúy ngồi ở kia.

"Lương ca nhi của ta đã lấy vợ rồi..." Lão thái thái thương cảm nói, sau đó nhìn sang Như Thúy cô nương đang híp mắt mỉm cười kia, chỉ cảm thấy cô nương này cười rất hạnh phúc, làm cho người ta thoải mái, liền cười ha hả nói: "Cháu dâu này rất tốt, nụ cười rất trong sáng, Lương ca nhi nhà chúng ta có phúc khí rồi."

Các vị nữ quyến nghe xong đều lộ ra một chút bất đắc dĩ, lão thái thái đã già rồi, chỉ cần tâm can bảo bối của bà thích, cái gì cũng là tốt, hoàn toàn không để ý đến xuất thân của nàng là không xứng với Ôn Lương, ngay cả vẻ bề ngoài cũng không được xinh xắn cho lắm, thậm chí khi nàng cùng Ôn Lương đứng chung một chỗ, liền mang lại cảm giác bụi bặm che mất ánh sáng của viên minh châu, làm cho các nàng cực kỳ thất vọng, cho rằng hai người không xứng với nhau, uổng cho một cành hoa đào tươi đẹp lại cắm trong một chậu đất bình thường.

Ôn Lương hết sức cao hứng, cười đến hoa đào bay đầy trời, làm cho các vị phu nhân trẻ tuổi cùng các cô nương gia đều xấu hổ đến đỏ mặt. Ôn Lương liền dùng một loại ngữ điệu có chút làm nũng nói: "Tử Tu biết ngoại tổ mẫu sẽ thích tiểu tức phụ mà Tử Tu đã chọn, cho nên con liền mang về cho ngài xem nha."

"Đương nhiên là thích, nếu hai đứa các ngươi có thể cho ngoại tổ mẫu được ôm một tiểu tằng tôn mập mạp, ngoại tổ mẫu sẽ càng cao hứng nha." Lão thái thái tiếp tục cười ha hả, nụ cười trên mặt hết sức vui vẻ, có thể thấy lão thái thái cao hứng tới chừng nào.

Lão thái thái vừa nói xong, mấy vị lão gia liền biểu tình có chút cứng ngắc.

Từ sau khi Ôn Lương sinh bệnh, người ở Đàm gia liền nắm được tin tức rất nhanh, biết được nguyên nhân hắn bị bệnh là do Trấn quốc công gây ra, người của Đàm gia liền càng bất mãn với Trấn quốc công hơn nữa. Sau đó thái hậu lại làm lộ ra tin tức rằng Như Thúy ko thể sinh dưỡng, người ở Đàm gia cũng nắm bắt được rất nhanh, sau khi bọn họ nắm được tin tức, liền hết sức bất ngờ, nhưng bọn họ vẫn hết sức tin tưởng Ôn Lương, nên cũng không làm lộ tin này ra ngoài. Lão thái thái đã lớn tuổi, để không làm nàng phải bận tâm, bọn họ liền ngăn chặn tin tức này ở khắp Bình Tân, nên trừ đại cữu mẫu cùng mấy vị biểu ca biết được sự tình, còn lại tất cả đều không biết gì.

Ôn Lương lại cười đến thập phần tự nhiên, nói: "Ngoại tổ mẫu, bây giờ đang có sẵn một đứa nhỏ nha."

"Nga? Ở nơi nào? Có xinh đẹp hay không? Có đẹp như Lương ca nhi cùng Ký Khê của ta không?" Lão thái thái hết sức hiếu kỳ nói.

Nghe thấy lời nói của lão thái thái, mọi người đều hết sức bất đắc dĩ.

Ôn Lương cười khanh khách nói: "Bây giờ nàng vẫn đang bị thương, còn chưa có tỉnh lại nữa, chờ nàng tỉnh lại rồi, Tử Tu sẽ mang nàng đến thỉnh an lão thái thái. Nhưng Tử Tu tin rằng nhờ phúc của lão thái thái, nàng sẽ tỉnh lại nhanh thôi."

Sau đó, Ôn Lương nói qua nguyên nhân hắn chậm trễ mấy ngày hôm nay, bỏ qua giai đoạn hắn gặp phải cường đạo, chỉ nói đến ơn cứu mạng của đứa nhỏ, sau đó hắn quyết định thu nhận nàng làm nghĩa nữ, cho nên chưa cần sinh thì hắn cũng đã có hài tử của riêng mình rồi. Hơn nữa sau này muốn bao nhiêu cũng không có vấn đề gì. Cho nên con nối dõi không phải là vấn đề lớn đối với hắn.

Người nào đó nói rất có kỹ xảo, lão thái thái bị lừa dối đến cao hứng cực kỳ, liên tục nói tốt, nữ quyến ở Đàm gia người nào có chút đầu óc đều thấy có chút kỳ lạ, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng, mấy người nam nhân biết rõ chân tướng thì thiếu chút nữa hộc máu.

Ôn Tử Tu nói vòng vèo một lúc lâu, nếu ai có thể phân biệt được thật giả lẫn lộn trong đó thì chúng ta gọi ngươi bằng ông!

Bởi vì đi đường liên tục nên bọn họ đều có chút mệt mỏi, nên bọn họ đi gặp qua lão thái thái, rồi chào hỏi đơn giản các vị biểu ca biểu tẩu, liền trở về Phiêu Tương viện rồi.

Phòng bếp đã sớm chuẩn bị bữa tối đầy đủ, hai người đi thăm tiểu cô nương bị thương trước, rồi mới quay trở về cho người dọn đồ ăn lên.

Như Thúy cô nương đã đói bụng lắm rồi, đang muốn lấy đũa gắp một miếng thịt thật to, liền thấy nha hoàn bưng lên một bát dược thiện, Như Thúy rất nhanh liền nhận ra đây là nha hoàn bên người lão thái thái tên là Cúc Ý, trực giác cho rằng lão thái thái biết là Ôn Lương sinh bệnh, cho nên bát dược thiện này là để cho Ôn Lương bồi bổ thân thể.

"Cho Ôn đại nhân uống? Ngươi đã vất vả rồi." Như Thúy nói, rồi bảo Thanh Y đi qua lấy thuốc.

Cúc Ý nhìn Thanh Y đem dược thiện bỏ lên bàn, rồi lại đi hỗ trợ dọn đồ ăn, liền mỉm cười nói với Như Thúy cô nương: "Biểu thiếu phu nhân sai rồi, đây là lão thái thái làm riêng cho người dùng để bồi dưỡng thân thể, của biểu thiếu gia lát nữa mới xong. Lão thái thái nói rồi, Đàm phủ tuy không có nhiều của cải như phủ Trấn quốc công, nhưng sẽ không bạc đãi tức phụ, muốn ăn cái gì liền nói cho phòng bếp một tiếng là được. Hơn nữa các ngươi đi đường mệt nhọc, rất là vất vả, cần phải bồi bổ thân thể. Đặc biệt là biểu thiếu phu nhân, lão phu nhân nói nữ nhân không thể sánh bằng với nam nhân, tương lai còn phải sinh con dưỡng cái, không thể qua loa cho có được. Lão thái thái nói, mấy ngày biểu thiếu phu nhân ở đây, nàng sẽ yêu cầu phòng bếp mỗi ngày đều làm dược thiện cho ngài bồi bổ thân thể, nàng có rất nhiều phương thuốc, không cần lo lắng đến chuyện trùng lặp..."

"..."

Ôn Lương thiếu chút nữa phun ra rồi, sau đó ngồi cười đến thắt ruột, đặc biệt khi thấy nha đầu lúc trước ngày ngày bắt hắn uống thuốc bổ giờ cũng bị ép uống chung, càng cười đến vui mừng.

Như Thúy cô nương chỉ quấn quýt một chút, rất nhanh liền buông ra. Nàng đương nhiên biết lời của nha hoàn là có ý gì, lão thái thái đang muốn điều trị thân thể của nàng, để cho nàng mau mang thai. Trưởng bối ban thưởng không dám từ chối, cho dù có chỗ không đúng, nhưng nàng không muốn cô phụ ý tốt của lão nhân gia nàng, đặc biệt là không nên lừa dối lão thái thái như vậy.

Thế là Như Thúy cô nương không một câu oán hận nào đã ăn bát dược thiện kia.

Trái lại Ôn Lương vốn muốn xem kịch vui lại không được, đợi đến khi thuốc bổ lão thái thái đặc biệt yêu cầu làm riêng cho hắn được bưng lên, khuôn mặt của hắn không còn có thể nói là đẹp nữa. Hắn thực sự ăn nhiều tới muốn phun rồi a!

Trước giờ hắn không có cách nào cự tuyệt Như Thúy cô nương, thì bây giờ hắn cũng không có cách nào cự tuyệt lão thái thái.

Cho nên Ôn đại nhân thân thể vốn dĩ là cực kỳ khỏe, liền tiếp tục bổ đi.

***

Vì sợ Ôn Lương đi đường vất vả mệt nhọc, cho nên các vị biểu ca muốn dạy dỗ con hồ ly này đều đã bị lão thái thái ngăn cản lại, chỉ có thể để hắn mang theo tiểu tức phụ hồi Phiêu Tương viện nghỉ ngơi, đợi tới ngày mai rồi hãy nói.

Hơn mười ngày ngủ ở bên ngoài, rốt cuộc cũng về đến nhà, bọn họ có thể yên tâm mà ngủ được rồi.

Buổi tối hai vợ chồng nằm chung một chăn, thân thể nằm sát vào nhau, hấp thu sự ấm áp trên người của nhau.

Ôn Lương vuốt tóc người trong lòng, nhẹ giọng nói: "Nha đầu, ngoại tổ mẫu rất thích ngươi, ngươi nên dành nhiều thời gian hiếu kính lão nhân gia ngài."

"Ta cũng thích ngoại tổ mẫu." Như Thúy cô nương thành thật trả lời "Ngoại tổ mẫu là người rất tốt."

Ôn Lương cười cười, ngoại tổ mẫu xác thực là người rất tốt, mặc dù hắn đối với nàng chỉ là một người thế thân, chỉ vì hắn có tướng mạo giống hệt mẫu thân, thế nhưng trên thế giới này có một số việc không thể quá mức tính toán, làm người đều có phúc phận, có đôi khi hồ đồ cũng là một chuyện tốt.

Người trong Đàm gia rất đông, bởi vì trưởng bối vẫn còn sống, cho nên cũng không có ở riêng, hiếm có hơn nữa là các chị em dâu đều rất ít mâu thuẫn, các phòng cũng chung sống trong hòa bình, các vị lão gia cũng là huynh đệ tình thâm, các tôn tử chung đυ.ng với nhau cũng hết sức hài hòa. Mặc dù không biết loại tình huống này có thể duy trì trong bao lâu, nhưng Đàm gia như bây giờ khiến Ôn Lương hết sức hài lòng, cũng có thể yên tâm mà mang Như Thúy cô nương trở về.

Ôn Lương suy nghĩ một chút, liền chậm rãi ngủ.