Chương 31

Kết quả, sau khi mọi chuyện kết thúc, Như Thúy cô nương chỉ còn cái miệng là có khả năng hoạt động.

Quả nhiên vô luận nam nhân thông minh đến đâu, đều có chút thời gian thích dùng nửa người dưới để suy nghĩ. Mà đây là lần điên cuồng nhất từ lúc thành thân đến giờ, cho nên Ôn đại nhân ăn uống no đủ mặt mày đầy xuân sắc, ôn nhu chân thành đem thân thể đang còn bủn rủn vô lực kia lau sạch sẽ, giúp cho nàng có thể ngủ được thoải mái một chút.

Vốn đang híp mắt buồn ngủ, nhưng nhớ lại chuyện đã xảy ra trong hôm nay, bản thân liền trở nên thanh tỉnh, nói với nam nhân đang ôm mình chuẩn bị đi ngủ: "Ôn đại nhân, hôm nay nương cho người đến phủ truyền lời, cơ mà nha hoàn kia ở địa bàn của chúng ta mà quá kiêu ngạo, cho nên tự nàng không cẩn thận nhảy xuống ao cho thanh tỉnh đầu óc!"

Ôn Lương cùng nàng mặt đối mặt, mũi chạm mũi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, hắn nhẹ nhàng véo má nàng, nói: "Nha đầu, ta đã từng nói qua nàng rất có thiên phú nói chuyện nghệ thuật hay không!"

"Không có, nhưng hiện tại chàng đã nói." Như Thúy cô nương cười híp mắt nói.

Bộ dáng ngây thơ làm cho người ta thực yêu thích.

Ôn Lương khẽ cười một tiếng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt trơn bóng của nàng, dò hỏi nàng chuyện xảy ra hôm nay. Như Thúy cô nương cũng không giấu giếm, đem chuyện hôm nay Trấn quốc công phu nhân phái người qua đây hỏi chuyện thuận tiện thỉnh bọn họ hồi phủ kể hết, sau đó nói: "Mặc dù nha hoàn có chút lớn lối, nhưng chúng ta là con cháu trong nhà không thể không hiếu thuận, ngày mai chúng ta hồi phủ đi."

Ôn Lương khóe môi hơi nhếch, trong cổ họng bật ra tiếng cười, rầu rĩ đáp ứng. Bên ngoài lời đồn đại biến thành cái dạng gì hắn tự nhiên biết rõ, lấy tính cách cứng nhắc của cha hắn, đương nhiên sẽ tức giận, nhưng lại không có đến chỗ hắn mắng cho hắn một trận ngược lại làm hắn cảm thấy ngạc nhiên. Không cần đích thân tới phủ Trấn quốc công, hắn cũng có thể tưởng tượng nha hoàn Diệu Vi kia trở về bẩm báo thế nào cũng làm lão cha và nữ nhân kia tức giận, đặc biệt Hồ thái y mắng một câu kia, thật đúng là tuyệt, nếu Trấn quốc công phu nhân nuốt được cơn giận này mới là lạ. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ giận chó đánh mèo mà trút lên đầu Như Thúy.

Ôn Lương nhẹ nhàng vỗ về nàng, trong lòng thở dài đồng thời lại cảm thấy vui sướиɠ, may mắn hắn đã sớm thoát ly cái gia đình kia, nên nha đầu không cần ngày ngày đi thỉnh an cha mẹ, cũng không cần sống nhờ tiền của bọn họ, liền cũng không cần trông sắc mặt của bọn họ mà sống qua ngày, cho nên dù bọn họ có tìm cách chọc giận hắn hắn cũng không thèm để ý. Đương nhiên, nếu bọn họ giận chó đánh mèo lên cô nàng người ngốc nào đó, muốn cùng nàng đối nghịch, đến lúc đó cũng không biết sẽ là ai chọc giận ai.

Như Thúy cô nương hài lòng ngủ, lại không biết nam nhân bên cạnh đang có suy nghĩ xấu xa, hắn đang chờ ngày mai xem kịch vui, tốt nhất nha đầu này đem những người đó tức giận đến nói không nên lời mới tốt nha.

***

Ngày hôm sau, Như Thúy cô nương rời giường muộn hơn mọi khi một canh giờ, Ôn Lương đã sớm rời khỏi, làm cho nàng khi tỉnh lại không có vòng ôm ấm áp của hắn liền nằm ngốc lăng ra đấy, đợi đến khi nghe Thanh Y nói là Ôn Lương phân phó không được ầm ĩ để cho nàng ngủ đến khi tỉnh thì thôi, liền có chút ngượng ngùng rất hiếm thấy.

Nhưng mà Như Thúy cô nương thẹn thùng cũng không duy trì được bao lâu, bởi vì sau khi rời giường được một lúc, Ngọc Sênh trong lúc báo cáo sự vụ trong phủ, liền thận trọng nhắc nhở nàng, hôm qua không nên đối đãi với nha hoàn của Trấn quốc công phu nhân như vậy, nếu truyền ra cái gì không tốt, đối với Ôn Lương sẽ bất lợi.

Ngọc Sênh Ngọc Dung Ngọc Chi là ba nha hoàn ở bên cạnh Ôn Lương lâu nhất, nhưng Như Thúy cô nương không để cho bọn họ hầu hạ bên người, cũng không cho các nàng lên làm thϊếp thân hầu hạ Ôn Lương, chỉ phái các nàng đi phụ trách những chuyện khác. Ôn Lương sau khi biết cũng không nói gì, lúc Ngọc Dung Ngọc Chi lên tiếng bênh vực Ngọc Sênh, Ngọc Sênh lại nhịn xuống, cảm thấy không cần thiết vì chuyện này mà để lại ấn tượng xấu trong lòng Ôn Lương.

Nghe Ngọc Sênh nhắc nhở xong, Như Thúy cũng không tức giận, trái lại cười híp mắt nói: "Ôn đại nhân nói không có việc gì, có việc chàng sẽ tự chịu trách nhiệm." Như Thúy cô nương đi theo bên người Túc vương phi lâu ngày, cũng học xong chuyện giả heo ăn thịt cọp, dù sao có chuyện gì, đẩy tới trên người phu quân là được, bọn họ cũng không dám đi hỏi Ôn Lương tìm chứng cứ. Dù cho có đủ can đảm đi tìm Ôn Lương cũng không sao, Như Thúy cô nương cảm thấy chút chuyện nhỏ này, Ôn đại nhân sẽ không tính toán, trái lại còn có thể thỏa mãn nội tâm thích trêu chọc người của hắn nữa đó nha.

Ngọc Sênh trong nháy mắt đầu óc liền trống rỗng, không biết nói cái gì cho phải, biểu tình xưa nay lãnh đạm ung dung đã có chút thay đổi, nhìn về phía Như Thúy với ánh mắt cực kỳ thâm thúy.

Như Thúy cô nương không có phản ứng với nàng ta quá nhiều, rất nhanh liền cho nàng ta lui xuống.

Thanh Y Lam Y nhìn chăm chú liếc mắt một cái, âm thầm lắc đầu, mặc dù muốn nhắc nhở Như Thúy cô nương phải cẩn thận Ngọc Sênh, nhưng mà hai người thấy nàng dường như đã có chủ trương riêng, liền không nói nhiều nữa. Các nàng là nha hoàn hồi môn do tự tay Túc vương phi lựa chọn ra, trừ việc hầu hạ Như Thúy cô nương cho tốt, một điểm quan trọng nhất là không thể đối với cô gia sinh ra dị tâm, đây mới là việc trọng yếu nhất. Mà làm nha hoàn, các nàng cũng phải vì chủ nhân suy nghĩ, không thể hướng nàng đi theo điều xấu.

Sau giờ Ngọ không lâu, Ôn Lương hạ triều trở về, hai vợ chồng dùng xong bữa trưa, mới cùng nhau đi tới phủ Trấn quốc công.

"Ôn đại nhân, chúng ta đây coi như là về nhà mẹ đẻ sao?" Trên xe ngựa, Như Thúy cô nương nhìn chăm chú vào nam nhân đang dựa vào vách xe đọc sách, nhịn không được phát biểu ý kiến của mình.

Ôn Lương bị lời của nàng khiến cho rất 囧, "Cái gì về nhà mẹ đẻ? Chớ nói lung tung."

"Ai, ta chỉ là cảm thấy bầu không khí rất giống, cảm giác phủ Trấn quốc công rất giống với nhà mẹ đẻ, chúng ta đây là trở lại làm khách." Nữ nhi đã gả ra ngoài là bát nước đã hắt đi, mang theo trượng phu về nhà mẹ đẻ, ở nhà mẹ đẻ cũng coi như là khách, bình thường nếu không có chuyện gì hệ trọng, nữ nhi con rể cũng sẽ không ở nhà mẹ đẻ ở lâu, dù sao cũng chỉ là khách đấy thôi. Mà bọn hắn bây giờ được mời trở về phủ Trấn quốc công, suy nghĩ kiểu gì cũng thấy giống như là khách đến thăm phủ.

Nghe thấy nàng giải thích, Ôn Lương mặt đầy hắc tuyến kéo nàng qua nhét vào trong lòng mình, cắn xuống môi nàng, tiếp tục đọc sách.

Sau một hồi, cũng tới phủ Trấn quốc công.

Lần này đón tiếp bọn họ vẫn là lão quản gia, lúc này chân mày hắn đang nhíu lại, vẻ mặt tràn ngập lo lắng, đối với hai người nhỏ giọng nói: "Tam thiếu gia, bắt đầu từ hôm qua, lão gia đã rất tức giận, tính tình cũng không tốt, ngài..."

Ôn Lương tự nhiên biết phụ thân mình vì sao tức giận, nhàn nhạt cười nói: "Sinh thúc không cần phải lo lắng, không có chuyện gì." Sau đó lại cùng lão quản gia nói chuyện một chút, biết hắn sang năm sẽ về ở với con trai và con dâu an hưởng tuổi già không hầu hạ trong phủ Trấn quốc công nữa, liền cười nói câu chúc mừng, trong lòng cũng an tâm mấy phần.

Biết được bọn họ hôm nay trở về, vợ chồng lão Trấn quốc công đã sớm chờ ở đại sảnh, trừ bọn họ ra, còn có trưởng tử Ôn Doãn và trưởng tức Tần thị, thế nhưng chờ trái chờ phải hồi lâu vẫn không thấy một bóng người, đã làm cho lão Trấn quốc công ôm một bụng tức rồi, đợi đến khi nghe người gác cổng đến báo tam thiếu gia đã trở về, lão Trấn quốc công đã tức giận đến mức đem chén trà trong tay ném xuống đất.

Trong đại sảnh mọi người đều im lặng, không người nào dám nói chuyện, ngay cả tiểu thư dịu dàng nũng nịu vội vàng chạy đến vì nghe được Ôn Lương trở về cũng sợ đến nỗi núp sau lưng mẫu thân, trong lòng đem Như Thúy cô nương ra mắng vài lần, cho rằng đều là lỗi của nàng, mới có thể làm cho phụ thân tức giận với tam ca.

Ôn Lương và Như Thúy tiến vào, liền nhìn thấy giữa đại sảnh là một vũng nước trà văng tung tóe với mảnh vỡ khắp nơi, làm sao mà không biết có chuyện gì được. Thần sắc hắn thản nhiên, làm như không thấy một màn này, nhấc chân vượt qua, sau đó thỉnh an vợ chồng Trấn quốc công.

"Cha, nương, chúng con đã trở về."

Lão Trấn quốc công bỗng đứng dậy, vẻ mặt giận dữ, chỉ vào hắn mắng: "Ngươi còn biết trở về?!! Nhìn một chút xem ngươi cưới dạng nữ nhân gì đây, thế nhưng dám cả gan hãm hại hoàng tự, thực sự là cả gan làm loạn, mặt mũi Ôn gia chúng ta đều bị nàng hại mất hết! Nhìn xem bên ngoài nói như thế nào? Nói ngươi cưới một nữ nhân ngu ngốc lại hung dữ về nhà, cái nhà này sau này sẽ bị nàng nháo đến mức nào, ngươi thân làm nam nhân cũng không quản được thê tử, để cho nàng làm càn, bị người ta nói ngươi bị vợ quản nghiêm ngươi cao hứng lắm sao?"

Ôn Lương lẳng lặng đứng ở nơi đó, tùy hắn mắng, không nói một lời.

Trấn quốc công phu nhân thấy trượng phu quá kích động, sợ hai cha con gây gổ trước mặt hạ nhân, vội vàng ra lệnh cho hạ nhân hầu hạ trong đại sảnh ra ngoài, trong sảnh chỉ còn người trong nhà với nhau.

"Lão gia, ông hãy bớt giận, Lương ca nhi thật vất vả mới trở về một chuyến..."

"Bớt giận cái gì? Hắn không trở lại ta càng cao hứng, cũng đỡ bị chuyện hoang đường của hắn làm cho tức chết, thẹn với liệt tổ liệt tông! Nếu không phải lúc trước hắn sống chết đòi cưới nữ nhân này, sẽ có loại chuyện này phát sinh sao? Ôn gia ta rốt cuộc tạo nghiệt gì, mới có thể sinh ra đứa con bất hiếu như vậy. Từ nhỏ đến lớn, hắn có khi nào không làm chuyện hoang đường khiến ta tức giận đâu? Nghĩ rằng đến khi hắn trưởng thành sẽ khác, vậy mà cũng không được như vậy, vẫn phải hai ngày ba bữa làm ra một chút chuyện khiến ta tức giận hắn mới yên tâm, hiện nay thì tốt rồi, hắn cưới một nữ nhân to gan lớn mật đến hoàng tử công chúa mà nàng cũng dám làm hại, đối với hoàng gia bất kính, thật sự cho rằng hoàng thượng sẽ tha thứ sao..."

Trong đại sảnh mọi người đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm nghe Trấn quốc công trung khí mười phần mắng chửi, loại chuyện này nhìn miết đã thấy quen rồi, mỗi lần Ôn Lương hồi kinh hay như lúc này, Trấn quốc công đều chỉ vào mặt hắn nói hắn làm chuyện hoang đường, như là đem trách nhiệm dạy con mấy năm nay còn thiếu ra để dạy hắn một lần cho đủ. Mắng nhiều như thế nên quan hệ cha con hai người càng thêm ác liệt.

Trấn quốc công phu nhân trên mặt bày ra vẻ bất đắc dĩ, Ôn Doãn vẫn như mọi khi đứng ở một bên, Tần thị cẩn thận nhìn Ôn Lương và Như Thúy, trong mắt có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, càng hi vọng Trấn quốc công lại mắng hai người họ nữa đi. Chỉ có Ôn tiểu thư dịu dàng nhìn Ôn Lương đầy lo lắng, lại nhịn không được quay sang trừng mắt nhìn Như Thúy cô nương.

Nhưng mà, Trấn quốc công còn chưa có mắng được thoải mái bao lâu, liền bị một đạo thanh âm cắt ngang.

"Cha a —— "

Giọng nói của Trấn quốc công đột nhiên ngừng lại, nhìn về con dâu thứ ba can đảm cắt ngang lời ông, chưa từng có người nào dám trong lúc ông đang dạy người mà cắt ngang lời của ông, bình thường đều là để cho ông mắng xong mới có thể nhỏ giọng khuyên, cho nên lúc này thật ra là có chút kinh ngạc.

Như Thúy cô nương không để ý tới một đống ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cha a, ngài văng nhiều nước miếng như vậy làm chi? Trước uống một ngụm trà đã." Nói xong tự rót chén trà bưng đến trước mặt ông, rồi đặt xuống cái bàn bên cạnh, lại tiếp tục: "Kỳ thực việc này không liên quan đến phu quân, đương nhiên cũng không liên quan đến ta, là bên ngoài người ta đồn nhảm, đương nhiên không thật rồi, thường nói loại tin đồn như vậy không thể tin tưởng được, nếu người tưởng thật, mới thực sự là ngu xuẩn... Ai, ta cũng không có ý nói ngài ngu xuẩn, ta là nói ngài thật ra hiểu lầm phu quân, phu quân làm việc chưa bao giờ hoang đường, chàng lại là quân sư của hoàng thượng, làm mỗi một việc cũng đều có kế hoạch chu toàn, lo trước lo sau, không thể có nghi ngờ, nếu ngài nói chàng hoang đường, không phải ngài nghi ngờ hoàng thượng anh minh thần võ sao?"

"..."

Trấn quốc công bị nàng lời lẽ thẳng thắn hào hùng ngụy biện khiến cho trừng mắt á khẩu ngây ngốc đứng ngẩn ra, trong lúc nhất thời nói không nên lời, hơn nữa lời cuối cùng kia ông cũng không đảm đương nổi a.

Cả phòng nhất thời đều an tĩnh, Ôn Lương đột nhiên cười rộ lên, hắn cười như thế, thoáng chốc cả phòng liền mất hết không khí nghiêm trọng, dường như hoa nở khắp nơi, trong lòng có tức giận hơn nữa cũng không phát tác ra được, mấy nữ quyến đều có chút không được tự nhiên dời tầm mắt, Ôn cô nương thậm chí khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt lấp lánh nhìn hắn.

Ôn Lương hai mắt mỉm cười, liếc mắt nhìn nữ tử bên cạnh, nói với phụ thân: "Cha, nếu ngài bảo chúng con trở về là vì những lời đồn đại ấy, ta nghĩ không có gì đáng giá để tức giận, bởi vì đây chẳng qua là lời đồn đại mà thôi, ta cũng không thèm để ý. Về phần nói phu nhân ta tổn hại hoàng tử công chúa, ngài xem cả hoàng thượng và thái hậu đều không truy cứu, không phải chứng minh là hiểu lầm sao?"

Trấn quốc công là lão nhân đã sống cả đời, tự nhiên nhìn ra được sự xa cách của hắn, cũng biết hắn đối với việc bị hiểu lầm tuyệt không để ý. Ông nguyên bản chính là muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình, mới có thể vừa thấy mặt đã mắng, trong lòng đương nhiên là muốn hắn thu lại tính tình trầm ổn làm việc, không phải cứ lăn qua lăn lại như vậy, nếu không sau này thế nào kế thừa phủ Trấn quốc công? Hơn nữa đối với người con dâu này, ông thật sự không thích lắm, đơn giản là những lời đồn đại gần đây, ông cảm thấy con dâu này không xứng với vị trí Trấn quốc công phủ phu nhân.

Lúc này trấn quốc công phu nhân vội vàng nói: "Lương ca nhi, kỳ thực gọi các con trở về còn có sự tình hôm qua." Bà nói rồi thở dài, "Cũng không biết Diệu Vi nha hoàn kia làm sai chuyện gì, ta sai nàng đi qua truyền lời cho các con, nhưng hôm qua từ khi trở về từ phủ các con thì một thân ướt sũng, đến đêm liền sinh bệnh phát sốt. Nghe Diệu Vi nói là thê tử của con không hài lòng mẫu thân này, nên người bên cạnh của ta cũng không tha..."

Ôn Lương tầm mắt chuyển hướng nhìn bà, đôi mắt hoa đào kia xưa nay luôn mang ý cười đã chuyển sang lành lạnh.

Ôn Doãn hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Tam đệ, đường đường là một nam nhi, đừng để cho phu nhân lấn át." Hắn tự nhiên cũng nhìn ra Ôn Lương che chở Như Thúy như thế nào, không khỏi lắc đầu, nếu phu nhân làm sai, trượng phu cũng không thể một mực thiên vị, miễn cho sau này sẽ bị nàng làm ảnh hưởng, tổn hại đến tôn nghiêm nam nhân.

"Đa tạ đại ca nhắc nhở." Ôn Lương chỉ là hướng hắn cười cười.

Mà Như Thúy cô nương nghe thấy lời của Trấn quốc công phu nhân, cảm thấy oan uổng, vội vàng vì mình giải oan: "Nương, ngài thế nhưng oan uổng con dâu, Diệu Vi này chẳng qua là một hạ nhân, lại không tôn trọng chủ tử, vừa đến liền vênh mặt hất hàm sai khiến, hơn nữa nàng tự mình té xuống nước không liên quan đến con, về sau nàng còn dám bất kính Hồ gia gia, nha hoàn này thực sự rất không có tôn ti trật tự... Nương, nếu nha hoàn bên người ngài đều là đức hạnh này, tốt nhất là nên thay đổi hết đi."

Nhìn thấy vẻ mặt nàng tỏ vẻ đồng tình, Trấn quốc công phu nhân bị nghẹn đến một câu cũng nói không nổi. Hơn nữa theo lời của nàng thì có khả năng Diệu Vị giấu diếm mình một số chuyện, tỷ như thân phận "Hồ gia gia" này, có thể được bọn họ gọi "Hồ gia gia", trừ Hồ thái y còn có ai?

Hôm qua khi Diệu Vi trở về, liền trực tiếp cùng bà khóc lóc kể lể việc nàng tới phủ thái sư đã bị con dâu thứ ba này bắt nạt như thế nào, con dâu này vậy mà không để bọn họ là công công bà bà (cha mẹ chồng) vào mắt, lại còn âm thầm sai khiến hạ nhân đẩy nàng vào nước cho thanh tỉnh đầu óc, cuối cùng còn đặc biệt cường điệu trong phủ thái sư có một lão già nguyền rủa nàng chết sớm, mà con dâu lại ở bên cạnh phụ họa ra làm sao...

Bà nghe được nổi trận lôi đình, tu dưỡng bấy lâu nay thiếu chút nữa duy trì không được, bị người chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nguyền rủa như vậy, là một người hiền lành cách mấy cũng khó nuốt xuống cục tức này, trong lòng cũng vốn dĩ ghét bỏ con dâu thứ ba này, lập tức liền ngoan tâm muốn cho nàng một bài học.

Thế là một hồi sau trong phủ Trấn quốc công, bà liền xuất hiện dưới bộ dáng tiều tụy khóc nức nở, trượng phu tự nhiên quan tâm hỏi đến, liền đem mọi chuyện kể cho hắn, lấy tính cách cứng nhắc của trượng phu, quả nhiên cũng là phi thường tức giận. Theo lẽ thường, bị công công chán ghét mà vứt bỏ con dâu sẽ cảm thấy xấu hổ không tốt, bà cũng chờ con dâu thứ ba xin lỗi, nhưng ai biết còn dính dáng tới Hồ thái y. Nếu là Hồ thái y, việc này thật đúng là...