Mùa đông sắp đến, khí trời kinh thành càng ngày càng lạnh.
Hồ thái y bưng thuốc vừa mới đun xong trở lại trong phòng, liền nhìn thấy thê tử đã tỉnh, đang ngồi dựa vào gối ở trên giường. Ngoại tôn nữ đáng yêu thì ngồi phía trước, nhẹ nhàng nói chuyện cùng nàng, mặt mày hớn hở, hoạt bát vui tươi, đợi tiểu nha đầu kể chuyện xong, trên mặt thê tử vốn dĩ đang tái nhợt khẽ lộ ra một nụ cười, thoạt nhìn tinh thần rất tốt.
Hồ thái y bưng chén thuốc qua, nói với tiểu tôn nữ: "Tiếu Tiếu qua đây lâu chưa? Đã dùng đồ ăn sáng chưa?"
Tiểu cô nương cúi đầu, bấm ngón tay, một bộ dáng đánh trống lãng.
Hai vợ chồng hiểu rõ tính tình của tiểu tôn nữ này, thấy rõ là nàng đang chột dạ. Hồ phu nhân vội vàng thúc giục tiểu nha đầu đi dùng bữa, Hồ thái y cũng trừng mắt trách mắng: "Còn nhỏ tuổi đã không ăn uống đúng giờ, cẩn thận lại giống như nương của con mai mốt bị đau dạ dày mới chừa!"
Tiểu cô nương miết miết môi, reo lên: "Người ta là lo cho ngoại tổ mẫu thôi... ngoại tổ phụ đừng tức giận, con bây giờ sẽ đi ăn sáng." Chờ cho sắc mặt xanh mét của Hồ thái y quay đi chỗ khác, tiểu cô nương liền hướng bóng lưng của ông làm cái mặt quỷ, khiến cho Hồ lão phu nhân được một trận cười vui vẻ.
Đợi tiểu cô nương theo ma ma đi xuống, Hồ thái y bưng chén dược, dùng thìa đút thê tử uống thuốc.
Chậm rãi uống thuốc xong, Hồ phu nhân tiếp nhận khăn lau miệng từ trượng phu, thấy ông vẫn không hiền hòa tí nào, khuôn mặt vẫn trầm như nước, liền biết trong lòng ông vẫn đang cực kì tức giận. Trên thực tế, từ hôm qua biết được chuyện kia từ trong miệng trượng phu, bà cũng rất kinh ngạc, sau đó là đau lòng cùng lo lắng.
"Nghe Tiếu Tiếu nói, hôm nay là ngày nghỉ của Lương ca nhi, chắc hắn sẽ tới phủ thăm chúng ta." Hồ lão phu nhân cất khăn tay, nhàn nhạt nói: "Lương ca nhi đứa nhỏ này rất có chủ kiến, đến lúc đó phu quân ông cũng đừng bày sắc mặt với hắn. Có một số việc phải đến thì sẽ từ từ đến."
Hồ thái y nghe xong lời của thê tử, không khỏi nhếch râu lên cả giận: "Thằng nhóc hư hỏng, từ nhỏ đến lớn làm không biết bao nhiêu chuyện bậy bạ, trước đây thì không cần so đo, khi đó hắn vẫn còn trẻ hết sức lông bông. Thế nhưng lần này... đây chính việc cả đời của hắn a! Hắn chẳng lẽ không muốn có đứa nhỏ nối dõi tông đường? Khi ta nghe thấy Vương thái y nói ra chuyện này còn cảm thấy không tin, ai biết hỏi hết mấy vị thái y đi Túc vương phủ bắt mạch lần trước, đều xác định vợ của Lương ca nhi lúc trước bị thương ở vùng bụng, cuộc đời này khó có thể thụ thai..." Nói xong không khỏi thở dài thật sâu.
Nghe thấy trong lời của trượng phu nói rõ ràng không thích đứa cháu dâu này, Hồ lão phu nhân cũng trầm mặc, cẩn thận hỏi: "Phu quân, vợ của Lương ca nhi không thể mang thai, không phải còn có cô nương khác sao? Lấy tướng mạo của Lương ca nhi, có rất nhiều cô nương nguyện ý ủy thân cho hắn. Sau này nạp mấy thị thϊếp về, đợi đến khi có đứa nhỏ liền ôm đến nuôi dưới tên của vợ Lương ca nhi cũng được mà?"
Ai biết nghe nói như thế xong Hồ thái y liền nhảy dựng lên, làm nam nhân so với nữ nhân càng không thể tiếp thu loại chuyện này, nhếch râu lớn tiếng nói: "Chuyện này không thể nào! Hơn nữa Lương ca nhi sẽ không làm ra loại chuyện này!" Nói xong liền lấy quyển sách ở trong phòng ra: "Lúc trước hắn đã quyết định lấy người ta, đương nhiên là phải phụ trách vợ con mình! Lương ca nhi mặc dù làm việc không biết điều, nhưng không phải là loại người đạo đức kém cỏi kia..."
Hồ lão phu nhân trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần ý cười, vốn dĩ trượng phu xưa nay cực kì ghét chuyện ba vợ bốn nàng hầu, cho rằng chỉ có loại nam nhân ăn không ngồi rồi không có chuyện gì làm mới cưới một đống nữ nhân về nhà, trượng phu cả đời chuyên chú với việc nghiên cứu y thuật, đem cả cuộc đời và thời gian đều dâng hiến hết cho y thuật, căn bản không có thời gian để tâm tới loại chuyện này, cho nên kiếp này chỉ cưới một thê tử, chưa bao giờ nạp thϊếp, cũng cho rằng gia đình chính là chuyện tình cảm của hai cá nhân, đâu thể nào chứa chấp thêm một nữ nhân khác không liên quan chen vào? Cho nên lời nói vừa rồi của Hồ lão phu nhân chỉ là có ý tứ thăm dò, phản ứng như vậy của trượng phu đều nằm trong dự liệu của bà.
Hồ lão phu nhân làm một nữ nhân, tự nhiên liền biết rõ số phận bi ai của những nữ nhân đằng sau những hào môn đại trạch kia, đại đa số đều chờ mong được trượng phu yêu quý cùng địa vị nhất định. Cho nên bà tuyệt không muốn đi khắt khe với vợ của Lương ca nhi, đều là nữ nhân với nhau cả, chỉ là tiếc nuối nàng bởi vì bị thương nên không thể sinh, không thể nối tiếp hương hỏa vì Lương ca nhi, nam tử nếu như không có huyết mạch của mình, không nói đến ánh mắt của thế nhân, chính hắn về sau có thể vì chuyện này mà hối hận hay không?
"Lương ca nhi là ta nuôi lớn, ta thực sự không muốn hắn không có hậu nhân, cũng không muốn hắn sau này bị thế nhân coi thường..." Hồ thái y thở dài một tiếng, sau đó lại nóng giận: "Việc này cũng phải mắng chính hắn, đã biết đối phương là tình huống thế nào, vì sao lúc trước còn muốn thú người ta?"
"Nghe nói lúc ở Đồng Thành, thê tử của Lương ca nhi lúc đó đã cứu hắn, Lương ca nhi liền muốn cưới nàng." Hồ lão phu nhân nói, chuyện này lúc trước đồn đại rất nhiều trong kinh, bà cũng nghe được một ít.
"Chung thân đại sự có thể đơn giản như vậy sao? Cái gì mà "Ơn cứu mạng không cần hồi đáp, chỉ cần lấy thân báo đáp là được" loại chuyện này không phải chỉ áp dụng với kịch bản của nữ nhân thôi sao? Hắn một đại nam nhân lại học cô nương nhà người ta báo ơn kiểu đó?" Hồ thái y râu càng lúc càng vểnh lên lợi hại.
Nghe nói như thế, Hồ lão phu nhân thiếu chút nữa không nhịn nổi mà phì cười, may mắn hạ nhân đều bị đuổi ra ngoài, nếu nghe thấy ông nói mấy lời dở hơi như vậy, uy nghiêm của ông đều vứt hết rồi.
Hồ lão phu nhân lại trấn an ông, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Phu quân, ông nói có phải mấy vị thái y kia chẩn đoán nhầm? Thương thế kia ở bên trong bụng, cũng không biết rõ ràng, có lẽ là đoán sai thì sao? Phu quân, nếu không ông đi chẩn mạch cho vợ của Lương ca nhi đi?"
Hồ thái y nghe xong rất muốn như đinh đóng cột nói cho thê tử biết mấy vị thái y kia đều là nhân tài kiệt xuất trong thái y viện, y thuật cao minh không nói tới, đương nhiên không bao giờ làm ra loại chuyện chẩn đoán nhầm này. Nhưng liên quan đến đứa nhỏ mình yêu thương, ông liền có chút chần chừ. Hoặc là nói đi cùng với chần chừ là tâm lí cầu may mắn, có lẽ thật ra các vị thái y chẩn lầm cũng không chừng, tự mình đi xem có vẻ chắc chắn hơn...
Giữa lúc Hồ thái y đang suy tư, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, thanh âm quản gia khẩn trương vang lên ở ngoài cửa: "Lão gia, đại công chúa phụng mệnh thái hậu nương nương qua đây thăm bệnh! Ôn thiếu gia còn có mấy vị công tử tiểu thư cũng tới!"
Hai người đều sửng sốt, Hồ thái y rất nhanh phản ứng lại, vội vàng gọi nha hoàn tiến vào giúp vợ rửa mặt trang điểm lại một chút, lại phái người đi thông báo cho tiểu tôn nữ một tiếng, liền đích thân đi ra nghênh đón công chúa đại giá.
Ở giữa đại sảnh, đại công chúa ưu nhã ngồi ở vị trí chủ thượng, hai cung nữ phía sau tiếp nhận ly trà được đưa tới, sau khi lấy châm thử độc liền dâng lên cho công chúa.
Ôn Lương cùng mọi người cũng lần lượt ngồi xuống.
Trừ hai vợ chồng Ôn Lương, những thiếu niên kia đều len lén quan sát bốn phía, mắt liên tiếp trông ra ngoài, mục đích đều chỉ có một, chính là muốn gặp tiểu cô nương từ Giang Nam đến đang tạm trú ở trong phủ Hồ thái y.
Nhưng cực kì đáng tiếc, chỉ có thấy một ông lão đầu tóc hoa râm trên mặt đầy nếp nhăn ra nghênh tiếp.
"Cựu thần gặp qua công chúa, công chúa đường xa mà đến xin thứ cho cựu thần không tự mình ra cửa nghênh đón." Hồ thái y tiến lên hành lễ.
Đại công chúa chờ ông hành lễ xong, liền cho ông đứng lên, trộm liếc nhìn Ôn Lương một cái. Hồ thái y cùng Ôn Lương có quan hệ nàng biết rõ ràng, đương nhiên không muốn Hồ thái y quá mức câu nệ với cấp bậc lễ nghĩa, chỉ tiếc Ôn Lương từ đầu đến giờ thái độ vẫn luôn nhàn nhạt, trên mặt luôn treo nụ cười khách sáo, làm cho người ta nhìn không thấu được tâm tư đằng sau khuôn mặt tuấn mỹ kia.
Mấy người thiếu niên cũng tiến lên chào hỏi Hồ thái y.
Sau đó mọi người đều biểu đạt ý đồ đến đây, kêu hạ nhân đem lễ vật dâng lên. Hồ thái y được khen mà kinh sợ, cũng nói chút lời cảm tạ, cảm tạ thái hậu nương nương quan tâm, tỏ vẻ vợ mình đã khá hơn nhiều.
Hồ thái y nhìn các thiếu gia tiểu thư phấn nộn ở đây, trong lòng có chút co quắp, lão thê nhà ông chỉ nhiễm phong hàn nhẹ thôi mà, vì sao tất cả bọn họ đều chạy đến phủ của ông làm gì? Đừng nói thực sự là quan tâm đến lão thê của ông, ông một chút cũng không tin. Về phần mấy tiểu tử này, chắc chắn là vì tiểu tôn nữ của ông mà đến, hừ! Muốn gặp Tiếu Tiếu là dễ như vậy sao?
Nói chuyện một chút, đại công chúa tỏ vẻ muốn đi thăm Hồ lão phu nhân, thái độ cũng cực kì nhiệt tình. Hồ thái y cảm thấy đau răng, đặc biệt nhìn đến một tiểu mập mạp ngây ngốc nhìn mình với ánh mắt chờ mong, càng đau đến lợi hại.
"Hồ thái y, nghe nói ngoại tôn nữ nhà ông tới kinh thành, sao hiện tại không thấy nàng?" Khúc Phương Phỉ đột nhiên hỏi.
Cô nương này sinh ra mỹ lệ, yểu điệu cao gầy cực kì ngọt ngào, khuôn mặt trái xoan ửng hồng, mắt hạnh như làn thu thủy, lông mày lá liễu không cần trang điểm, nhưng có thể thấy được ngạo khí trên mặt, biểu lộ ra một loại cảm giác cực kì khó thân cận, nghe nói qua cô nương này có tài hơn người nhưng lại thích cậy mạnh khinh người. Mà nàng đột ngột mở miệng như vậy, thanh âm kia có chút thờ ơ, ngữ khí theo kiểu đương nhiên, làm cho người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cái này khiến Hồ thái y không chỉ đau răng, mà dạ dày cũng đau.
Khúc Phương Phỉ không phụ thanh danh ỷ thế hϊếp người của nàng, làm việc trắng trợn khiến cho người ta hiểu lầm, không hề có chút ý che giấu nào. Đại công chúa và Vệ Triêu Ấp đã quen rồi, hiểu rõ cô nương này một khi tiếp xúc những chuyện dính tới “Cầm nghệ”, sẽ làm ra một vài chuyện ngu xuẩn, thẳng thắn đến mức làm cho người ta hiểu lầm. Nhưng Hồ thái y chỉ nghe qua cô nương này tài nghệ hơn người, đối với bản thân nàng không biết rõ, nghe thấy lời của nàng, trong lòng có chút không vui.
Từ sau khi ngoại tôn nữ đến kinh thành đến giờ, vợ chồng Hồ thái y đem nàng bảo hộ vô cùng tốt, Hồ lão phu nhân bởi vì thân thể hay khó chịu, tự nhiên cũng sẽ không mang nàng đi tham gia những buổi tụ họp của các quý nữ, có thể nói tiểu cô nương ở kinh thành còn chưa công khai lộ mặt. Mà Khúc Phương Phỉ này lại trực tiếp chỉ tên muốn gặp ngoại tôn nữ, Hồ thái y tự nhiên liền cho rằng đã phát sinh chuyện gì, lại nghe ngữ khí của nàng, thế nào cũng có loại cảm giác lai giả bất thiện lai (giống câu vô sự bất đăng tam bảo điện ý nói không có chuyện gì thì cũng không đến đâu).
"Cô... Cô nương có quan hệ gì với cháu ta." Hồ thái y miễn cưỡng nói.
Khúc Phương Phỉ liền nhìn về phía đại công chúa, đại công chúa vừa mới nói muốn đi thăm Hồ lão phu nhân a.
Đại công chúa cười nói: "Hồ thái y, kỳ thực hôm nay Khúc Phương Phỉ tới chỗ này cũng là vì Tôn cô nương, nàng ngưỡng mộ tài hoa của Tôn cô nương, nên muốn đi qua làm quen cùng Tôn cô nương một chút mà thôi, không có ý tứ nào khác đâu."
Nghe được giải thích như vậy, Hồ thái y yên tâm một chút, nhưng lại hơi nghi hoặc, ngoại tôn nữ có bao nhiêu cân lượng ông đã sớm biết được từ phu nhân nhà mình, mà Khúc Phương Phỉ này lại là một người cực kì có tài, mười tuổi đã lên sân khấu biểu diễn một khúc “Phi Yên khúc” kinh diễm thiên hạ, làm cho đế hậu than thở, danh chấn kinh thành. Mà cô nương lợi hại như vậy, sao có thể vừa mắt tiểu ngoại tôn nhà mình tài nghệ thường thường nhan sắc cũng thường thường được a???
Mặc dù vẫn còn nghi hoặc, nhưng Hồ thái y vẫn cung kính dẫn đại công chúa đến chỗ của thê tử, đồng thời hướng về phía Ôn Lương đang chậm rì đi đằng sau trừng mắt một cái, ánh mắt nén giận.
Ôn Lương sửng sốt, có chút không hiểu, rõ ràng gần đây hắn không có đi chọc Hồ gia gia a, ông sao có thể tức giận đến mức đó? Hơn nữa tức giận kia tựa hồ không chỉ hướng về phía hắn, mà còn hướng về phía nha đầu ngốc nhà hắn nữa.