Mùa đông đã đến.
Mùa đông ở Khai Dương thành rất lạnh. May là trong phòng đốt lò sưởi, nếu không mùa đông lạnh lẽo ẩm ướt ở nơi này so với mùa đông lạnh hanh ráo ở phương Bắc, sẽ khiến những người quen với khí hậu phương Bắc khó chịu. Ngoài ra, gió biển cũng rất lớn, táp vào mặt, làm cho người ta hận không chôn mặt vào trong lớp khăn quàng cô dày rộng và ấm áp.
Tháng mười một rồi mà thành Khai Dương vẫn không có tuyết rơi, điều này làm cho nhân sĩ ở kinh thành quen với việc tuyết rơi vào tháng mười một rất ngạc nhiên. Từ dân bản xứ biết được mùa đông ở thành Khai Dương sẽ không có tuyết rơi thì Sở Khiếu Thiên, Quý Uyên Từ cùng mấy nha hoàn cũng đồng loạt lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cảm thấy chuyện này rất khó chấp nhận.
Liễu Hân Linh kiếp trước là người phương nam, đã từng sống rất lâu ở thành phố ven biển, tất nhiên biết được Khai Dương thành sẽ như thế nào, cho nên cũng không có bộ dáng ngạc nhiên như những nha hoàn kia. Nha hoàn nàng mang tới đều là người phương bắc, chưa từng xuống phía nam, mặc dù có nghe qua người khác nói mùa đông ở phương nam không có tuyết rơi, nhưng rốt cuộc vẫn không để trong lòng, hiện tại tận mắt chứng kiến nơi đây, mới có thể cảm nhận được mùa đông phương nam là như thế nào.
Trong phòng ấm áp, một thai phụ ngồi trên giường được trải đầy chăn đệm, mặc trên người mộtchiếc áo khoác màu lửa đỏ làm từ da chồn, trên tay cầm một tách trà nóng, lười biếng híp mắt ngẩn người, thật sự là một việc vô cùng hạnh phúc. Liễu Hân Linh cảm thấy loại ngủ rồi ăn, ăn rồi ngẩn người cả ngày, rất chán chường, nhưng có một nam nhân vui lòng nhìn nàng như thế, nàng đành mặc kệ chuyện này.
Cuộc sống như thế khiến cho nàng không thể không nhớ tới bài “Mùa đông ở Tế Nam” mà nàngđã từng đọc cách đây rất lâu, hình như có một đoạn mang ngụ ý là có một vị lão nhân cùng với sơn thủy hữu tình, dưới ánh mặt trời, ấm áp yên tĩnh nghỉ ngơi, chỉ chờ gió xuân tới thức dậy, vậy đây không phải là cảnh giới lý tưởng sao?
Cuộc sống của nàng bây giờ đã đạt đến cảnh giới lý tưởng rồi.
Chỉ là, đôi khi cũng có chút chuyện không được vui lắm —— dĩ nhiên đối với với thai phụ mànói, đây cũng không phải là chuyện to tát gì.
Nàng mang thai cũng đã hơn ba tháng, giai đoạn nguy hiểm nhất cũng đã qua, sinh hoạt thường ngày của nàng đã không bị hạn chế nhiều nữa. Sở Khiếu Thiên cũng không còn như lúc trước luôn luôn khẩn trương không cho nàng hoạt động, ngay cả nàng muốn đi đâu hắn đều tự mình ôm nàng đi. Cũng bởi vì Quý Uyên Từ nói, phụ nữ có thai nên vận động để sau này dễ sinh hơn, Sở Khiếu Thiên mới không còn hạn chế hành động của nàng như lúc trước, mỗi ngày khi trời ngả tối, hắn đều cố dành ra thời gian tản bộ cùng nàng.
Thai phụ có rất nhiều chuyện phải kiêng kỵ, có những chuyện nàng mới nghe lần đầu, thậm chí cũng không biết thai phụ cần phải kiêng dè, nhưng Sở Khiếu Thiên lại biết hết, hơn nữa ghi nhớ rất rõ ràng. không chỉ mình hắn ghi nhớ mà tất cả các nha hoàn hầu hạ nàng đều ghi nhớ rõ, lúc nào cũng nhắc nhở, không để xảy ra một chút sơ xuất nào.
Tỷ như nói, trong sách nói "Phụ nữ có thai, mắt không nhìn việc ác, tai không nghe da^ʍ thanh, miệng không nói hàm hồ, mới có thể dưỡng thai", vì vậy vị thế tử gia nhà nàng liền làm theo trong sách, hết sức coi trọng chuyện dưỡng thai kiểu này. Vì thế, thế tử gia chưa bao giờ thích đọc sách lại đang bận rộn với sách vở, lần đầu tiên đọc sách dưỡng thai một cách rất nghiêm túc, nếu như khi còn bé hắn có nhiệt tình nghiên cứu này, tin tưởng việc học hành của hắn cũngkhông bị biến thành trò cười trong kinh thành, An Dương vương có chết cũng không hối tiếc rồi.
Sau đó lại nghe một vài lão nhân nói, nếu ăn thịt thỏ thì đứa bé sinh ra sẽ bị sứt môi, ăn thịt dê đứa bé dễ bị động kinh, ăn thịt chó đứa bé thích cắn người, ăn thịt vịt đứa bé dễ bị bệnh đau đầu, ăn gừng sống đứa bé sẽ có 6 ngón tay... Vì vậy tất cả những món ăn trên không được xuất hiệntrên bàn ăn, cũng không được xuất hiện trong phủ ——vị thế tử gia nào đó thật sự là lòng dạ quá hẹp hòi, nếu thê tử có thai không thể ăn, hắn cũng sẽ không ăn, cũng ra lệnh bọn người làmkhông được ăn, toàn bộ người trong phủ đều không được ăn. Đến đây, khiến cho khẩu phần của Quý Uyên Từ bị cắt giảm rất lớn, so với khi còn ở kinh thành thì kém hơn nhiều, lúc nào cũng kêu đói, hết sức đáng thương.
Dĩ nhiên, từ chuyện đó có thể nhìn ra, Sở Khiếu Thiên coi trọng cỡ nào đứa nhỏ trong bụng nàng. Nàng cho là như vậy và vẫn sẽ cho là như thế, cho đến có một ngày, nghe được đáp án từ vị thế tử gia không giống với suy nghĩ của mình, nàng mới phát giác ra hình như do nàng nghĩhắn thành vĩ đại quá mà thôi.
Còn nữa, kể từ sau khi thai nhi được hơn 3 tháng, thế tử gia nhà nàng lại tiếp tục tới giày vò nàng.
Đầu tiên, Sở Khiếu Thiên hết sức chờ đợi trong bụng của nàng sẽ là hai đứa con, tốt nhất là mộttrai một gái. Cũng không biết vì sao hắn lại cố chấp muốn long phượng thai đến thế, chấp nhất đến nỗi cũng mất đi sự bình thường, Quý Uyên Từ và Lý ma ma cũng bị hắn làm phiền khổkhông thể tả.
Mới ba tháng, Quý Uyên Từ cảm thấy hắn thật sự không có cách nào bắt mạch mà đoán ra có mấy thai nhi, hơn nữa cũng không thể đoán được giới tính. Lý ma ma cũng rất khổ não, bà cũngkhông có cách nào từ trên người thế tử phi mới mang thai ba tháng, bụng cũng chưa nhô ra, mà thấy bụng nhọn hay là tròn mà đoán là nam hay nữ, rồi có mấy đứa bé. Cho nên, hai người mỗi ngày đều bị thế tử gia bức bách, thật sự là đau khổ không chịu được, chỉ có thể nói cho hắn biết, còn phải chờ tới tháng thứ 5 tháng thứ 6 mới có thể đoán ra.
"Năm sáu tháng? Rốt cuộc là tháng thứ năm hay tháng thứ sáu?" Sở Khiếu Thiên bất mãn hỏi, câu trả lời của hai người không làm hắn hài lòng, quắc mắt trừng mi, hung thần ác sát, thật sự là đủ hung ác, làm cho người ta cũng có chút hụt hơi, chỉ có thể im lặng nhìn hắn.
"Phải là tháng thứ 6 a." Lý ma ma nhắm mắt nói, quay mặt đi, mồ hôi chảy đầy mặt. Bà chưa bao giờ biết thế tử gia của mình còn có một mặt phiền toái như vậy, quá hung tàn rồi.
Quý Uyên Từ vì cuộc sống tốt đẹp sau này của mình mà kéo dài thời gian, "Phải là đến tháng thứ 9 mới được."
Sở Khiếu Thiên mặt không thay đổi nhìn hắn, nhìn đến khi vị thái y nào đó tê dại da đầu thìkhinh thường nói: "Ngươi cho là bản thế tử ngu xuẩn sao? Sao không nói là mười tháng mới sinh đi, lúc sinh ra thì biết?"
"......"
Quý Uyên Từ tức cười, hắn rất muốn nói như vậy, nhưng sợ vị thế tử gia hung tàn này sẽ làmhắn không dễ chịu, cho nên sáng suốt không lên tiếng.
thật ra thì lúc sáng sớm, hắn đi bắt mạch cho thai phụ cũng đã hỏi Sở Khiếu Thiên, vì sao nhất định phải là long phượng thai.
Quý Uyên Từ vừa hỏi làm Liễu Hân Linh cũng đồng thời nhìn về thế tử gia nhà nàng. Nàng cũng muốn biết chuyện này a, nàng cảm giác vị thế tử gia này vì chuyện long phượng thai mà mất đi sáng suốt của thường ngày không ít, khiến cho nàng rất tò mò.
"Dĩ nhiên là thầy tướng số nói."
Sở Khiếu Thiên vừa thốt ra lời kia, Quý Uyên Từ và Hân Linh đều trợn mắt với hắn. Liễu Hân Linh không còn lời nào để nói đối với chuyện hắn tin tưởng lời của thầy tướng số, liền hỏi: "Phu quân, thiếp nhớ hôn sự của chúng ta là được hoàng thượng hạ chỉ, bát tự cũng được đưa tới chùa Bạch Mã để cao tăng trong chùa xem mà? Chàng chẳng nhẽ không biết quy củ này sao?" Hơn nữa, bát tự của người trong hoàng thất đều do cao tăng trong chùa Bạch Mã xem, bình thường thầy tướng số trong dân gian không thể xem được. Cho nên, thầy tướng số này rốt cục từ đâu mà ra a?
Sở Khiếu Thiên trừng mắt chờ câu trả lời từ một vị thái y, đáp: "Cái đó...... không liên quan gì tới chùa Bạch Mã, là ta tự mình cầm bát tự của chúng ta đi xem. Ừ, chính hắn giới thiệu thầy tướng số kia cho ta." Sở Khiếu Thiên chỉ về phía Quý Uyên Từ, không chút do dự chỉ điểm vị thái y thần kinh đã dụ dỗ hắn.
"Ta?" Quý Uyên Từ chỉ mình, rất kinh ngạc.
"Đúng thế! Uyên Từ, ngươi không nhớ thầy tướng số họ Diêm ở thành Tam Thanh kia sao?" Sở Khiếu Thiên liếc hắn một cái, giễu cợt nói: "Ban đầu chính ngươi thổi phồng Diêm tiên sinh đoán chữ coi bói độc nhất vô nhị, bảo ta có chuyện gì không hiểu thì đến chỗ ông ấy. Cho nên ta đây không phải nên đi tìm ông ấy coi bát tự ư?"
Quý Uyên Từ thất kinh, mắt trợn trừng, bộ dáng nói không nên lời.
Liễu Hân Linh phát hiện hắn khác thường, mặc dù có chút kỳ quái, nhưng cũng không có quá để ý, ngược lại cười như không cười liếc nhìn thế tử gia nào kia đang làm bộ như chẳng hề để ý, cười nói: "Vì sao chàng lại cầm bát tự của chúng ta đi coi?"
"Bởi vì......" Sở Khiếu Thiên liếc trộm nàng một cái, nhìn vào đôi mắt đang cười của nàng,không khỏi có chút đỏ mặt, vừa thô lỗ đáp lời vừa túm lấy vị thái y nào đó đang ngẩn người chuẩn bị vọt lẹ: "Ta đây chỉ muốn biết chúng ta có thể chung sống với nhau hay không thôi. Sau đó Diêm tiên sinh nói chúng ta sẽ sinh đôi, sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Sở Khiếu Thiên cẩn thận quan sát nét mặt của nàng, thấy nàng không còn hoài nghi gì, mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn khi đó hơi ngây ngốc, lúc biết sẽ cưới nữ tử mình thương nhớ đã lâu, đương nhiên sẽ có chút lo lắng, làm ra chút việc ngu ngốc. Hơn nữa, hắn chấp nhất với long phượng thai như vậy là bởi vì khi coi bói Diêm tiên sinh từng nói, đứa con thứ nhất của bọn họ, từ khi sinh ra sẽ mang sát tinh, khắc mẹ, phải là song thai tỷ muội mới có thể hóa giải tai ách. Lúc đầu hắn có chút không tin, nhưng hai từ "khắc mẹ" vẫn khiến tâm hắn thấp thỏm. Chuyện liên quan đến nàng, hắn luôn dụng tâm tìm hiểu. Sau đó, Diêm tiên sinh lại bói một quẻ, nói cho hắn biết, thê tử của hắn mang thai lần thứ nhất sẽ là long phượng thai, mà trong đó có nam hài, có chút đặc biệt, để hắn chuẩn bị cho tốt.
Chuyện liên quan đến vận mệnh, tin thì có không tin thì không có. Nhưng hắn lúc ấy đã nhận định mình sẽ lấy nữ tử mình thương mến kia, sẽ cùng nàng chung sống cả đời, bất kể thế nào cũng phải tin. Cho nên, khi biết nàng mang thai, hắn không khỏi nghĩ tới lời nói của Diêm tiên sinh khi đó, mặc kệ như thế nào, hắn đều muốn phải là long phượng thai.
Chỉ là, lời như thế, hắn làm sao có thể nói cho nàng biết, khiến cho nàng suy nghĩ lung tung mà ảnh hưởng tới bản thân chứ? Chuyện này, đoán chừng hắn sẽ giữ trong lòng mình cả đời a.
Cho nên, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ có chút lo lắng, sợ nếu chỉ có một đứa bé, có phải thật sẽkhắc mẹ hay không, nên chỉ có thể đi giày vò Quý Uyên Từ và Lý ma ma thôi.
Cuối cùng, Quý Uyên Từ chỉ có thể bảo đảm là khi thai nhi được 7 tháng mới có thể biết được, mới có thể làm cho sắc mặt của Sở Khiếu Thiên hơi bớt giận.
Quý Uyên Từ và Lý ma ma vô cùng áp lực, trong lòng đột nhiên cầu nguyện ai tới giúp chia sẻmột chút áp lực của bọn họ a. Nhiều thái y cùng với mấy vυ" già có kinh nghiệm tới đây thì thật tốt nha.
Có lẽ là trời cao nghe được tiếng lòng của bọn họ, vào tháng mười một có người từ trong kinh thành đến.
********
Liễu Hân Linh đang thoải mái nằm trên giường thì cảm giác đột nhiên có người lại gần, sau đómột bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt của nàng. Nàng mở mắt ra nhìn thấy nam nhân trước mắtthì nở nụ cười.
"Chàng đã về rồi?"
"Ừ, ta đã trở về, con không làm nàng mệt chứ?" Sở Khiếu Thiên thuận thế chen lên giường, sau đó ôm nàng vào ngực.
Từ lúc mang thai, nàng không ngẩn người thì ngủ, nơi nào lúc nào cũng có thể ngẩn người hoặc ngủ, cho nên trong phòng khách đều đặt xích đu hoặc trường tháp để nàng có thể dễ dàng nghỉ ngơi mọi chỗ.
"Nàng dùng trà đi." Sở Khiếu Thiên cầm lấy chén trà thuốc nàng đang mân mê trong tay nhấpmột ngụm nhỏ, mùi vị đó khiến hắn cau mày, cảm thấy nước trà đã lạnh, hắn liền gọi nha hoàn đổi chén trà khác tới, sau đó một tay ôm nàng vừa đút nàng uống thuốc.
Cũng không biết có phải do trà thuốc của Quý Uyên Từ rất hữu dụng không mà từ khi nàng mang thai tới nay, trừ việc thích ngơ ngẩn và thích ngủ, cũng không có những triệu chứng của phụ nhân mang thai khác, thật là khỏe mạnh vô cùng. Có lúc thấy nàng co rúc trên trường tháp, làm thành một ổ nho nhỏ, khiến cho lòng hắn cũng nhéo thành một đoạn hận sao người mang thai không phải là hắn.
Uống trà thuốc xong, Sở Khiếu Thiên vội vàng lấy một miếng mứt hoa quả trên bàn nhỏ đút cho nàng ăn. Thấy nàng phồng má gặm mứt hoa quả, khóe môi còn dính chút trà thuốc, hắn tiến tới liếʍ sạch sẽ dấu vết trên khóe môi nàng, thuận tiện đè ép môi của nàng thâm nhập liếʍ hôn.
"Ưʍ......" Liễu Hân Linh trợn to hai mắt nhìn hắn, cho đến khi cảm thấy mình ngồi trúngmột vật gì đó nóng bỏng đang dần trở nên cứng ngắc.
Hình như, bị cấm dục hơn hai tháng nam nhân này đã nhịn không nổi a, gần đây chỉ cần ôm nàng làm một chút hành động tương đối thân mật, thì hắn đã hưng phấn đến không chịu được, tùy thời sẽ sinh ra phản ứng.
đang lúc nàng nghĩ tới có nên một quyền đánh hắn xuống giường hay không thì bên ngoài vang lên giọng nói của nha hoàn.
"Chuyện gì?" Thanh âm nén giận hỏi lại.
Nghe được giọng nói nổi giận của thế tử gia, nha hoàn bên ngoài cửa nén sợ nhỏ giọng tâu: "Thế tử, thế tử phi, Lưu ma ma tới đây xin gặp."
Sau một lát, trong phòng vang lên thanh âm uyển chuyển dịu dàng của nữ tử, "Hồ Liên, cho các nàng đi vào."
Chỉ chốc lát sau, Lý ma ma mang theo hai nhũ mẫu và bốn nha hoàn đi vào thỉnh an chủ tử trong phòng.
Họ chính là người An Dương vương phi an bài tới đây chăm sóc nàng. Liễu Hân Linh liếc mắt nhìn, nghe Lý ma ma giới thiệu, biết được đây là hai ma ma và hai nhữ mẫu có kinh nghiệm, đặc biệt được phái tới đây để chăm sóc thai phụ là nàng, thậm chí hai ma ma còn có thể đỡ để, bọn họ về sau không cần tìm bà mụ nữa rồi. Sau đó là bốn nha hoàn xinh tươi trẻ trung, có nữ tử phương bắc nhanh nhẹn cũng có cả nữ tử phương nam mềm mại, mỗi người một vẻ.
Liễu Hân Linh đang bình phẩm trong lòng thì Sở Khiếu Thiên đã mở miệng hỏi, tất nhiên là hắn hỏi thăm bốn phụ nhân có kinh nghiệm này, hỏi một ít chuyện về thai phụ, bốn người kia thay nhau đáp lời. Sở Khiếu Thiên có được đáp án hài lòng, liền sai người an bài nơi ăn chốn ở cho bọn họ, hiển nhiên hắn đối với bốn người này là cực kỳ hài lòng.
hắn không để ý tới bốn nha hoàn trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp này tới làm gì, thế nhưng có mấy vυ" già có kinh nghiệm tới đây, thật khiến Sở Khiếu Thiên vui mừng. Nếu như vậy, thai phụ sẽ được chăm sóc hoàn hảo hơn. Đây là tính toán trong lòng của Sở Khiếu Thiên.
Từ đầu chí cuối, hắn chỉ liếc bốn nha hoàn một cái, có lẽ là cảm thấy họ quá trẻ tuổi, không có kinh nghiệm cho nên không lọt vào mắt xanh của hắn a. Nhưng mà hắn cũng biết nha hoàn này là do mẫu thân đưa tới cho nên không thẳng thừng đuổi các nàng ra ngoài.
Xem ra, đoán chừng trừ Sở Khiếu Thiên và Quý Uyên Từ không hiểu dụng ý, mọi người người trong phủ đều biết vương phi đưa tới đây bốn nha hoàn là để làm gì. Chỉ có thể nói, có lúc, nam nhân cũng rất sơ ý.
Bốn nha hoàn có dụng ý riêng này, Liễu Hân Linh vốn muốn Lý ma ma trực tiếp an bài, nhưng Lý ma ma cảm thấy chuyện này bà tốt nhất không nên nhúng tay vào, cho nên trực tiếp xin chỉ thị từ thế tử phi. Lý ma ma trong lòng cảm thấy, thế tử phi hiện tại thân thể không tiện, khôngthể hầu hạ thế tử gia, những nha hoàn này ở đây là chuyện bình thường. Nam nhân mà, luôn luôn có nhu cầu, nữ nhân nhiều cũng không ngại, nhiều con cháu cũng không ngại a. Nhưng mà, nhìn qua phản ứng của thế tử gia, Lý ma ma đột nhiên cảm thấy, tâm tư của vương phi có lẽ uổng phí rồi.
Trải qua mấy ngày hai vợ chồng phân giường ngủ, Sở Khiếu Thiên cũng không phải là khôngcó cơ hội đi tìm nữ nhân khác để tiết dục. Nhưng Lý ma ma vô cùng rõ ràng thế tử gia nhà bọn họ dù là phân giường ngủ, cũng không đi tìm nữ nhân khác, bình thường không ngủ ở giường ngoài thì trực tiếp kê giường vào trong, mở mắt ra đầu tiên là chạy đến trước giường xem thế tử phi ngủ có ngon hay không, xem ra đành phải để những người khác thất vọng rồi.
Nam nhân làm được chuyện này còn được coi là nam nhân sao?
Thế tử gia rốt cuộc suy nghĩ thế nào vậy chứ? Tại sao ở phương diện này lại không có chút nào giống vương gia a? Lý ma ma nhớ lại lúc vương phi mang thai, vương gia thiếu thốn tình cảmsẽ tới chỗ các di nương trong hậu viện, không giống như thế tử gia chỉ hận không thể ở bên cạnh canh giữ thế tử phi một phút cũng không muốn rời khỏi.
Chờ bốn nha hoàn kia được dẫn đi rồi, thế tử gia đỡ thế tử phi trở về phòng, mắt hắn khẽ nheo lại, khiến cho đuôi mắt xếch lên toát ra một loại phong tình khác thường, làm những nha hoàn phục vụ trong phòngvô tình nhìn thấy, trái tim cũng nhảy nhót mấy phần.
Lục Y nhận được ám hiệu của Mặc Châu, vội vàng cùng rời đi.
Lục Y vẫn rất sợ thế tử hỉ nộ bất thường, nhưng đồng thời nàng cũng hâm mộ thế tử lại rất ôn thuần trước mặt tiểu thư, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới lúc thế tử không hung thần ác sát, sẽlàm cho người ta kinh ngạc cùng rung động như vậy. Vốn có một dáng dấp anh tuấn, lại thêmmột đôi mắt xếch quyến rũ khiến người ta rất muốn nhào vào lòng thế tử a. thật may là hình tượng của ngài ấy không tốt, luôn mang vẻ mặt hung thần ác sát, mới khiến người khác khôngchú ý tới dung mạo của ngài ấy.
Trong phòng không còn người lạ, Sở Khiếu Thiên bắt đầu chần chừ ôm nàng một cách chậm chạp.
"Linh nhi, ta muốn đi ngủ cùng nàng." Sở Khiếu Thiên đưa tay đến bộ ngực phía dưới y phục của nàng mà xoa nắn, bởi vì có thai mà ngực nàng trở nên đầy đặn mềm mại, âm thanh khàn khàn, "Ta sẽ không đè trúng con của chúng ta đâu."
Hai tháng đằng đẵng trôi qua, vị thế tử gia nào đó rốt cuộc cũng từ bỏ thói quen đè người lúc ngủ, chờ rốt cuộc xác định mình đã sửa được tật xấu này, hắn tuyệt đối muốn ôm nương tử thơm tho mềm mại của mình đi ngủ chung.
Liễu Hân Linh hết sức bình tĩnh mà lấy tay hắn ra, xác nhận nói: "thật?"
"Tất nhiên, ta sẽ không đem nàng và con ra đùa giỡn." Sở Khiếu Thiên nghiêm mặt nói.
Với mức độ hắn coi trọng đứa con trong bụng nàng, quả thật sẽ không lấy đứa bé ra đùa giỡn, cho nên Liễu Hân Linh tin hắn.
Sau đó, lúc nửa đêm, vị thế tử gia nào đó t*ng trùng lên não, khiến nàng cảm giác mình vẫn còn quá ngây thơ vì tin hắn!