Chương 15: Khóc cái gì?

Gò má Tô Nhạc Mỹ sưng đỏ, cánh tay bị kéo tím xanh, vạt áo bị xé rách, qυầи ɭóŧ chẳng biết đã bị quẳng đi tận đâu.

Nhưng khi nhìn thấy Maxias xuất hiện trước mặt mình, cô liền không kìm được mà khóc oà lên, nhơcs mắt vốn chỉ đang lặng lẽ rơi giờ chuyển thành lã chã không ngừng.

Tô Nhạc Mỹ khóc cực kỳ đau khổ, cho đến tận khi một tấm chăn màu bạc bị ném tới phủ lên đầu cô.

“Khóc cái gì?” Maxias dễ dàng xách Chu Niên lên bằng một tay, ném tới trước mặt Tô Nhạc Mỹ.

“Bị người ta ức hϊếp thì phải đường đường chính chính đánh lại, phải trả lại nỗi nhục mà cô nhận lấy không thiếu một cắc!”

Tô Nhạc Mỹ quấn tấm chăn mềm mại, trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay dưới mái tóc đen dày lem nhem nước mắt. Cô khóc đến nỗi mắt lẫn mũi đều đỏ hoe, trông hệt như một chú thỏ yếu ớt.

“Sao tôi đánh thắng được anh ta chứ!” Trông thấy Chu Niên, trong lòng Tô Nhạc Mỹ vẫn có chút e dè, như thể bị cưỡng ép đã trở thành bóng ma tâm lý của cô, khiến cô còn chẳng có cả sức mà đứng lên.

Maxias đi đến trước mặt Tô Nhạc Mỹ, bất đắc dĩ quỳ xuống trước mặt cô.

“Quân chủ đã ra lệnh tôi trở thành vệ sĩ của cô, mục đích chính là bảo vệ cô. Nhưng lần này là do sai lầm của tôi mới cho hắn ta có cơ hội hại cô.”

Đôi mắt màu lục bích của Maxias nhìn thẳng vào Tô Nhạc Mỹ: “Hãy cho tôi một cơ hội đền bù, cho tôi chiến đấu vì cô, bảo vệ cô không để hắn ta sỉ nhục.”

“Maxias: có thể biến thành hình người chiến đấu vì người triệu hồi, trung thành, chính trực, quang minh, lỗi lạc.”

Trong đầu Tô Nhạc Mỹ bỗng hổi tưởng lại những ghi chép mà cô đọc được sáng nay, miệng cũng bất giác thốt lên suy nghĩ trong đầu. Cơ thể người đàn ông đang quỳ trước mặt cô lập tức cứng đờ.

Dưới địa ngục, tất cả bọn họ đều gọi anh ta là con chó trung thành của Ma Vương. Anh ta tự nhận mình trung trinh với Ma Vương Balliol, muốn kính dâng tất cả những gì mình có, đó mới là bản tính của anh ta. Nhưng ở nơi địa ngục đầy rẫy cảnh lừa gạt lẫn nhau, thứ mà anh ta gọi là trung thành chỉ đổi lại được những tiếng cười nhạo.

Mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được nên xung đột với nhau, ai nấy đều ủ mưu hèn kế bẩn… Phẩm chất tuyệt vời chỉ khiến người ta giễu cợt. Đã lâu rồi anh ta không được nghe ai đó kính nể và sùng bái nói với anh ta rằng: Maxias, anh là chiến sĩ trung thành!

Maxias cúi gằm, đôi mắt lục bích bỗng hừng hực ý chí chiến đấu.

Nếu đã có người bằng lòng tin tưởng và kính nể anh ta thì quả thật trờ thành vệ sĩ của cô cũng chẳng phải chuyện gì xấu.

“Chủ nhân của tôi.” Maxias đặt tay trước ngực: “Cô muốn xử lý gã đàn ông này thế nào?”

Tô Nhạc Mỹ được quấn trong tấm chăn màu bạc, bắp chân trắng nõn gác trên sô pha, ngón chân non mịn bất giác cuộn lại.

“Tôi không muốn gặp lại anh ta, cũng không muốn anh ta tiếp tục xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa.” Tô Nhạc Mỹ nhẹ nhàng nói.