Lý Hạo Sâm lần này nói ra, toàn trường ồ lên!
Lâm Tiêu làm quan phụ mẫu Dương Châu hơn ba mươi năm, cư nhiên là mật thám Nguyệt quốc, trong thân thể người này chảy máu của người Nguyệt quốct!
Dù là Lâm Bách Phú cũng ngạc nhiên ngây ngốc cả người, phụ thân gã cư nhiên là mật thám Nguyệt quốc!
Vậy gã… trên người gã chẳng phải cũng lưu trữ máu người Nguyệt quốc?
Lâm Bách Phú sắc mặt đại biến, gã tuy làm nhiều việc ác, ở Dương Châu làm mưu làm gió làm ác một phương. Nhưng gã từ nhỏ bị bốn phía truyền thụ tư tưởng, đó là người Nguyệt quốc âm hiểm giả dối, đáng giận đáng sợ, gã dù chưa từng quen biết với người Nguyệt quốc, cũng đánh tâm trong mắt chán ghét người Nguyệt quốc.
Nhưng hôm nay, kết quả là gã mới phát hiện, thì ra trong máu gã lại chảy máu của người Nguyệt quốc, gã là một nửa người Nguyệt quốc.
Trong nháy mắt, Lâm Bách Phú chỉ cảm thấy trời đất mình muốn sụp đổ, gã thế nhưng thành người chán ghét nhất trong mắt mình, đột nhiên, Lâm Bách Phú nổi lên một trận ghê tởm, gã chỉ cảm thấy trên người mình chảy không phải máu tươi, mà là kia từng con giòi bọ.
Từng con giòi bọ kia giờ đang bò nhúc nhích dưới da gã, chảy qua toàn thân.
Nhất thời gã chỉ cảm thấy toàn thân vừa ngứa vừa đau, Lâm Bách Phú nhịn không được đưa tay ra cào, càng cào càng ác, thậm chí có vài nơi còn nắm chặt da thịt mà không tự biết.
Vừa cào ngoài miệng còn kêu rên, “Thật nhiều sâu, cứu mạng, thật nhiều sâu, thật ghê tởm.” Gã đúng là tan vỡ tinh thần, điên mất rồi.
Hoàng đại nương bởi vì nữ nhi chết mà nổi điên, mà đến nay, Lâm Bách Phú bởi vì chuyện phụ thân là người Nguyệt quốc cũng điên rồi.
Nếu Lâm Bách Phú năm đó không đi đùa giỡn nữ nhi Hoàng đại nương, Hoàng đại nương cũng sẽ không nổi điên. Nếu không phải Hoàng đại nương dựa vào tinh thần điên ấy mà ngăn lại mấy người Lý Hạo Sâm, bọn họ cũng sẽ không mang Hoàng đại nương theo trên người.
Nếu không mang theo Hoàng đại nương trên người, lấy tính tình mấy người Hứa Từ không thích nhiều xen vào việc của người khác, mới sẽ không cứu huynh muội Phương gia.
Hoàng đại nương lúc ấy nếu không đột nhiên nhảy xuống cửa sổ, huynh muội Phương gia chỉ sợ đã sớm bị Lâm Bách Phú chộp, làm nhục đủ loại, càng nói gì sau này đám người Lý Hạo Sâm đến Lâm phủ cứu người thuận tiện phát hiện bí mật của Lâm Tri Phủ.
Cho nên mọi việc có nguyên nhân đều có kết quả, không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có thù hận vô duyên vô cớ.
Ngươi hôm nay vì càn rỡ, tương lai chắc chắn bởi vậy mà bị tai nạn.
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nhân quả tuần hoàn, không gì hơn cái này.
Lâm Bách Phú điên rồi, mọi người lại không ai đồng tình cho họ.
Mọi người giờ còn đang đần độn, chưa thoát khỏi từng câu từng câu kinh thế hãi tục mà Lý Hạo Sâm vừa nói ra kia. Bọn họ đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy giữa trời đất rất huyền ảo.
Liền khi mọi người còn đang đần độn, Lý Hạo Sâm lại nói: “Ngươi ở Dương Châu ngủ đông hơn ba mươi năm, nghiễm nhiên trở thành vua một cõi ở đây. Vì không bị thứ sử điều tra phát hiện dị trạng trong đó, ngươi thậm chí mỗi lần đều đưa những người ăn mày ăn xin ở ven phố đi tử phố tự sinh tự diệt.”
“Ngươi ở Dương Châu sáng tạo giấc mộng đế quốc của mình, biến Dương Châu thành loạn tượng tùng sinh, quần ma loạn vũ, Dương Châu đã thành một ma châu.”
“Ngươi vì tiền mà làm thông nhân mạch, vì bản thân mà dựng một cái lướt bịt kín an toàn, tùy ý thu nhận hối lộ, khiến dân chúng Dương Châu khổ không nói nổi, dân chúng lầm than.”
Lý Hạo Sâm thanh âm ngưng trọng, âm vang hữu lực, “Lâm Tiêu, ngươi thật là chết không luyến tiếc, chỉ chết thôi cũng không có cách nào triệt tiêu tội của ngươi!”
Lâm Tiêu thấy chuyện bại lộ, đã mặt xám như tro tàn, không phản bác một câu.
Thái tử điện hạ trên quảng trường, trước vạn người thẩm phán ba khối u ác tính của Dương Châu.
Loại phương pháp thẩm phán này ở toàn bộ quốc đô Đại Diệu có thể nói là trước kia không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy, hôm nay không qua bao lâu, vài người khách tha hương vào Nam ra Bắc liền đem sự tích của thái tử điện hạ phát huy bốn phía.
Càng có người kể chuyện đem chuyện hôm nay biên thành kịch nam, ở các tửu trang, khách sạn lớn kể chuyện qua lại.
Tiên sinh kể chuyện mỗi khi nói về thái tử điện hạ ở đài cao thẩm vấn ba tai hại, liền đông như trẩy hội, mọi người nghe hoài không chán, lần lượt vì hành vi của thái tử điện hạ mà ca ngợi không dứt.
Vì cầu lập công chuộc tội, Dương Châu Đô Đốc chịu đòn nhận tội, nói đến Dương Châu Đô Đốc cũng là xui xẻo. Hắn sáu năm trước đi nhậm chức, vốn tưởng rằng sửa trị Dương Châu một trận, nhưng ai biết tiếp nữ nhi Lâm Tiêu liền thành vương phi của thân vương, giá trị con người gấp đôi.
Lúc ấy Lâm Tri Phủ ở Dương Châu cắm rễ nhiều năm, đã căn cơ thâm hậu, Dương Châu Đô Đốc đến sau căn bản không thể nào thi triển, Dương Châu Đô Đốc này làm cực kỳ nghẹn khuất.
Nữ nhi nhìn trúng Lâm Bách Phú, hắn cũng chỉ có thể tùy nữ nhi gả cho gã. Đơn giản là Lâm Tri Phủ còn có thân gia là Cung thân vương, hắn cũng coi như dính chút họ hàng.
Cũng không thể tưởng được, Lâm gia dĩ nhiên có bối cảnh như thế, Lâm Tiêu cư nhiên là người Nguyệt quốc.
Nữ nhi hắn xem như triệt để bị bỏ tù, Dương Châu Đô Đốc trong lòng khó chịu không thôi. Nữ nhi tuy tính tình kiêu căng, nhưng đến cùng đáy lòng không xấu, cuối cùng lại phải chết chung với đám Lâm Bách Phú, quả thật ủy khuất.
Nhưng hối hận thì thế nào, Lâm Tiêu phạm vào nhiều trọng tội như vậy, nhẹ thì tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cả nhà, nặng thì diệt cửu tộc, nếu là cửu tộc thì thật sự còn phải mang theo cả nhà họ.
Giờ hắn chỉ có thể lập công chuộc tội, dù bị liên lụy cửu tộc, chờ khi sách sử ghi lại, cũng hi vọng lưu lại thanh danh tốt, mà không phải bêu danh thiên cổ.
Sau khi chịu đòn nhận tội, Dương Châu Đô Đốc tự mình dẫn binh lính dưới tay hắn tịch thu Lâm phủ, La phủ, càng tịch thu phần đông nhà thương nhân hối lộ qua Lâm Tiêu cùng quan viên thu nhận hối lộ. Trừ áp mọi người Lâm gia vào đại lao, hắn còn đem tất cả thương nhân quan viên tham dự nhận hối lộ tất cả nhốt vào đại lao.
Trong lúc nhất thời, trong đại lao Dương Châu kín người hết chỗ.
Phương gia trải qua chuyện này, quyết định trở lại Tô Châu mới quyết định. Nhị muội Phương gia thấy hai thê nữ kia thật là cơ khổ, lại thấy nữ tử thêu một tay nữ hồng đẹp, liền đáp ứng mang nàng cùng tiểu nữ nhi và tiểu nhi tử bốn năm tháng đang ở nhà về Tô Châu.
Hoàng đại nương cũng lẻ loi hiu quạnh một mình, không nữ nhi, một mình một người như thế sao bình yên lúc tuổi già. Tiểu muội Phương gia đau lòng chăm sóc Hoàng đại nương mấy ngày, liền cũng van xin đại ca mang bà về nhà.
Đối với hành động của tiểu muội Phương gia, đại ca Phương gia cảm thấy an ủi gấp bội, tiểu muội trải qua chuyện này, trưởng thành không ít.
Mà bên kia, tinh binh điều tra Lâm phủ nghe Hứa Từ an bài, đem bồn Côn Sơn Dạ Quang kia mang lại đây.
Hứa Từ trả lại cho huynh muội Phương gia, còn nói ta đã có Quan Thế Mặc Ngọc, mới không thích Côn Sơn Dạ Quang này, làm huynh muội Phương gia cảm động càng rối tinh rối mù, tiểu muội Phương gia còn tuyên bố không phải Hứa Từ không gả, cuối cùng chỉ đổi lấy mấy ánh mắt như đao của thái tử điện hạ.
Việc này qua ngày thứ hai, hắn liền phái tinh binh đuổi tất cả người Phương gia về Tô Châu, lúc này mới yên tâm.
Lý Hạo Sâm cùng mấy người Hứa Từ ở Dương Châu năm sáu ngày, trong lúc đứng ngoài quan sát Dương Châu Đô Đốc thẩm tra xử lý vụ án tham ô nhận hối lộ, vụ án này liên lụy phần đông, tựa như đậu phộng trong lòng đất, một khi rút ra đầu, mặt sau liền liên lụy thêm nhiều chuyện khác.
Trong lúc nhất thời, năm thành quan viên Dương Châu đã xuống ngựa, mà thương nhân Dương Châu càng là xét nhà vô số, Dương Châu Đô Đốc trong lúc nhất thời sứt đầu mẻ trán. Nhưng hắn chung quy cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, là người rất có khả năng, bằng không cũng sẽ không ngồi vào chức nhị phẩm Đô Đốc.
Tuy là sứt đầu mẻ trán, tuy hỗn loạn nhưng vẫn có trật tự, chưa từng loạn tay chân, hắn thừa dịp thẩm tra xử lý không rãnh rỗi, một lần lại một lần dâng tấu chương cho Thánh Thượng nói rõ việc này, khẩn cầu Thánh Thượng nhanh chóng phái quan viên mới đến nhậm chức, Dương Châu lần này đã triệt để trải qua một lần thay máu.
Tọa trấn năm sáu ngày sau, thấy Dương Châu cơ bản dàn xếp xuống, đám người Lý Hạo Sâm lúc này mới áp Lâm Tiêu, Lâm Bách Phú, La viên ngoại, bốn tiên tử Mẫu Đơn, còn có phần đông ngựa gầy Dương Châu, dưới năm ngàn tinh binh hộ vệ trùng trùng điệp điệp khải thần hồi kinh.
Kinh thành
Thư phòng phủ Đại tướng quân
Tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh phong khinh vân đạm nhấp miếng trà, lúc này mới sai mọi người lui ra sau.
Mọi người vừa đi, tứ hoàng tử liền buông xuống chén trà, nhăn mi vội la lên: “Ngoại công, nhanh hủy bỏ mệnh lệnh ám sát Lý Hạo Sâm.”
Phí Viễn Chinh ngồi ở hạ vị ánh mắt lộ ra tán thưởng, nhưng vẫn hỏi: “Vì sao?”
“Ta vừa rồi nhận được mật báo, Lý Hạo Sâm tra ra Dương Châu Tri Phủ là mật thám Nguyệt quốc. Bây giờ đang áp giải bọn họ về kinh, đi theo còn có năm ngàn tinh binh của Công Tôn Thác cùng một trăm ám vệ của Thái Khang đế.” Lý Hạo Thịnh nhăn mi nói, “Sát thủ của chúng ta thực lực dù mạnh như thế nào, đối mặt mấy người đó, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá. Không chỉ như thế, nếu hơi lưu lại thóp, liền hậu hoạn vô cùng.”
“Ta vốn ở Nguyệt quốc làm chất tử mười mấy năm, không rõ ràng cung đình Nguyệt quốc, nhất là hẳn nên kiêng dè chuyện Nguyệt quốc. Nếu trong sát thủ có một người bại lộ chúng ta, liền không chỉ là ám sát thái tử đơn giản như vậy.”
“Chắc chắn có người mượn đề tài phát huy, nói ta là gian tế Nguyệt quốc phái tới, thông đồng với địch bán nước, đến lúc đó chẳng phải là ách ba ăn hoàng liên.”
Phí Viễn Chinh gật gật đầu, trong mắt vừa lòng càng sâu, ngoại tôn này của hắn, phá lệ trí tuệ, về sau nhất định có thể áp Lý Hạo Sâm một đầu, thành tân đế!
“Ta đây liền phái người ngăn lại họ.” Hắn kỳ thật đã biết việc này trước, cũng đã hạ lệnh mật thám nhanh đi ngăn lại sát thủ, nhưng trước mặt vị hoàng tử thân là ngoại tôn của hắn, hắn lại nguyện ý khiến hắn náo động.
Bởi vì có năm ngàn tinh binh bảo vệ bên ngoài cùng một trăm ám vệ âm thầm bảo vệ, còn có hai mãnh tướng Công Tôn Thác cùng Mặc Dạ, Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ liền đánh mất kế hoạch tìm thế thân, mà bọn họ đi đường thủy lúc ban đầu.
Trước mặt thực lực cường đại, một ít động tác lén lút của kẻ xấu đều sẽ phí công vô dụng.
Khi đến là sáu người, không có người đi một chút lại dừng giống như du ngoạn, Hứa Từ mới nguyện ý tự mình cưỡi ngựa.
Nhưng hôm nay phía sau có năm ngàn tinh binh bảo vệ, Hứa Từ thật sự sinh không ra ý tứ đạp thanh, vừa ra liền tự mình nhét vào trong xe ngựa, giao Đạp Viêm cho Công Tôn Ngự.
Lý Hạo Sâm há lại để tự mình cậu ngồi xe ngựa, cũng thuận thế theo vào.
Dù sao đã bại lộ mục tiêu, bọn họ cũng không muốn che dấu hành tung, cho nên lần này tìm xe ngựa phá lệ hoa lệ.
Tám con ngựa cao to kéo một chiếc xe ngựa sắt, không gian trong xe đủ để có thể khiến một nam nhân trưởng thành nằm ngang nằm thẳng đều không thành vấn đề.
Hơn nữa vì hầu hạ tốt thái tử điện hạ mà họ kính trọng, tinh binh bảo vệ sớm liền ở trong trải một tầng một tầng lại một tầng nệm mềm lông nhung thật dày.
Trừ đó ra, bọn họ còn tri kỷ ở bên trong an trí một cái bàn nhỏ hình vuông, trên bàn đặt bàn cờ cùng hai hộp quân cờ trắng đen mà Lý Hạo Sâm thích nhất.
Trên đường rãnh đến nhàm chán, hai người dứt khoát ngươi tới ta đi hạ cờ vây. Hắn ở Dương Châu sáu ngày thẩm vấn tất cả mật thám Nguyệt quốc một lần, nhưng không một người nói ra chủ mưu là ai, Lý Hạo Sâm cũng không vội, mặc dù là đến cuối cùng cũng không nói ra, có người đến gϊếŧ gà dọa khỉ cũng tốt.
Vào đêm, do không tìm khách sạn, bọn họ liền ở trong rừng cây lập doanh trại tạm thời.
Bởi vì không gian xe ngựa cũng đủ lớn, hơn nữa nệm mềm dưới thân cũng rất thoải mái, không khác cảm giác ngủ giường bao nhiêu, Lý Hạo Sâm Hứa Từ hai người liền xê mấy cái bàn ra ngoài xe, lấy chăn bông ở trong xe ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Lý Hạo Sâm trước khi ngủ tâm tình có chút khó chịu, hôm nay bên ngoài người ngoài rất nhiều, hắn thật sự không thể xuống tay với Hứa Từ, cũng chỉ có thể dục cầu bất mãn ôm lấy Hứa Từ ngủ.
Lý Hạo Sâm trước lúc ngủ mệnh lệnh các binh lính không cần gác đêm, vì thế đêm khuya các binh lính lần lượt đi vào giấc ngủ.
Bốn phía yên tĩnh, giữa cây ngẫu nhiên có tiếng ve vang lên, mây đen khuất trăng.
Bốn năm đạo hắc ảnh dưới mây đen che lấp lặng yên hàng xuống, dừng ở cạnh xe chở tù của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu vốn đã buồn ngủ, nghe được động tĩnh đột nhiên mở mắt ra, liền nhìn thấy mấy Hắc y nhân, vừa thấy bọn họ, trong mắt già nua đục ngầu của Lâm Tiêu nhất thời tinh quang đại hiện, bởi vì kích động, thanh âm ông ta trầm thấp thở gấp: “Ta liền biết chủ nhân sẽ đến cứu ta.”
Hắc y nhân cầm đầu thấy thế vội lấy tay làm động tác “Suỵt”, hắn kề sát, nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhân để ta tới hỏi ngươi, có lộ ra nửa phần tin tức về hắn hay không?”
Lâm Tiêu lắc đầu, “Bọn họ thấy ta tuổi cao, không dám dùng nhiều khổ hình, khi hỏi chủ nhân là ai, ta một chữ cũng chưa từng nói qua.”
Hắc y nhân kia vừa lòng gật gật đầu, nói, “Chủ nhân bảo ta cho ngươi một câu.”
Lâm Tiêu đột nhiên có loại dự cảm không tốt, vì sao là tiện thể nhắn lại mà không phải cứu ông?
“Muốn nói gì thì chờ cứu ta ra lại nói, chủ nhân không phải cho các ngươi tới cứu ta sao? Các ngươi nhanh chút cứu ta ra a.” Lâm Tiêu đột nhiên phát cuồng, thấp giọng nói, cơ thể ở trong xe chở tù xoay đến xoay đi, khuôn mặt vặn vẹo, lộ ra biểu tình không dám tin.
Hắc y nhân hai mắt nhìn xuống miệt thị Lâm Tiêu như nhìn rơm rác con kiến, “Chủ nhân bảo ta nói với ngươi, hạt giống chôn năm mươi năm, lại bị ngươi vào một đêm hủy hoại chỉ trong chốc lát, quả thật vô dụng, không bằng đi tìm chết.”
Dứt lời nam nhân đột nhiên nâng tay, trong tay mũi nhọn lạnh lẽo hiện ra, ngân quang chợt lóe, đúng là một cây cương châm sắc bén.
Lâm Tiêu hai mắt mở to, đang muốn hô to cứu mạng, đã thấy cương châm kia dĩ nhiên đến trước mắt mình!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe “Đinh” một tiếng, cương châm cách ót ông ta có một ngón tay chợt bị đánh lệch ra ngoài.