Chương 4

Trước phủ Trấn quốc công, tiếng pháo nổ rung trời, vợ chồng Trấn quốc công mặc trên người bộ đồ mới dáng vẻ vui mừng đứng ở trước cửa chiêu đãi tân khách đến đây, tuy rằng Trấn quốc công vẫn có thói quen với bản chất cứng ngắt trên khuôn mặt, nhưng mà tân khách tiến đến chúc mừng vẫn có thể thấy được tâm tình của ông ta hẳn là không tệ, xem ra chả hề gống như tin đồn là phản đối cuộc hôn nhân này nha.

Ở trong lòng các tân khách âm thầm đoán, trên mặt cũng không lộ ra chút khác thường, đều là vẻ mặt tươi cười cùng Trấn quốc công chào hỏi, nói lời chúc mừng.

Rất nhanh, liền có người đến bẩm báo kiệu hoa còn cách một con phố nữa là đến, quản gia phủ Trấn quốc công nhanh chóng phân phó mọi người đi chuẩn bị.

Vô cùng náo nhiệt chờ đợi kiệu hoa xuất hiện tại trước cửa, lại có người đem pháo đi đốt, trống nhạc vang trời, người chung quanh bị không khí kia cuốn hút, cũng mở miệng cười đùa. Quan khách nhìn chăm vào chú rể trên con ngựa kia đang xoay người xuống ngựa, nghe theo bà mai nói là đi đá cửa kiệu. Nhưng mà không đợi bước tiếp theo là bà mai đỡ nương tử đi ra, tự hắn đã xốc mành kiệu lên, vươn một cánh tay thon dài như ngọc ra, đem tân nương tử bên trong đỡ ra.

Hành vi tự nhiên như thế chẳng hợp với lễ nghĩa giáo dục làm cho trên mặt Trấn quốc công có chút ý cười cứng nhắc, Trấn quốc công phu nhân rất nhanh che dấu biểu cảm kinh ngạc ở trên mặt, cười như không có việc gì, oán trách nói: "Đây chính là Lương nhi yêu thương vợ của mình nha."

Mọi người nghe vậy, liền phát ra tiếng cười thiện ý, đem việc này như chưa từng xảy ra.

Chỉ là bị nắm tay thôi mà làm Như Thúy có chút kỳ quái, Ôn Lương nắm đặc biệt chặt, giống như sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy.

Vào bậc cửa, vượt qua chậu than, trên đường đi đến hỉ đường.

Lúc này ở hỉ đường, vợ chồng Trấn quốc công đã ngồi ở trên vị trí trưởng bối, bên kia, vợ chồng Túc vương cũng ngồi. Đến xem lễ tân khách nhìn thấy Túc vương, trong lòng gợn sóng, lại một lần nữa ý thức được Túc vương đối với vị nghĩa muội này rất là coi trọng, đây không phải là đến đây để cho nàng ta thể diện hay sao? Cho nên, tuy rằng biết thân phận lúc trước của tân nương tử này là thấp kém, nhưng hiện nay mọi người không ai dám nói gì cả. Cũng bởi vì sự xuất hiện của Túc vương, người của phủ Trấn quốc công không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng một bộ dáng quang vinh hãnh diện.

Ngoài ra, mọi người đến xem lễ còn phát hiện hoàng đế phái lễ quan tới, đại biểu cho thân phận hoàng đế tại đây, có thể nói là đã cho phủ Trấn quốc công đầy đủ mặt mũi, xem thế này, vốn còn cười nhạo tân nương tử vì có xuất thân thấp hèn nhưng giờ ai cũng phải ngậm miệng lại, trong lòng chỉ còn lại có cảm giác hâm mộ ghen ghét thôi.

"Bái đường thôi!" Bà mai kêu to lên, đi lên đỡ lấy tân nương một thân hồng y, hành động theo chỉ thị của bà, bắt đầu hô: "Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê giao bái!"

Chờ phu thê giao bái xong, bà mai đang muốn muốn hét "Kết thúc buổi lễ" thì đột nhiên có biến, vài tên mặc quần áo thị vệ phủ Trấn quốc công giơ trường kiếm hướng đôi tân nhân kia mà đâm tới.

Các tân khách ồ lên, Trấn quốc công khẩn trương đứng lên, kinh sợ mà kêu: "Có thích khách! Mau ngăn bọn họ lại!"

Túc vương đột nhiên đứng dậy, lạnh giọng kêu lên: "Người tới! Bắt lại cho bổn vương!"

Những thích khách xuất hiện trong nháy mắt, bên ngoài cũng đã có vài tên thị vệ ngăn cản, nhưng mà vẫn còn có một tên thích khách tránh thoát khỏi sự ngăn cản của thị vệ, hướng tới Ôn Lương để gϊếŧ. Ôn Lương phản ứng cũng không chậm, bước qua một bên tránh thoát được một đường kiếm, mà thích khách kia cũng không buông tha, ra chiêu vô cùng lợi hại, tựa hồ muốn đẩy hắn vào chỗ chết mới bỏ qua.

Bởi vì đột nhiên có thích khách đến, khiến cho trong hỉ đường một mảnh hỗn loạn, tân khách bị ảnh hưởng dẫn đến hoảng hốt. Mặt của bà mai trắng bệch nhưng vẫn che chở cho tân nương tử đến chỗ an toàn, cũng không ngờ có tên thích khách thoát khỏi thị vệ, một thân đi đến.

"A ——"

Bà mai hét lên một tiếng, mắt thấy kiếm kia sẽ đâm đến tân nương tử, theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Những tưởng phát sinh một trận huyết nhiễm hỉ đường gϊếŧ chết tân nương tử, nhưng chỉ nghe một tiếng phịch vang lên, bà mai mở to mắt thì vừa vặn nhìn thấy thích khách kia quỳ rạp trên mặt đất, thanh kiếm kia lại như thế nào mà đâm vào trong ngực của chính mình, nâng mặt lên biểu tình không thể tin được, sau đó đầu lệch qua, liền tắt thở mất mạng.

Một màn diễn ra đã rơi vào trong mắt của rất nhiều người, không khỏi mở to hai mắt nhìn, đều chỉ có một ý niệm trong đầu: Thật là quá may mắn đi!

Nguyên lai là thời điểm thích khách kia đâm tới, bà mai đang thét chói tai, một đầu đoạn vải hồng tân nương tử đang dắt trong tay, một đầu còn lại đang nằm trong tay của Ôn Lương, căng thẳng như vậy, thế nhưng rất không khoa học khi đem tên thích khách kia vấp chân té trên mặt đất, mà tên thích khách kia bởi vì thị vệ đuổi theo tới để ngăn cản, kiếm trong tay kéo ra một gốc kiếm hoa, vốn là đem tà niệm đến gϊếŧ chết thị vệ, nhưng lại bị ngã xuống, khiến cho kiếm kia mất đi chính xác, trực tiếp đâm vào trong ngực của chính mình.

Bị chết như thế không khỏi uất nghẹn sao?

Rất nhanh, thị vệ liền chế trụ thích khách này, trừ bỏ có vẻ tên thích khách kia chết là “Tự sát”, các tên còn đều bị bắt. Nhân dịp hôm nay là ngày đại hỉ của con Trấn quốc công, không thích hợp thấy máu tanh, cho nên thị vệ cũng thông minh không có đem những tên thích khách này gϊếŧ chết.

Thấy thích khách bị chế ngự, các tân khách mới khôi phục được bình tĩnh, nhưng thần sắc vẫn có chút kinh sợ. Chỉ là không ai có thể nghĩ đến, sẽ có người ở trong hôn lễ của phủ Trấn quốc công mà quấy rối. May mắn bởi vì mục tiêu của thích khách là chú rể, thật không có phát sinh thương vong, kinh hãi cũng là không ít.

Túc vương đã đi tới, nhìn thấy sắc mặt của hắn, người ở chỗ này không khỏi rùng mình một cái, không dám cùng đối mặt.

Đi tới trước mặt thích khách, Túc vương lạnh lùng nói: "Tra rõ chuyện này cho bổn vương! Bổn vương muốn nhìn một cái là ai ăn gan báo dám sinh sự ở hôn lễ!"

Mọi người thấy bộ dáng cuồng nộ của Túc vương cứ như "Hôn lễ của nhi tử bị người ta phá hủy", đều chăm chú nhìn lão Trấn quốc công đang ngồi ở vị trí cao đường, trong lòng không khỏi có chút đồng tình: quả nhiên theo tin đồn Túc vương chính là phụ thân của con Trấn quốc công, quả thật thế nhân không ai dám bắt nạt!

Thị vệ đem thích khách áp giải xuống, lúc này Ôn Lương quay lại hỏi tân nương tử may mắn nào đấy: "Nha đầu, ngươi không sao chứ?"

Người ở dưới hồng khăn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, thân người đứng thẳng tắp. Mọi người không có cách nào khác là chính mắt nhìn thấy hình dáng của tân nương tử, nhưng trải qua sự kiện lần này, đối với tân nương tử này cũng có vài phần tò mò, riêng là nhìn thấy bộ dáng điềm tĩnh và vận may của nàng khi đối mặt với thích khách, đã cảm thấy nàng này không đơn giản, chả trách đã được Túc vương thu làm nghĩa muội hứa hôn cho nhi tử của hắn.

Hạ nhân đem hỉ đường thu thập xuống, lại chăm lo người bị thương, sau cùng tiếp tục một đạo trình tự hôn lễ cuối cùng.

Bà mai vừa rồi cũng bị sợ quá mức, khuôn mặt tròn tròn cho dù có son phấn cũng nhìn thấy ra sự tái nhợt, phản ứng đều có vài phần trì độn, thẳng đến lúc Túc vương liếc mắt lạnh băng nhìn đến, chạy nhanh kêu lớn: "Kết thúc buổi lễ —— đưa vào động phòng!"

Nghe được lời nói của bà mai, hai mắt Ôn Lương sáng lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, thiếu chút nữa làm mù hai mắt của những người có mặt ở đây, sau đó chỉ ngây ngốc nhìn Ôn Lương nắm hồng tơ lụa bên kia của tân nương tử hướng tân phòng mà đi.

***

Chờ tân nhân sau khi rời đi, các tân khách bắt đầu dời đến Bách Đào viên ở trong phủ Trấn quốc công, nơi sớm đã chuẩn bị tiệc rượu ngon, chỉ đợi khách nhân tham dự.

Sau đó không lâu, thị vệ lại đây bẩm báo, đã điều tra rõ thân phận của thích khách.

Lúc này tân khách ở khoảng cách gần nhất thời kéo dài lỗ tai, muốn nghe xem là ai lớn mật như vậy dám đến ám sát con của Trấn quốc công, thậm chí chọn ngày đại hôn của hắn, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy người chủ thật sự đứng sau màn này là âm hiểm vô cùng, chuyên chọn loại thời điểm này, thật sự là điềm rất xấu rồi. Mà một số người trong gia tộc cùng phủ Trấn quốc công và quan viên cũng mở to hai mắt nhìn, muốn biết là kẻ thù nào đến phủ Trấn quốc công để giải trí cho bọn họ.

Trấn quốc công cũng chú ý tới biểu tình của tân khách, trong lòng cực kỳ phẫn nộ. Tuy rằng ông cố tình đem việc này lén giải quyết, nhưng một màn kia ở hỉ đường cơ hồ mọi người đều thấy được, nếu ông che che lấp lấp ngược lại bị coi là kém cỏi, không bằng quang minh chính đại tại chỗ này, ông thật muốn nhìn một cái là ai dám coi rẻ hoàng uy như thế, dưới chân thiên tử ám sát con trai trưởng của ông.

Sau khi chờ nghe được thị vệ trả lời, người ở chỗ này đều lộ biểu tình ra ngoài ý muốn.

Nguyên lai thích khách hôm nay là Bắc Việt phái tới để ám sát.

Bắc Việt vương đình tuy rằng đối với Đại Sở cúi đầu xưng thần, nhưng một ít vương tử cùng quý tộc chạy trốn cũng không thể chấp nhận kết quả này, bọn họ liên hợp với một ít bộ lạc ở phía đông Bắc Việt, bắt đầu phản kháng sự thống trị của vương đình, thậm chí càng thêm cừu thị đánh bại vương đình cùng Đại Sở. Mà mọi người đều biết, Bắc Việt vương đình bị phá, là do Ôn Lương hiến kế sách. Trải qua trận chiến này, thanh danh Ôn Lương lan truyền lớn, cũng trở thành định nhân cần phải trừ diệt trong lòng người Bắc Việt.

Lần ám sát này, người Bắc Việt trù tính hồi lâu, đã nghĩ ở hôn lễ của Ôn Lương cực kỳ bất ngờ sát hại, không chỉ có có thể giải quyết một mối lo hận trong lòng, càng có thể đả kích khí thế của người Đại Sở, nhất cử lưỡng tiện.

Chỉ tiếc, ám sát thất bại, ngược lại tiết lộ hành tung người Bắc Việt đào vong bên ngoài này.

Ngay sau đó Túc vương phái người lập tức tiến cung đem việc này báo cáo lên hoàng thượng, phái binh đi bắt người Bắc Việt trốn ở Đại Sở.

Thấy sắc mặt Túc vương dày đặc đáng sợ, người ở chỗ này đều quy củ, ngồi đàng hoàng tử tế, không dám biểu lộ cảm xúc gì, chỉ sợ chính mình không cẩn thận chọc cơn thịnh nộ của Túc vương lại gặp tai bay vạ gió.